Phan Bá ra hiệu mọi người yên tâm, bởi vì những người ngồi đây đều toàn là kẻ đã vào sinh ra tử, tính cảnh giác cực kỳ cao.
Họ có thể chỉ vì gió thổi cỏ lay mà ra tay ngay diệt trừ hậu họa.
Phan Bá ra mở cửa thì thấy một thiếu nữ tầm 17 - 18 tuổi, mặc một bộ quân phục rằn ri, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, nhưng nét mặt cực kỳ cao ngạo.
Cô ta đi một mình, không thấy bất kỳ một phương tiện giao thông nào cô ta dùng để di chuyển ở gần.
“Cô là ai?” Phan Bá cảm nhận có sự không thoải mái khi nhìn thẳng vào cô gái này, hắn hỏi một cách cảnh giác.
“Chào anh, tôi là Võ Kim Hương, là một quân nhân, tôi muốn gặp anh và những người trong đó.”
Lại thêm một kẻ kỳ lạ đến nhà, Phan Bá dự định không cho vào nhưng nghe Kim Hương cao ngạo nói tiếp: “Toàn bộ căn nhà đã bị bao vây, có tất cả 12 tay bắn tỉa, mỗi người các anh được sự chiếu cố của 4 tay bắn tỉa, thêm một đại đội được trang bị súng trường đã phong tỏa nơi này, ngoài ra vị trí nơi này đã được hai khẩu pháo tự hành 155mm hướng về.
Tôi đề nghị anh hợp tác.
Anh Phan Bá, em Phan Nguyệt Linh, cùng Hoàng Văn Cẩn và Phan Tú Hoa nếu các người tự tin với năng lực của mình có thể thử sức.
Tôi lấy tính mạng của mình ra cược chỉ cần từ chối, cả bốn người trong mười giây sẽ chỉ còn cái xác.”
Lời nói của Võ Kim Hương bình thản như đang kể một câu chuyện, nhưng vào trong lỗ tai của Phan Bá như kim đâm, toàn thân hắn đang căng cứng.
Bởi vì kết thúc câu nói, sát khí của những tay bắn tỉa đã phong tỏa nơi này.
Trực giác nói cho hắn biết đây là những tay bắn tỉa chuyên nghiệp, lấy mạng không ít người.
Phan Bá đành phải mời cô gái này vào trong nhà, quả thật đây là lần đầu hắn thấy có người xin gặp người ta mà lại bá đạo như vậy.
Tự tiện ngồi xuống ghế sô pha, Võ Kim Hương hớp một ngụm trà rồi khen: “Trà ngon.”
Lão Cẩn nheo mắt nhìn người con gái tầm 17 - 18 tuổi này, hơi suy nghĩ một chút lão mới hoảng hốt thốt lên: “Võ Kim Hương, Trung tá bộ đội bí mật của quốc gia, kẻ trẻ nhất đã có cấp hàm trung tá trong quân đội, năm nay mới tròn 18 tuổi…”
“Cũng có chút nhãn lực nha ông chú” Kim Hương cười khẩy nói.
“Mục đích của cô đến đây là gì? Chúng tôi chưa từng phạm tội.” Lão Cẩn chau mày hỏi.
“Đúng là chưa từng phạm tội, nhưng tôi cần các người dẫn tôi đi nơi đó.”
“Nơi nào?” Phan Bá buột miệng hỏi.
“Để tôi kể cho các người nghe một câu chuyện các người sẽ tự hiểu.” Kim Hương không mặn không nhạt trả lời.
“Trong vòng ba năm trở lại đây có hơn 260 người mất tích không rõ lý do.
Chuyện này rải rác trên khắp đất nước hình chữ S này.
Bộ Công an đã điều tra nhưng không ra kết quả, buộc lòng phải giao lại lực lượng bí mật là chúng tôi tiếp quản.
Trải qua tôi theo dõi, 260 người này đều có điểm chung là trước khi mất tích đều cầm một tờ giấy… Nội dung trên đó không ai biết được.
Địa điểm lần cuối phát hiện trước khi mất tích tuy rất đa dạng nhưng lại cực kỳ có điểm chung là… những nơi dơ bẩn, ít người qua lại.
Có vẻ như người khác nhìn vào sẽ không cho chi tiết này là vấn đề gì quan trọng, nhưng nếu như cả 260 người đều mất tích tại những chỗ như vậy, mà lại có những người là cực kỳ giàu có rất ghét sự dơ bẩn sao lại phải tiến về những nơi đó? Như vậy, đây mới là vấn đề.
Với lý do đó, tôi đã cho theo dõi những người từng xuất nhập ở nơi này, qua sàng lọc và đặt thiết bị theo dõi trên hơn 80.000 người thì loại ra gần hết, còn lại bốn người các anh có sự bất thường đến kỳ lạ.”
Phan Bá nghe đến đây thì hết hồn, hắn đã bị đặt thiết bị theo dõi từ khi nào?
“Không cần nghi vấn, dưới đế giày của anh có một viên đá nhỏ kẹt tại rãnh giày.
Đó là thiết bị theo dõi chúng tôi lắp đặt khi lần đầu anh đến bãi rác quận BT.
Lần thứ hai anh đến cùng với cô em gái và bọn sát thủ Báo Gấm cũng bị chúng tôi gắn thiết bị theo dõi.
Còn hai người kia cũng tương tự thôi.
Nhưng kỳ lạ là những người bị gắn thiết bị theo dõi khác chưa từng mất tín hiệu, còn các anh thì lại bị mất tín hiệu rồi lại có.
Với công nghệ bí mật của quân đội nước nhà tôi dám chắc 100% chỉ cần các anh còn trên thế giới này thì vẫn còn tín hiệu, vệ tinh VNsat của nước ta không đơn giản như các người nghĩ.
Tuy nhiên, Phan Bá anh lại mất tín hiệu hai lần khi tiến vào nhà kho đó, Nguyệt Linh mất tín hiệu một lần, lão Cẩn và bà tham ăn này thì mất tín hiệu 3 lần.
Việc mất tín hiệu chỉ có hai nguyên nhân: một, thiết bị ở một nơi cực kỳ xa xôi, ít nhất là khoảng cách của vài giờ ánh sáng đi được vì suy cho cùng tín hiệu phát ra với tốc độ ánh sáng; nguyên nhân thứ hai là các anh ở một vùng không gian khác rồi trở về.”
Bốn người ngồi im lặng nghe Kim Hương tự thuật, giọng nói dễ nghe nhưng nội dung lại cực kỳ rúng động.
“Từ đó tôi mới lục lọi hồ sơ của các người thì phát hiện một điều, các người có năng lực khác thường sau khi mất tích.
Như vậy rõ ràng tại nơi đó, các người tìm được cách để đạt được sức mạnh.
Ban đầu tôi dự định hôm qua tóm gọn các người, nhưng tối hôm qua lão Cẩn di chuyển lại gần khu vực của Phan Bá anh, mà đặc biệt tín hiệu của anh và Nguyệt Linh có sự thay đổi khoảng cách đáng sợ, chỉ trong tích tắc từ thành phố H đã đến thành phố Tây N này.
Do vậy tôi mới theo dõi thêm xem các anh làm gì.
Hai bên không quen biết, chưa từng có ghi chép gặp nhau lại họp bàn chung một ngôi nhà.
Như vậy, chỉ có thể là tại nơi đó đạt được điểm chung.
Như vậy có thể nói tôi nghe nơi đó là gì?”
Kim Hương ngừng lời ánh mắt sắc bén nhìn một lượt bốn người.
Cuối cùng cô nhìn thẳng Phan Bá, trưng cầu ý kiến của anh, vì trong tất cả, nhìn hắn vẫn chững chạc nhất.
Phan bá nheo mắt đánh giá người con gái trước mặt này, trí tuệ cô nàng này không phải bình thường.
Với công nghệ trong tay và vài điểm nghi vấn đã gần đi đến mấu chốt vấn đề rồi.
“Chúng tôi không thể nói, bởi vì nói ra chúng tôi sẽ chết trước khi nói” Phan Bá trầm ngâm trả lời.
Võ Kim Hương cười cười như đạt được mục đích, cô hơi tựa người vào ghế, khoanh tay nói: “Đã biết, như vậy các người như là một công cụ của thứ đó, không làm thì chết, hoặc là làm không được cũng chết, làm xong thì được thưởng những thứ không tưởng, chẳng hạn như 100 tỷ của Phan Bá, khu biệt thự của lão Cẩn đúng không? Đừng thắc mắc, mạng lưới tình báo của chúng tôi chưa để lọt điều gì, nó đã từng góp phần chiến thắng cả hai cường quốc thế giới đấy.
Như vậy còn một cách khác, tôi muốn giống như các người, để tôi xem, thứ đó, nơi đó rốt cục là gì?”
“Không thể” Phan Bá ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng Võ Kim Hương.
Cô nàng cao ngạo cũng không chịu yếu thế, vỗ tay nói: “Hóa ra từ nãy đến giờ tôi suy đoán là sự thật, cám ơn câu trả lời của anh Phan Bá.
Đừng vội từ chối, tôi biết anh có cách.
Nghĩ xem, chỉ đơn giản một cô bé u não phẫu thuật không thành công, lại đột nhiên khỏi bệnh, cũng tiến vào nơi đó được.
Như vậy chỉ có thể là có người dẫn dắt, tôi không tin đây là trùng hợp.
Lại thêm anh vừa nói “không thể”, chứng tỏ anh đang nói dối.
Bình thường nếu bị hỏi bất ngờ vậy nếu anh không làm được thì anh sẽ nói là không có cách nào hoặc đại loại vậy, còn từ “không thể” như là anh đang cảnh cáo tôi đừng dấn thân vào vũng nước đục.”
Võ Kim Hương hơi chỉnh lại thế ngồi, cô nghiêm trang lên: “Tôi hy sinh cả đời này chỉ để nghiên cứu những thứ siêu nhiên, cho nên tôi cầu khẩn các anh đưa tôi đi đến nơi đó.
Mặt khác tất cả thiết bị nghe lén, điện tử trong căn nhà này đã bị tôi phá sóng, câu chuyện nơi này hoàn toàn không có người ngoài biết.
Tôi dùng cái mạng này để đánh cược.
Ở nơi đó có thứ quốc gia này đang rất cần.”
Phan Bá nheo mày lựa từng chữ để nói, tránh để lộ thông tin mà nổ đầu chết: “Tôi biết cô muốn gì, nhưng những thứ ở đó không thể nào mang ra ngoài.”
“Đất nước này đang gặp nguy hiểm, nó không yên bình như các anh nghĩ, tôi cần một con đường và nơi đó chính là con đường tôi chọn, dù ra sao tôi cũng đồng ý.”
“Quốc gia này có ra sao tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ muốn sống, đừng ép chúng tôi” Phan Bá gằn giọng trả lời.
“Nếu như các anh không đồng ý thì sau hiệu lệnh của tôi cả nơi này sẽ san bằng, kể cả tôi trong đó.” Võ Kim Hương gằn giọng quyết liệt.
Sự đe dọa dường như có hiệu lực, Phan Bá chống đầu suy tư, một lúc sau nhìn lại ba người còn lại, như đạt được thống nhất chung, hắn hơi ảo não gật đầu, nhìn vào khoảng không nói:
“Công ty! Ta muốn giới thiệu nhân viên!”
“Đinh! Giới thiệu thành công thưởng 20 điểm, giới thiệu thất bại cả hai cùng chết!”.