Khủng Bố Phát Thanh


- Bệnh thần kinh, tôi phục cậu rồi đó, cậu rõ ràng vừa nhìn hết dáng vẻ của thi thể kia, thế mà vẫn còn có tâm trạng ngồi ăn đồ nướng, xem ra bệnh thần kinh cũng rất tốt, nói thật, tôi bắt đầu có chút hâm mộ cậu rồi.

- Bệnh tâm thần, không phải là bệnh thần kinh.

Tô Bạch sửa lại lời Sở Triệu nói.

- À, thật ra cũng không khác nhau là mấy.

Sở Triệu cầm xiên rau hẹ nướng (Món này được minh họa ở link: https://baike.

baidu.

com/item/烤韭菜)
- Nhịn cả đêm rồi, ăn ít rau hẹ tẩm bổ một chút, đến bây giờ tôi còn chưa kết hôn, nếu vì thức đêm nhiều mà liệt dương, vậy thì thật đúng là không ra làm sao.

- Đây không phải là một cách trả thù tốt nhất đối với cha cậu à, trả thù trên đời cháu ông ấy.

- À, đề nghị này của cậu, trước kia tôi có nghĩ đến, lúc cha tôi ép tôi đi làm cảnh sát, tôi thậm chí còn nghi tới việc kề dao vào hai quả trứng của mình, sau đó uy hϊếp ông ấy, nếu ông ấy bắt ép tôi làm cảnh sát, tôi sẽ không khách khí với cháu nội của ông ấy.

Sở Triệu nói xong, chính mình cũng bật cười, sau đó cầm chai bia ở bên cạnh, uống một hớp, lúc đang làm nhiệm vụ, anh ta không được phép uống bia, nhưng bận rộn cả đêm, cấp trên cũng sẽ không vì chuyện này mà trách móc anh ta nặng nề, dĩ nhiên Sở Triệu chỉ làm theo ý mình, quả thật là có chút mặc kệ những quy củ kia.

Tô Bạch nhìn thoáng qua Sở Triệu, hắn biết hung thủ là ai nhưng không có cách nào nói cho người bạn trước mặt này biết, bởi vì tất cả chuyện này đều không phù hợp với lẽ thường.

- Bước tiếp theo, các người dự định làm như thế nào?
- Còn có thể làm gì, tiếp tục điều tra thôi, phía trên còn cho thêm người xuống tiếp viện, hai sinh viên tử vong, hơn nữa lại còn vô cùng thê thảm, không phải chết theo phương thức bình thường, vụ án này đã làm kinh động đến thành phố, trên đó cũng gửi công văn xuống, đồng thời, tôi nói cho cậu biết, mấy người cảnh sát già tham gia vào điều tra vụ án phanh thây ND hơn 20 năm trước, đã về hưu đều được điều đến giúp đỡ điều tra.

Sở Triệu ăn xong một xiên hẹ, sau đó đứng lên:
- Tôi đưa cậu về ký túc xá.


- Sao thế, sợ tôi đi một mình không an toàn?
- Cũng không phải, tôi thấy trạng thái tinh thần của cậu hình như không tốt lắm, sắc mặt có chút trắng bệch, còn có đường kẻ màu đen dưới mắt cậu là có chuyện gì xảy ra?
Nghe thấy Sở Triệu nói, Tô Bạch vội vàng cầm màn hình di động nhắm ngay vào mặt mình, rất nhanh hắn liền phát hiện ra chỗ không thích hợp, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch, cũng may là trong đêm tối sẽ không bị nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa môi, vành mắt của hắn còn có những đường kẻ màu đen rất rõ, có chút giống hoa văn khi trang điểm.

Tô Bạch rõ ràng đây tuyệt đối là có liên quan đến chuyện hắn đổi “huyết dịch Vampire”, huyết dịch này đã tạo thành ảnh hưởng đối với cơ thể hắn, đồng thời Tô Bạch cũng cảm thấy thân thể hắn giống như nhẹ nhàng hơn, còn có một số cảm giác không diễn tả được.

Hiện tại, hắn không có cách nào cảm nhận được một cách tinh tế.

Cũng may, ngay lúc Tô Bạch quan sát gương mặt mình, hắn phát hiện màu da của hắn đang dần dần khôi phục, những đường kẻ màu đen kia cũng nhạt dần.

Có lẽ là lúc đầu cơ thể hắn còn chưa kịp thích ứng, hiện tại đã bắt đầu khôi phục lại.

Tô Bạch đứng lên, để tiền lên bàn, sau đó nhìn thoáng qua Sở Triệu, vỗ bả vai anh ta:
- Vất vả cho cậu, người cảnh sát tốt của nhân dân.

Ngược lại, lúc này Sở Triệu không có ý định đùa giỡn với Tô Bạch, chỉ nói.

- Cậu có muốn qua chỗ tôi một đêm không, sáng mai qua bệnh viện kiểm tra một chút, cho dù cơ thể cậu không sao, nhưng tôi thật sự sợ phương diện tinh thần của cậu lại bởi vì chuyện hôm nay mà bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ…Ừm, cậu hiểu mà.

- Không đâu.

- Người say thường nói mình không say.

Sở Triệu nhìn Tô Bạch nói:
- Bốn người trong câu lạc bộ chúng ta, ba người chúng tôi chỉ chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chơi trò khác người, chỉ có tên biếи ŧɦái cậu là…
- Được rồi, vậy cậu theo tôi về ký túc xá lấy ít đồ, ngày mai tôi bắt đầu xin tạm nghỉ học.

- Như thế mới đúng, cậu có đi học hay không, cũng không có ảnh hưởng gì, được rồi, lúc này bên chúng tôi đang chờ đội tiếp viện, bây giờ tôi đang rảnh, chúng ta về ký túc xá của cậu trước.


Tô Bạch và Sở Triệu đi về trường học, trước cổng trường học có rất nhiều xe cảnh sát, khiến cho bầu không khí trở nên xơ xác tiêu điều, nặng nề.

- Có lẽ vụ án này sẽ bị phong kín lại thôi.

Lúc này Tô Bạch đột nhiên nói ra.

- Rất khó, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, hiện tại trong tay mỗi người đều có một smart phone, lần này lại huy động nhiều sinh viên đến giúp đỡ tìm kiếm như thế, có lẽ chuyện này đã được truyền hết lên mạng, nhưng chỉ cần bên trên có thông báo xuống thì việc xử lý cũng đơn giản, những việc này nhìn như sóng to gió lớn nhưng chỉ cần một chút thủ đoạn kiềm chế xuống liền có thể sóng êm gió lặng.

Ngay trên đường về Tô Bạch và Sở Triệu gặp rất nhiều sinh viên và cảnh sát còn đang tìm kiếm.

Hiển nhiên bọn họ đã tìm được không ít miếng thịt nhưng những phương diện còn lại thì không hề có tiến triển gì.

Sở Triệu châm một điếu thuốc, cũng đưa một điếu cho Tô Bạch, Tô Bạch mím môi không cần.

Hai người đứng trước cổng ký túc xá, Tô Bạch để Sở Triệu đứng chờ ở phía dưới, Sở Triệu cũng không chút nghi ngờ gì, vui vẻ lười biếng không cần phải đi lên lầu, ở bên dưới vừa hút thuốc vừa hóng gió.

Chẳng qua, Sở Triệu rất nhanh liền phát hiện ra điều gì, anh ta sờ lên người mình.

- Con mẹ nó, mất rồi!
…………………….

Tô Bạch đi lên phòng mình, lúc này ký túc xá cũng không yên tĩnh, có rất nhiều người đi tới đi lui, bởi vì truyện này đã lan truyền trên mạng, cho dù mấy ban ngành liên quan có cảnh cáo với truyền thông, ví dụ như Weibo hay mấy mạng xã hội khác đã tiến hành xóa bỏ những chủ đề liên quan, nhưng thân là sinh viên trong trường này, bọn họ tránh không khỏi bị khủng hoảng.

Chẳng qua những ký túc xá thảo luận với khí thế ngất trời như thế nào, trong phòng Tô Bạch vẫn yên tĩnh như trước.

Bởi vì người trong căn phòng này rất ít, hiện tại cũng chỉ còn Lưu Hòa ở trong ký túc xá.

Lúc đầu ký túc xá có bốn người, đầu kỳ này có một người ra ngoài thực tập, Trần Sở sống chung với bạn gái, thuê phòng ở bên ngoài, trong phòng bình thường chỉ có Lưu Hòa và Tô Bạch, tính tình Tô Bạch lạnh nhạt, hiện tại cũng chỉ còn mỗi Lưu Hòa mà thôi.


Tô Bạch mở cửa phòng ra, sau khi đi vào, hắn liền nhìn thấy Lưu Hòa nằm co quắp trên giường, giống như một con thỏ trắng bị kinh sợ.

Lưu Hòa nhìn thấy Tô Bạch đi tới, nói.

- Tô Bạch, tôi không ngủ được.

Tô Bạch khẽ gật đầu.

- Tôi cũng không ngủ được.

- Thật khó mà tưởng tượng, Trần Sở cứ thế mà chết đi.

Vành mắt Lưu Hòa bắt đầu ngậm nước mắt.

Tô Bạch ngồi xuống bên giường Trần Sở, giường của Trần Sở ở bên dưới, đối diện với giường Lưu Hòa,coi như là mặt đối mặt.

- Tôi cũng không tin được.

Tô Bạch phụ họa.

- Tôi muốn tạm thời nghỉ học.

Lưu Hòa giống như đã làm ra một quyết định quan trọng:
- Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho cha tôi, tôi cần nghỉ học tạm thời, nếu để tôi tiếp tục ở trong ký túc xá này, không, là để cho tôi tiếp tục ở trong trường học này, tôi cảm thấy tôi sắp phát điên rồi.

Lưu Hòa nói xong liền khóc, tâm lý và năng lực chịu đựng của anh ta quả thật kém xa Tô Bạch.

- Tạm nghỉ học đi, tôi cũng dự định ngày mai sẽ tạm nghỉ học, nếu không tôi cũng sắp điên mất.

Đây là dự định của Tô Bạch, đụng phải Phát Thanh Khủng Bố, chuyện này khiến hắn rất khó có thể tiếp tục an ổn đi học, đã mất đi tâm thái học tập, chẳng bằng cho mình tạm nghỉ học.

Nếu như sau này hắn giống như Quách Cương, cứ thế chết đi trong câu chuyện xưa, những điều hiện tại giống như không có ý nghĩa gì.


- Ừm.

Lưu Hòa đứng lên:
- Đúng rồi, chỗ tôi còn có mấy quả lê, cậu muốn ăn không?
- Được.

Tô Bạch khẽ gật đầu.

- Ừ, tôi qua nhà vệ sinh rửa, hôm nay nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai tôi và cậu cùng đi làm thủ tục tạm nghỉ học, tôi cảm thấy loại chuyện này, trường học sẽ giải quyết sớm cho chúng ta.

- Thật ra nếu thái độ của chúng ta cứng rắn một chút, có lẽ trường học sẽ để cho chúng ta làm nghiên cứu sinh.

- Cậu còn để ý đến chuyện nghiên cứu sinh?
Lưu Hòa cười nói, sau đó anh ta đi ra ngoài, hiển nhiên, anh ta cũng giống như Trần Sở biết điều kiện gia đình Tô Bạch vô cùng tốt.

Lưu Hòa đi qua nhà vệ sinh rửa lê.

Tô Bạch đứng lên, đi tới bên giường Lưu Hòa, vén chăn màn của anh ta lên, sau đó hắn chỉ tìm được nước hoa, khăn tay, không tìm thấy được gì khác.

Tô Bạch dứt khoát lật chiếu lên, sau đó hắn ngây ngẩn cả người.

Dưới chiếu, là một người giấy bằng phẳng.

Người giấy cao1m6, hai má ửng đỏ.

Trên tay người giấy còn có một chiếc kéo.

- Tôi rửa xong rồi, cậu muốn ăn luôn không.

Bỗng nhiên giọng nói của Lưu Hòa vang lên ngay sau lưng Tô Bạch, giọng nói có vẻ trống trải, xa xăm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận