Sau đó, hắn ta tống một chiếc chìa khóa xe cho Dương Gian.- Đây là chìa khóa xe của Âu Dương Thiên, lúc sáng tôi thấy cậu không lái xe vào thôn.
Cho nên tạm thời đưa xe này cho cậu dùng, xem như giúp đỡ cậu một tay, nếu hiện tại cậu muốn đi cùng thì tôi xin hoan nghênh.Dương Gian tiếp lấy chiếc chìa khóa xe, cau mày nhìn bọn họ.
Nhát gan, sợ chết, đúng là đám người không làm nên trò trống gì.
Xem ra việc thích hợp của bọn họ chính là ngồi chờ chết trong câu lạc bộ.
Dương Gian không hề có ý định rời đi, hắn quyết định tiếp tục ở lại.
Trương Hàn thấy Dương Gian còn không có mở miệng nói gì nên khuyên can:- Cậu không định đi à? Đừng có do dự, cậu nên rời đi cùng chúng tôi, nếu cậu ở lại đây sẽ chết đó.Dương Gian nói:- Chúng ta là một đám ngự quỷ nhân ở tầng thấp nhất, không có tập đoàn giúp đỡ, không có quốc gia hỗ trợ, địa vị xã hội không cao, càng đừng nhắc đến quyền thế nên con đường tin tức của chúng ta rất ít.
Cách khống chế lệ quỷ chắc đã được lưu truyền ra ngoài, chỉ là cấp bậc của chúng ta quá thấp nên không biết gì hết, chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương chính là cơ hội tốt.
Chỉ cần có thể nắm lấy thì lập tức trở mình, chỉ cần có cách khống chế con quỷ thứ hai liền có thể kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ, khi đó toàn bộ cục diện bế tắc của chúng ta sẽ bị phá vỡ, cho nên mấy người cứ đi đi, tôi sẽ ở lại.Cả đám nhìn Dương Gian thật lâu, bọn họ biết hắn đang định liều mạng nhưng không một ai đi cười nhạo quyết định này của hắn, ngược lại còn có chút bội phục.
Bởi vì sau khi trở về câu lạc bộ, bọn họ sẽ ngồi chờ chết, còn Dương Gian lại đang tìm kiếm sinh mạng từ trong vùng đất chết.
Người đáng bị cười nhạo là bọn họ, chứ không phải là Dương Gian.- Vậy thì cậu nên cẩn thận hơn.Trương Nhất Minh không nói gì nhiều, hắn ta lập tức quay người cùng rời đi với Diệp Tuấn.
Trương Hàn lại lâm vào do dự, ông ta đã định rời khỏi đây rồi nhưng nghe Dương Gian nói như thế, ông ta lại muốn ở lại.
Cuối cùng vẫn là nỗi sợ hãi trong người ông ta đã chiến thắng, ông ta khẽ cắn môi, sau đó quay người bỏ đi.
Dương Gian khẽ híp một mắt nhìn đám người đang bỏ đi từng người từng người một.
Đương nhiên trong lòng hắn đã có suy nghĩ của riêng hắn.- Để bọn họ thử một chút cũng được, nếu như con quỷ này sở hữu quỷ vực thì đám người này không thể nào rời khỏi đây được, còn nếu bọn họ có thể rời đi thì mình cũng có thể.Đám người kia sợ chết, tất nhiên Dương Gian cũng sợ.Chỉ là hắn có quỷ vực, đây là một lợi thế cực lớn, một khi hắn đã sử dụng quỷ vực thì ngay cả quỷ gõ cữa cũng không lưu hắn lại được, vậy con quỷ kia giữ hắn thế nào, chẳng lẽ nó còn mạnh hơn cả quỷ gõ cửa.Đây chính là hậu chiêu dùng để thoát thân của hắn, cũng là chỗ dựa lớn nhất để hắn quyết định ở lại tiếp tục đánh cược.
Dương Gian lập tức thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy xét tình trạng hiện tại của mình:- Bọn họ đã bỏ đi, như vậy mình chính là người bị bỏ lại phía sau.
Nếu suy đoán lúc trước là đúng thì lần tập kích tiếp theo của con quỷ sẽ nhắm vào mình.
Thế nhưng Âu Dương Thiên vừa mới chết, sau khi giết chết một vị ngự quỷ nhân chắc chắn con quỷ kia phải nghỉ ngơi một lát mới tiếp tục giết người, dù sao thì treo cổ cũng phải để cho người ta thở một hơi đã.
Đã như thế, nhân dịp này nhìn thứ này xem sao.Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về cỗ quan tài được đặt ở giữa hành lang.
Trong lòng hắn đã bắt đầu suy ra một ít manh mối, nếu lúc này lại từ bỏ thì hắn không thể nào cam tâm được.Hít một hơi thật sâu, dưới ánh đèn tối tăm, Dương Gian đi đến trước cỗ quan tài màu đỏ.
Nó giống như vừa mới được làm, còn nghe được mùi dầu rất nồng, nồng đến mức gay mũi.
Thế nhưng, bên trong nó có phải là thi thể người hay không?Một phút sau.Dương Gian đưa tay túm lấy một bên nắp quan tài, hắn chuẩn bị mở quan tài.Ba chiếc xe thể thao xuất phát lần lượt chạy thẳng theo con đường nhỏ hướng về phía thành phố Đại Xương.
Lúc đến là 5 người nhưng khi trở về thì chỉ còn có 3 người, thời gian còn không đến một ngày.Không, nếu tính toán chi ly thì kể tử khi gặp quỷ đến khi rời đi còn không quá 1 tiếng đồng hồ, coi như đây là nhiệm vụ mà ngự quỷ nhân thất bại nhanh nhất.
Trên xe, mấy người bắt đầu trò chuyện với nhau, Trương Hàn có chút do dự nói:- Trương Nhất Minh, chúng ta cứ như thế mà bỏ đi hay sao? Tôi cảm thấy có chút không đáng.Diệp Tuấn đang lái xe ở phía trước, nghe Trương Hàn nói như thế hắn ta cười lạnh:- Vậy thì anh trở về mà cứu tên kia đi, tôi thấy tên Dương Gian này không được thuận mắt từ trước rồi, chỉ vì lúc nãy là tình huống đặc biệt nên tôi nhịn chứ không chấp với tiểu tử kia.
Anh cũng thấy mức độ kinh khủng của con quỷ này rồi chứ, chúng ta còn chưa thấy mặt nó đã chết mất hai người, hơn nữa con quỷ trong cơ thể của Hạ Thắng và Âu Dương Thiên đều biến mất.
Như thế anh thử tính toán coi hiện tại có bao nhiêu con quỷ ở trong thôn Hoàng Cương?Trương Hàn nói:- Ý tôi không phải như thế, ý của tôi là hình như hắn đã phát hiện ra cái gì đó.
Mặc dù tên Dương Gian này có chút ngông cuồng nhưng hắn cũng không phải người không có đầu óc, hắn dám nổ súng trong câu lạc bộ, cũng dám làm người thứ nhất xông lên khi con quỷ xuất hiện, có thể thấy được hắn là một người rất có dũng khí.
Hơn nữa vừa vào thôn đã vẽ xong bản đồ, hiển nhiên chỉ có người có suy nghĩ chín chắn mới nghĩ đến điều này.
Là một người vừa thông minh vừa can đảm, có điều hiện tại hắn lại tự nguyện bất chấp nguy hiểm ở lại thôn, mấy người nghĩ xem vì cái gì hắn làm như vậy?Trương Nhất Minh vừa lái xe vừa hút thuốc, nói:- Ý của anh cái gì, anh nói thẳng con mẹ nó ra luôn đi?Trương Hàn nói:- Có lẽ trong lòng hắn đã có cách giải quyết rồi, nếu cứ để cho hắn hoàn thành xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, chắc chắn chúng ta sẽ phải hối hận vì đã rời đi.Trương Nhất Minh trầm mặc một chút, sau đó mở miệng nói:- Đã quyết định rời khỏi đây, chúng ta không nên suy nghĩ nhiều làm gì, cố gắng về sớm một chút, tắm rửa rồi đi ngủ, sau này cũng đừng mò đến thôn Hoàng Cương làm gì nữa.- Đúng đó, chúng ta đều đã đi rồi, chẳng lẽ lại quay đầu lại?Diệp Tuấn hừ lạnh một tiếng, vừa nói xong thì sắc mặt hắn ta bất chợt thay đổi.- Có gì đó không đúng, nhanh dừng xe.Là người lái xe đi ở phía trước, Diệp Tuấn khẩn trương phanh xe lại, Trương Hàn mắng một câu.- Con mẹ nó!Sau đó vội vàng phanh xe lại, thiếu chút nữa là đụng vào xe Diệp Tuấn, một loạt âm thanh phanh xe vang lên.- Kít....Lốp xe cà trên mặt đất một đoạn, khói bụi may mù mịt, Trương Nhất Minh hỏi:- Chuyện gì xảy ra vậy?Sắc mặt Diệp Tuấn có chút khó coi đáp:- Mấy người cứ xuống xe nhìn là biết.Ba người xuống xe liền thấy dưới ánh đèn đang soi sáng nguyên cả đoạn đường phía trước.
Lại nhìn xa hơn một chút, đám người lại thấy xuất hiện một cái thôn nhỏ, phía trước có một đoạn rẽ, ngay tại chỗ này đặt một tấm biển, trên đó ghi: Thôn Hoàng Cương.-------.