Lần này đoàn phim chọn địa điểm quay ở một vùng núi khá xa xôi, thời gian quay đại khái chừng một tháng, hơn nữa điều kiện quay rất gian khổ.
Sau khi Diệp Thời Tầm và Cố Tô An thu cất đồ đạc xong xuôi, liền chuẩn bị đi xung quanh lượn một vòng, phụ cận đều là một ít thôn dân chất phác, nghe nói có đoàn phim muốn đến quay thì đều rất hưng phấn chạy tới xem.
Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy đoàn phim mở máy.
Sở Tích kêu gọi đoàn người đi chung quanh nhìn xem, làm quen hoàn cảnh một chút, dù sao trời cũng sắp tối rồi, bây giờ không thể tiến hành quay.
Trần Tử Hân nhìn Sở Tích cùng Tiêu Luyến nắm tay nhau rời khỏi, vừa quay đầu lại thấy Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm dính một chỗ, nàng chỉ có thể yên lặng lấy di động ra gửi tin nhắn cho Giang Ngữ Nhu.
Kết quả loay hoay nửa ngày phát hiện ở đây tín hiệu không tốt, tin nhắn không gửi được.
"..." Trần Tử Hân nhìn di động tức thì có chút muốn khóc, tại sao nàng phải tới nơi này chịu ngược a?
Cố Tô An khoác tay Diệp Thời Tầm, nàng cảm thấy rất hứng thú với nơi này: "Ta vẫn là lần đầu tiên tới chỗ như vậy, cảm giác thật kỳ diệu."
"Tuổi thơ của ta hầu như đều lượn lờ ở loại địa phương này." Diệp Thời Tầm tựa như cảm thán nói một tiếng, Cố Tô An chợt ôm cánh tay nàng chặt hơn chút, dường như muốn an ủi lại không biết nên nói cái gì.
"Ta không sao." Diệp Thời Tầm cảm giác được Cố Tô An đang lo lắng nàng, khẽ cười ra tiếng: "Những chuyện đó đều đã qua, hiện tại ta sống rất tốt."
"Diệp tổng về sau có tính toán gì không?" Cố Tô An đột nhiên dừng bước, ngưng mắt nhìn Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm hơi khựng lại: "Về sau sao?"
Diệp Thời Tầm chưa từng suy nghĩ cái vấn đề này, bởi vì nàng biết trong đoạn trí nhớ mình mất đi, nàng có mục tiêu rất rõ rệt, đối với tương lai có hoạch định rất chu đáo kỹ càng, nhưng nàng bây giờ lại không biết con đường tương lai nên đi như thế nào.
Thậm chí ngay cả việc tham gia quay phim cũng chỉ vì có thể đến gần Cố Tô An hơn một chút.
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm chậm chạp không đáp lời, nàng cười khổ: "Không sao, ta thuận miệng hỏi một chút thôi.
Tiếp tục đi đi, nghe Sở đạo nói phía trước có con suối nhỏ, chúng ta đi nhìn thử xem."
"Được." Diệp Thời Tầm nghe ra giọng nói Cố Tô An không ổn, phần lớn chính là Cố Tô An bất an cùng sợ hãi.
Diệp Thời Tầm đưa tay ra muốn dắt Cố Tô An, kết quả lại bị Cố Tô An tránh khỏi.
Diệp Thời Tầm có chút thương tâm, tâm tình thấp đi theo bên cạnh Cố Tô An.
"Ta muốn quay phim thật tốt, đứng ở một độ cao khiến người ta ngửa mặt trông lên." Cố Tô An đột nhiên lên tiếng, tựa như đang tự lẩm bẩm lại tựa như đang giãi bày suy nghĩ của mình cho Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm một mực trầm mặc, nàng không biết nên trả lời những lời này như thế nào, nàng đối tương lai chưa từng có bất kỳ cân nhắc nào, trước nay đều là đi đến đâu hay đến đó.
Hai người thấy được dòng suối nhỏ, bất quá lúc này trời đã dần tối, đứng bên trong vùng núi này ngược lại có vẻ hơi kinh khủng.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm luôn rất to gan, đêm tối đối nàng mà nói khả năng còn quen thuộc hơn so với ban ngày.
Cố Tô An có Diệp Thời Tầm bên cạnh, nàng càng không sợ hãi, lấy điện thoại ra mở đèn pin soi lên mặt nước yên tĩnh.
"A Tầm." Cố Tô An hé môi gọi người đang đứng sau lưng nàng.
Diệp Thời Tầm nhỏ giọng đáp lại, Cố Tô An lộ ra chút tiếu ý: "Ngươi là đang dối gạt bản thân hay là đang dối gạt ta?"
"Gió nổi rồi, trở về thôi." Diệp Thời Tầm tiến lên dắt tay Cố Tô An: "Ta không lừa gạt bất kỳ ai, chỉ là ta không biết ta rốt cuộc có phải yêu ngươi hay không.
Nhưng mà bây giờ ta rất rõ ràng, ta muốn dắt tay ngươi tiếp tục đi về phía trước."
Cố Tô An nhếch lên một đường cong đẹp mắt bên khóe miệng, bất quá ở trong đêm đen nhìn cũng không rõ ràng, Diệp Thời Tầm nắm chặt lấy tay Cố Tô An: "Trở về thôi."
Hai người trầm mặc đi trên đường, một trận gió nổi lên, Diệp Thời Tầm đột nhiên mở miệng: "Ta chưa từng suy nghĩ về tương lai, nhưng bây giờ ta nghĩ nếu như có thể, ta hy vọng tương lai của ta luôn luôn có ngươi."
"A Tầm..." Cố Tô An nhỏ giọng kêu nàng, nhưng mà Diệp Thời Tầm lại như không nghe thấy.
Diệp Thời Tầm kỹ lưỡng nhìn mặt đất, bây giờ sắc trời đã tối, nàng sợ sẽ vô tình trật chân té, cho nên mỗi một bước đều rất cẩn thận, dắt tay Cố Tô An cũng càng ngày càng chặt.
Cố Tô An mượn chút ánh sáng nhìn gò má Diệp Thời Tầm, bất kể lúc nào người này cũng có thể cho nàng cảm giác an toàn lớn nhất.
"Ngươi lúc nào mới có thể nhớ ra."
"Hả? Ngươi nói gì?" Diệp Thời Tầm mơ hồ nghe được Cố Tô An nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ nàng nói gì, vì vậy dừng bước quay đầu nhìn nàng.
Cố Tô An lắc đầu: "Ta nói ngươi đi quá chậm."
"..." Diệp Thời Tầm thật ủy khuất, bản thân chậm như vậy còn không phải vì chiếu cố Cố Tô An bước đi sao, lẳng lặng nhìn Cố Tô An một hồi, sau đó Diệp Thời Tầm đột nhiên ngồi xổm người xuống: "Đi lên."
"Hm?" Nhìn động tác Diệp Thời Tầm hình như muốn cõng mình, nhưng mà Diệp Thời Tầm không nói rõ ràng, Cố Tô An sợ là bản thân tự mình đa tình, vì vậy im lặng nhìn một hồi.
Gió lạnh thổi tới, Diệp Thời Tầm rùng mình một cái, quay đầu nhìn Cố Tô An: "Mau lên đây, ta cõng ngươi trở về."
Đêm đã khuya, một trận gió thổi tới liền có thể cảm giác lạnh thấu xương.
Diệp Thời Tầm thấy Cố Tô An ăn mặc đơn bạc, sợ nếu tiếp tục như vậy Cố Tô An sẽ cảm lạnh.
Sau khi cõng Cố Tô An, bước chân Diệp Thời Tầm rõ ràng tăng rất nhanh.
"A Tầm."
"Ừ?" Nghe được Cố Tô An kêu nàng, Diệp Thời Tầm khẩn trương đáp một tiếng.
Cố Tô An cười khẽ, nhưng giọng nói không thiếu thương tiếc: "Ngươi gầy rất nhiều."
"..." Diệp Thời Tầm không có kinh nghiệm yêu đương, sợ nói sai làm sai, nhưng mà cũng sợ không nói không làm gì khiến Cố Tô An hiểu lầm, khổ não suy nghĩ một hồi mới nói: "Vậy ngày mai ta ăn nhiều một chút."
"Ăn nhiều một chút cái gì?" Cố Tô An đột nhiên nghĩ đến lời nói ban sáng Diệp Thời Tầm thốt lên, không khỏi bật cười.
Diệp Thời Tầm dĩ nhiên cũng nghĩ đến, mắc cỡ đỏ mặt, thật may trời tối không ai thấy nàng đỏ mặt.
"Ăn nhiều một chút đồ ăn ngon." Diệp Thời Tầm cảm thấy câu trả lời này chuẩn vô cùng.
Ngay một giây sau Cố Tô An lại cười tủm tỉm hỏi: "Diệp tổng cảm thấy cái gì mới là đồ ăn ngon?"
"Ngươi..." Diệp Thời Tầm muốn nói: Ngươi sao có lắm vấn đề kỳ quái vậy, nhưng mà mới nói được một chữ liền bị Cố Tô An cắt đứt.
Cố Tô An kinh hô: "Hả? Diệp tổng ngươi suy nghĩ quá đen tối."
"..."
Diệp Thời Tầm vô lực liếc mắt khinh bỉ, rốt cuộc ai đen tối?
Kỳ thực nếu Diệp Thời Tầm có ký ức, chắc chắn sẽ cảm thấy Cố Tô An giờ phút này ngược lại không khác biệt gì với kiếp trước, giống nhau lấy việc trêu chọc Diệp Thời Tầm làm thú vui, nhìn bộ dáng Diệp Thời Tầm mắc cỡ đỏ mặt lại hết cách sau đó cười trộm.
Diệp Thời Tầm xấu hổ cũng không dám phát tác, nhịn tính tình cõng Cố Tô An về quán trọ.
"Sớm một chút nghỉ ngơi đi." Diệp Thời Tầm đưa Cố Tô An đến cửa phòng, Cố Tô An lại đột nhiên hướng nàng ném mị nhãn: "Diệp tổng muốn vào ngồi một chút không? Chúng ta có thể cùng nhau thảo luận kịch bản một chút."
Diệp Thời Tầm theo bản năng nuốt nước miếng một cái, đang chuẩn bị đi vào đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vì vậy lập tức lắc đầu: "Không cần, thời gian không còn sớm, có chuyện gì ngày mai hẵng nói."
"Phì, Diệp tổng ngủ ngon." Cố Tô An nín cười rất khó chịu, thấy Diệp Thời Tầm xấu hổ đỏ mặt rời khỏi, nàng mới dựa lên cửa cười rộ lên.
Diệp Thời Tầm trở lại căn phòng cách vách, nhìn hình Cố Tô An trong di động, mỗi một tấm đều hiển lộ Cố Tô An cao lãnh không thể với tới, nhưng mà sao nàng cứ cảm giác đối phương chính là một tiểu yêu tinh tràn đầy ý chơi ác.
Con đường truy thê quá gian khổ, mỗi ngày đều bị trêu ghẹo, còn không biết làm sao ghẹo ngược lại!
Diệp Thời Tầm giận dữ gửi tin cho Mạc Duẫn, nhưng mà Mạc Duẫn lại cách nửa giờ sau mới trả lời nàng.
Mạc Duẫn: Ồ, trước kia ta vẫn tưởng ngươi là công chứ.
Không ngờ a! Ha ha ha, Diệp tổng ~
Diệp Thời Tầm:...
Diệp Thời Tầm: Nên làm gì bây giờ? Ta đã có thể xác định không bài xích nàng, có phải là nên thổ lộ?
Mạc Duẫn: Trước chậm đã, hiện tại có tỏ tình ngươi cũng là thụ, vẫn nên tăng trưởng kinh nghiệm và tư thế rồi hẵng đi, phải biết loại chuyện này một ngày làm thụ, vạn thụ vô cương a.
Diệp Thời Tầm:...
Diệp Thời Tầm: Ngươi không phải thẳng tắp sao? Sao đột nhiên hiểu rõ những chuyện này như vậy? Chẳng lẽ ngươi...
Mạc Duẫn nhìn tin nhắn Diệp Thời Tầm gửi tới, phản ứng đầu tiên liền nghĩ tới Tô Vận, ngay sau đó trong đầu liền mãi quanh quẩn về cái đêm không thể miêu tả kia.
Mạc Duẫn lắc đầu một cái, vỗ mặt mình cho nhẹ nhõm hơn chút.
Mạc Duẫn: Tiểu Tầm Tầm~ người ta còn không phải vì ngươi sao, bởi vì ngươi người ta mới đi tìm hiểu những chuyện này mà.
Không ngờ bây giờ ngươi lại còn hoài nghi người ta, trái tim bé bỏng đều tan nát, ngươi phải phụ trách dỗ dành người ta yo ~
"..." Nếu không phải Tiêu Luyến luôn không bình thường, Trần Tử Hân quá mức đầu gỗ, Giang Ngữ Nhu quá mức tưng tửng, Đường Hiểu Chi quá nhiều chuyện phiền lòng, đánh chết nàng nàng cũng không tìm Mạc Duẫn để thương lượng nhân sinh đại sự của mình!
Diệp Thời Tầm: Nghiêm túc một chút, ta hiện tại rốt cuộc nên làm gì? Mua nhẫn kim cương đi tỏ tình sao?
Mạc Duẫn: Nhẫn kim cương không phải dùng để cầu hôn sao?
Diệp Thời Tầm: Vậy à? Thế tỏ tình dùng cái gì?
Mạc Duẫn: Chắc là...!hoa đi.
Hoa hồng, sau đó lại tặng quà.
Có thể ân cần hỏi han mưa dầm thấm lâu ấm áp nàng.
Kinh nghiệm yêu đương của Mạc Duẫn là con số không tròn trĩnh, Diệp Thời Tầm tuy rằng đã từng rất biết thả thính rất công, nhưng ngặt nỗi nàng hiện tại mất trí nhớ á.
Vì vậy hai tấm chiếu mới nghiên cứu cả đêm về các hạng mục cụ thể của việc tỏ tình.
Chỉ có điều thành quả nghiên cứu mà các nàng tự nhận là rất tuyệt rất đỉnh, không biết Cố Tô An về sau có tiếp nhận nổi hay không.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Cố Tô An vừa mở cửa liền thấy Diệp Thời Tầm mặt mày dồi dào xuân ý đứng ở cửa, ngẩn người một chút ngờ vực kêu: "Diệp tổng?"
"Đừng lạnh nhạt như vậy mà, gọi ta A Tầm là được." Diệp Thời Tầm vừa nói vừa đá lông nheo hai cái.
Cố Tô An như bị dọa sợ mất hồn ngây người tại chỗ thật lâu không lên tiếng, tiến lên đưa tay dán vào trán Diệp Thời Tầm: "Tối hôm qua không phải cảm lạnh đấy chứ?"
"Đáng ghét, người ta rất khỏe mà." Diệp Thời Tầm tiếp tục dựa theo phương pháp Mạc Duẫn dạy.
Cố Tô An tiến lên kéo Diệp Thời Tầm: "Ta mang ngươi đi bệnh viện xem một chút.
Chuyện này không thể lơ là, ngươi chờ ta đến chỗ Sở Tích xin nghỉ."
"..." Diệp Thời Tầm che mặt chui về phòng mình, vừa đập đầu vào tường vừa thầm mắng Mạc Duẫn: Cái thứ chủ ý rách nát gì, sắp bị người ta xem thành não tàn rồi!
Cố Tô An hậu tri hậu giác hiểu ra gì đó, đi sang cách vách gõ cửa, bất quá không có bất kỳ đáp lại nào.
Cố Tô An nhịn cười hô: "A Tầm ~ muốn cùng đi ăn sáng không?"
"...! Không đi!" Trong phòng truyền tới thanh âm sầu muộn, tựa như xấu hổ bực bội còn có căm hận đan xen vào nhau, Cố Tô An cuối cùng không nhịn được khom người ngồi chồm hổm dưới đất không chút vỏ bọc thần tượng cười rộ lên.
Đến khi cửa lần nữa mở ra, Diệp Thời Tầm lại trở về mặt mày không biểu tình, bất quá lỗ tai vẫn còn ửng đỏ bán đứng nội tâm nàng.
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm đi ra, nàng rất thức thời đem chuyện vừa rồi lật sang trang, tiến lên khoác tay Diệp Thời Tầm: "Đi thôi, Diệp tổng thân ái của ta."
"Ừ." Tuy rằng vừa rồi rất mất mặt, nhưng mà Diệp Thời Tầm bày tỏ ít nhất thì tình cảm giữa nàng và Cố Tô An lại tiến thêm một bước.
Nhưng mà khi ghé mắt nhìn người bên cạnh, cuối cùng Diệp Thời Tầm không nhịn được nói: "Không nhịn được thì cười đi!"
"Ha ha ha, xin lỗi! Ta không phải cố ý, là ngươi quá..." Cố Tô An cười đến toàn thân run rẩy, nàng quả thực không ngờ sau khi mất trí nhớ Diệp Thời Tầm tếu như vậy, trước kia luôn cảm thấy Diệp Thời Tầm rất âm trầm, cho dù đối xử với mình hay đối đãi một số chuyện rất ôn nhu, nhưng khí chất lại tràn đầy oán hận với thế gian, như thể nàng luôn luôn sống trong thù hận, hiện tại mặc dù Diệp Thời Tầm không có đoạn trí nhớ kia, nhưng mà có thể cảm giác được tâm lý của nàng rất nhẹ nhàng rất thoải mái.
Chỉ là, hình tượng này của Diệp Thời Tầm cũng quá sức đột biến rồi.
Nghĩ đến hai phát nháy mắt hết sức quyến rũ ban nãy, Cố Tô An lại không nhịn được bật cười: "Diệp tổng, cảm ơn ngươi! Cho ta nhìn thấy chuyện đủ để cười một ngày, không —— là một tuần.
Ha ha ha, Diệp tổng..."
"..." Đột nhiên không muốn truy tức phụ nữa làm sao bây giờ?.