Editor: Linh Đang
Khi Thi Dữ Mỹ biết được mưa sao băng không phải lúc chín giờ, mà là vào rạng sáng hôm sau, liền không đồng ý Diệp Kiều Lục đi ra ngoài.
Diệp Kiều Lục có chút buồn bực, nhưng nhìn Thi Dữ Mỹ nghiêm mặt, cô ra khỏi phòng bếp.
Thi Dữ Mỹ luôn luôn hòa ái, một khi nghiêm mặt, Diệp Kiều Lục còn có chút sợ hãi.
Diệp Kiều Lục không thấy bóng dáng Diệp Kính ở phòng khách. Cô rời đi.
Cậu vừa tắm rửa xong, còn đang lau tóc.
Diệp Kiều Lục ngồi xuống trước bàn học, "Mẹ không cho mình đi xem mưa sao băng."
Cậu kéo khăn mặt xuống.
Cô sốt ruột nhìn cậu."Làm sao bây giờ?"
Âm lượng của cậu giảm xuống, "Vậy lặng lẽ đi ra ngoài."
Cô giật mình.
"Mình nói với mẹ, Đêm nay mình muốn ngủ ở sô pha phòng khách. Cậu ngủ ở phòng của cậu. Mười hai giờ, mình đến gọi cậu." Cậu tạm dừng một chút, "Cậu mà dám nằm vật ra giường, mình sẽ không để ý đến cậu nữa."
"Giường của mình rất tốt." Diệp Kiều Lục vui vẻ ra mặt, "Diệp Kính, nhất định cậu phải đánh thức mình." [email protected]Đ#L$Q%Đ^^
"Đừng khóa cửa." Cậu nhắc nhở cô.
Cô liên tục gật đầu.
----
Gần rạng sáng, Diệp Kính tỉnh.
Cậu mở mắt ra, nương ánh sáng mờ nhìn đồng hồ báo thức.
Mười một giờ bốn mươi sáu phút.
Cậu đứng dậy, đi đến phòng lớn Cậu nhẹ nhàng bước đi thong thả đến trước giường của Diệp Kiều Lục.
Cô ngủ thật sự trầm.
Cậu đẩy đẩy cô.
Cô hoàn toàn không biết.
Cậu lại đẩy cô.
Cô vẫn đang vù vù ngủ nhiều.
Cậu khàn giọng nói, "Cậu không dậy nổi để cầu nguyện, hai giấc mộng kia sẽ ngâm nước nóng."
Cô không phản ứng.
Cậu xốc chăn của cô.
Thời tiết hạ tuần tháng mười một, có chút nóng.
Diệp Kiều Lục mặc áo ngắn tay cùng quần dài. Áo hơi hơi nhấc lên, lộ ra một mảng da thịt trắng.
Diệp Kính tìm được một chiếc bút máy ở bàn học, đầu dùng như cọ, cào vài cái vào lòng bàn chân của cô.
Tại một khắc kia, cô bừng tỉnh. Đầu tiên chân trái của cô rụt rụt, sau đó nâng lên đá về phía Diệp Kính.
Cậu nhẹ nhàng xuất hiện.
Diệp Kiều Lục còn chưa phục hồi tinh thần lại, oán giận: "Cậu đang làm gì —— "
Cậu vội vàng che miệng của cô, "Cậu còn muốn đi xem mưa sao băng không?"
Cô chớp mắt to, lúc này mới kịp phản ứng. Cô kinh hoảng nhìn về phía cửa, sợ đánh thức cha mẹ.
Tay Diệp Kính bắt lấy tay cô đè xuống, áp chế âm lượng, "Đổi quần áo xong, theo mình đi ra ngoài."
Diệp Kiều Lục gật đầu. Đợi cậu đóng cửa, cô lập tức xuống giường đổi áo ngủ. Thời khắc như này, cô lười suy nghĩ quần áo xinh đẹp hay không xinh đẹp, tùy tiện khoác lên liền rón rén đi ra ngoài.
Cô đi đến bên người Diệp Kính, dùng khẩu hình miệng nói với cậu: Đi thôi.
Diệp Kính xoay người bước về phía cửa, cô theo sát sau. Động tác cậu mở chốt cửa rất nhẹ, cô càng không dám thở mạnh.
Hai người không rên một tiếng, lên trên thêm một tầng.
Lúc này, Diệp Kiều Lục mới dám phát ra tiếng, "Ba mẹ có thể phát hiện không thấy chúng ta hay không?"
"Mình để lại tờ giấy."
Nghe vậy, cô yên tâm.
Hai người lên tầng thượng.
Lúc này, mưa sao băng đã bắt đầu. Thường thường có ánh sáng rất mờ xẹt qua bầu trời. Bao phủ bầu trời là màu xám, vừa cao vút lại vừa nông.
Diệp Kiều Lục nhìn bầu trời, thở dài: "Thật đẹp."
Diệp Kính ngẩng đầu lên.
Cô quay đầu hỏi, "Có phải sao băng càng lớn, giấc mộng càng có thể trở thành sự thật hay không?"
"Ai biết." Cậu vốn cũng không tin điều đó.
Đang nói, trong trời đêm mờ tối, lại có một chút hồ quang hiện lên.
Cô hô vài tiếng "Oa oa oa".
Diệp Kính che ô lỗ tai, cách xa cô chút. Cậu hoàn toàn hiểu rõ, cá tính cô thích gào to, không an tĩnh được.
"Diệp Kính, Diệp Kính." Thấy cậu bước ra xa, cô chạy tới."Cậu không cần qua bên kia, nơi đó là đất trồng rau của bà Lý."
Cậu không đi. Dù sao cậu đi đến chỗ nào, cô cũng sẽ tới gần.
Cô kề sát Diệp Kính, "Cậu biết không? Tối hôm nay mẹ xào rau du mạch (??), chính là hái ở chỗ bà Lý đấy."
"Không biết."
Vô luận cậu lạnh nhạt như thế nào, cô đều có thể cười đến vui vẻ, "Tin tức nói, mưa sao băng đến đỉnh, một giờ có thể nhiều đến hơn năm vạn." Cô đưa ra năm ngón tay, ngang trước mắt cậu."Số đếm không hết."
Diệp Kính cảm thấy đêm nay mình phạm phải chuyện ngu xuẩn. Nên để cô ngủ như trư, như vậy sẽ không ầm ỹ.
Diệp Kiều Lục đứng đến có phần mệt, nhìn xung quanh mọi chỗ, nhìn thấy góc sáng có vài cục gạch. Cô chạy đi qua. Chuyển hai viên gạch đến, sau khi cô ngồi xuống, vỗ vỗ viên gạch bên cạnh, "Diệp Kính, chúng ta cùng nhau xem mưa sao băng.” [email protected]Đ#L$Q%Đ^^
Diệp Kính nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lại nhìn độ cao của hai viên gạch cô đang ngồi. Cậu đi tới góc lại nhặt vài viên."Đứng lên."
Cô đứng lên.
Cậu xếp ba viên gạch lên chỗ gạch của cô.
Sau khi gạch được thêm cao hơn, ngồi xuống thoải mái hơn lúc vừa rồi rất nhiều.
Hai người cùng ngồi.
Sao băng trong đêm, càng ngày càng nhiều. Màn đêm tối tăm như nở hoa.
Diệp Kiều Lục đã không biết nên hình dung như thế nào, cô chưa bao giờ gặp qua bầu trời đêm rực rỡ như vậy, ở TV cũng chưa thấy qua.
Những ngôi sao này xông tới mặt. Trong màn đêm, vờn quanh như vô số cuộn dây.
Cô có loại ảo giác chính mình sẽ bị đập trúng, thân thể không khỏi tránh về phía sau. Những viên gạch phía dưới bởi vì động tác của cô mà không ổn. Cô hoảng hốt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Diệp Kính lập tức đứng dậy, túm cô lên.
May mắn được kéo lên đúng lúc, nếu không cô sẽ ngã cùng đống gạch này. Cô kinh hãi vỗ ngực. Lại ngẩng đầu đi nhìn lên, những ngôi sao đó, tràn đầy bầu trời, một cái tiếp một cái."Thật sự sao băng đang mưa!"
Ánh sáng của bầu trời đêm, chiếu sáng xung quanh.
Trên mặt hai người đều nổi lên vầng sáng.
Nét cười của Diệp Kiều Lục rất lớn, chỉ một ngôi nói, "Thật xinh đẹp." Có thể thấy được vốn từ của cô rất nghèo.
Trong bầu trời đầy ánh sáng, Diệp Kính quay đầu, "Có chuyện này cậu đã quên."
"A..." Cô kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.
Xung quanh cậu có các vệt sáng xoay chuyển. Vốn là ngũ quan xinh đẹp, tại giờ khắc này, quả thực vô cùng hoàn mỹ. Cô lại nghĩ tới thầy giáo tạo hình mỹ thuật nói, "Ánh sáng là tác phẩm nghệ thuật tươi đẹp nhất của thiên nhiên."
Nháy mắt này, cô nhất thời không nhớ nổi nguyện vọng của chính mình.
Khi cô nhớ lại xinh đẹp cùng thức ăn ngon, bầu trời đã tối xuống.
Cuối cùng không thể ước nguyện.
Đời này Diệp Kiều Lục nhớ rõ đêm nay. Cô nhìn thấy sao băng đẹp nhất, Diệp Kính đẹp nhất.
Theo tin tức ngày hôm sau đưa, buổi tối hôm qua, trên trái đất có hơn ba vạn người quan sát mưa sao băng chòm sư tử.
Lần sau gặp được Diệp Kính, cô sẽ nói với cậu, hai người bọn họ chính là ba trăm ngàn trong một.
Những lời này, nhiều năm sau cô mới có cơ hội nói ra miệng.
----
Có lẽ bởi vì không ước nguyện dưới sao băng, giấc mộng làm nữ chủ trì của Diệp Kiều Lục, cuối cùng không được thực hiện.
Lớp mười năm ấy cô nghe một buổi tọa đàm, sau đó, mới dấy lên mới giấc mộng.
Năm 2003, giá phòng ốc ở thành phố D tụt xuống đáy.
Hai năm trước Diệp Trình Phong cũng đề cập tới căn hộ trong tòa nhà kia, hai năm nay cũng có xu thế ngã giá.
Thi Dữ Mỹ nói với Diệp Trình Phong: "May mà năm ấy không mua, bằng không đều thiệt."
Diệp Trình Phong nhíu mi, "Đều nói trung tâm thành phố đông dân, kết quả chỉ ngã không tăng. Qua buổi đấu giá nhà đất, vẫn là phía đông mới thành."
Mấy năm gần đây Diệp Trình Phong muốn đầu tư bất động sản, Thi Dữ Mỹ lại không xem trọng phòng ở. Kéo dài như vậy, người một nhà vẫn ở tại căn nhà được cấp của Thi Dữ Mỹ.
Mùa đông chưa qua hẳn.
Bạn cùng lớp là Thẩm Cửu Kiến hẹn Diệp Kiều Lục đi xem triển lãm tạo hình mỹ thuật.
Thẩm Cửu Kiến mũi nhọn của khoa tự nhiên, đối với nghệ thuật cậu cũng không nghiên cứu. Chỉ thấy bình thường Diệp Kiều Lục yêu đồ họa, nghĩ buổi triển lãm này, cô hẳn là sẽ không cự tuyệt.
Quả thật Diệp Kiều Lục không cự tuyệt. Hiện tại cô, rất thưởng thức Diệp Kính những nét vẽ của Diệp Kính. Liên quan đó, cũng tăng thêm nhiều hứng thú với tạo hình mỹ thuật.
Nắm chắc và khai thác tầm nhìn, hướng tới mọi người cùng nhau tiến bộ, cô sảng khoái đáp ứng lời Thẩm Cửu Kiến mời.
Cô cùng Thẩm Cửu Kiến quyết định rất hợp nhau, sau đó hai người đi tới bảo tàng tạo hình mỹ thuật trước.
Thẩm Cửu Kiến nhìn váy liền áo màu xanh lá của Diệp Kiều Lục, nói, "Chiếc váy mới này rất đẹp."
Diệp Kiều Lục nghe cao hứng, cũng khen ngợi áo sơ mi trắng của cậu, "Áo cậu cũng đẹp lắm."
Sau đó, hai người nhìn nhau cười.
Diệp Kiều Lục lý giải thành vì ăn ý.
Thẩm Cửu Kiến nghĩ là nảy sinh tình cảm. Mặt cô tròn rất đáng yêu, cậu thấy, đã muốn nhéo vài cái. Lúc nhìn đã mềm, lúc nhéo còn mềm hơn. Lúc này cậu cảm thấy, đến buổi triển lãm tạo hình mỹ thuật quả nhiên là đúng.
Nhưng sau khi đến... Lầm rồi, hoàn toàn lầm rồi.
Thẩm Cửu Kiến vốn nghĩ trong không khí tĩnh lặng của triển lãm, kéo gần quan hệ của nhau.
Ai ngờ, Diệp Kiều Lục chưa vào triển lãm, mà đang đứng ở trước cửa cải biến chủ ý.
Đây là hai áp phích trước cửa buổi triển lãm. Cái thứ nhất là giới thiệu buổi triển lãm tạo hình mỹ thuật. Một cái khác, là một buổi toạ đàm tại lầu hai.
Diệp Kiều Lục nhìn bản vẽ trên áp phích, nhìn rất lâu.
"Diệp Kiều Lục?" Thẩm Cửu Kiến thấy cô bất động rất lâu, gọi một câu.
Cô nhíu mi, nói thầm: "Bức vẽ này, có chút giống Diệp Kính vẽ."
"Cái gì?" Thẩm Cửu Kiến không nghe rõ[email protected]Đ#L$Q%Đ^^
"Thẩm Cửu Kiến, mình muốn đi nghe buổi toạ đàm này." Ánh mắt Diệp Kiều Lục vẫn còn dừng trên bức vẽ kia.
"A?" Thẩm Cửu Kiến nhìn về phía áp phích đó.
Chủ đề: Mô hình thế giới.
Bức vẽ này không có quan hệ gì với buổi triển lãm.
Nhưng nếu nữ sinh nói ra yêu cầu, thân sĩ tự nhiên phối hợp. Thẩm Cửu Kiến đáp ứng rồi.
----
Buổi diễn thuyết này, chủ yếu nói ba mô hình là con đường dẫn lối cho kiến trúc sư, sửa đổi.
Diệp Kiều Lục dấy lên lòng hiếu kỳ. Cô phát hiện những mô hình cấu tạo nên không gian, tràn đầy không tưởng. Cô càng nghe càng nhập thần, dường như quên Thẩm Cửu Kiến bên cạnh, hết sức chăm chú nhớ kỹ lời nói của giáo sư chủ giảng.
Giáo sư chủ giảng nói, "Động lực ngẫu nhiên của chúng ta, là làm ra mô hình bánh mì cùng mô hình sầu riêng."
Hình ảnh của hai mô hình vừa đưa ra, Diệp Kiều Lục hơi đói. Cô nói với Thẩm Cửu Kiến, "Lát nữa chúng ta đi ăn bánh mì, được không?"
Thẩm Cửu Kiến như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn gật đầu.
Lúc gần đi, Diệp Kiều Lục lại nhìn mô hình nhỏ trên bục giảng, "Trước kia mình cũng không biết, thì ra kiến trúc không chỉ phải vẽ, mà còn phải làm mô hình."
"Ừ." Thẩm Cửu Kiến nhìn cô nghe giảng mà viết lại đầy bút kí, hỏi: "Cậu học vẽ là vì muốn làm kiến trúc sư sao?"
"A?" Cô lắc đầu."Mình tùy tiện học."
Ban đầu quả thật Diệp Kiều Lục tùy tiện học.
Cô tò mò mua sách mô hình kiến trúc.
Cô thấy chơi rất hay, đến một trang giấy mỏng manh đều có thể xếp thành bao nhiêu không gian. Cô mua tạp chí cứng, làm như căn phòng, hợp lại thành một mô hình. Tỉ lệ không chính xác, nhưng phòng khách ra phòng khách, gian phòng ra gian phòng, cũng thành hình.
Khi tác phẩm hoàn thành, cô nhìn giấy vụn trên bàn, cùng ngón tay dính đầy nhựa cao su của mình, thật sự cảm nhận được câu nói kia của giáo sư chủ giảng: "Có cảm giác thành tựu nhất là dấu vết."
Loại cảm giác thành tựu từ tâm nứt ra này, làm cô có phần mê muội.