Khước Lục

Editor: HeLiX -

Thầy giáo Mỹ thuật đứng lặng hồi lâu ở bờ hồ, giải thích toàn bộ nội dung bài tập cho các sinh viên rồi đi đến hóng gió dưới tán cây.

Bài tập Mỹ thuật hôm nay là phác họa bằng bút máy. Phác họa bút máy quan trọng nhất là cảm giác về từng tầng lớp đen và trắng. Ánh sáng và khoảng trắng, tất cả đều được kiểm soát thông qua mật độ của nét bút. Kiến trúc học yêu cầu rất cao đối với những đường nét trong phác họa.

Các bạn học mỗi người tìm một vị trí cho riêng mình rồi ngồi xuống.

Diệp Kính đi đến đình nghỉ mát ở giữa hồ.

Thang Ngọc thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Sau khi cân nhắc một hồi, Diệp Kiều Lục xoay người ngồi xuống dưới tán cây lưng chừng núi, quay mặt về phía đình nghỉ mát.

Ánh sáng nhẹ phản chiếu xuống mặt hồ trong vắt, bóng cây xanh biếc lay động trên mặt nước. Trên đường dẫn ra chòi nghỉ mát hình vuông cũng lấp lánh ánh nắng, khiến Diệp Kính đang ngồi trên ghế đá trong đình cũng ấm áp hẳn lên.

Cô đặt bút vẽ ra một bóng dáng nho nhỏ ở giữa trang giấy.

Diệp Kính biết Thang Ngọc đi theo, cậu liền nhanh chóng quay đầu nhìn về hướng Diệp Kiều Lục một cách rất bình tĩnh thản nhiên.

Không khí trong đình im lặng khoảng 20 phút đồng hồ, Thang Ngọc tiến lên phía trước, “Diệp Kính, nghe nói địa điểm tác nghiệp của bài tập lớn là ở ngoại thành phía tây.” 

“Ừ.” Cậu trả lời qua quýt.

Diệp Kiều Lục đang vẽ đình.

Diệp Kính lại đang vẽ sườn núi. Thị lực của cậu rất tốt, biết cô cũng đang nhìn qua đây.

“Hay là mình đi xem địa hình trước? Thời gian làm bài tập lớn rất gấp gáp. Thầy giáo chỉ cho 20 ngày làm về biệt thự, khu dân cư mật độ cao lại chỉ có nửa tháng. Mình hơi lo lắng.” Từ giọng điệu đến từng câu chữ của Thang Ngọc đều mang đậm vẻ đắn đo. Hiện tại điểm gắn kết giữa cô và cậu chỉ là thiết kế kiến trúc, cho nên đánh vào điểm này là thích hợp nhất.

Diệp Kính chẳng nói câu nào, tay cầm bút vẫn tiêu sái như cưỡi mây đạp nước.

Thang Ngọc đợi hồi lâu không thấy cậu trả lời, nên thấy hơi xấu hổ. Cô ngẩng đầu lên liền thấy đôi lông mi dày rậm của cậu đang buông xuống, nửa khuôn mặt đẹp đẽ như trong tranh. Trái tim cô lại đập lỡ một nhịp. Lấy lại bình tĩng, cô tiếp tục nói, “Hơn nữa, bài tập lớn lại phải vẽ bằng máy tính rồi tạo dựng mô hình. Mình đã học AutoCAD và SketchUp, nhưng vẫn chưa có dịp thực hành, không biết có hoàn thành đúng tiến độ không.” D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Phần mềm đồ họa trong Kiến trúc đều phải tự học. Khóa học về AutoCAD cũng giống như sinh viên thiết kế công trình, chỉ dạy những kỹ năng cơ bản. Mà phần mềm tạo dựng mô hình thì nhà trường lại không đưa vào chương trình dạy học.

Thang Ngọc lo lắng là thừa rồi.

Cuối cùng Diệp Kính cũng dừng bút, “Thầy giáo nói là mô hình quy hoạch, dùng SketchUp kéo mấy khối hình là được rồi.”

Cô vẫn say sưa nhìn ngũ quan của cậu, khẽ hỏi: “Vậy còn hình vẽ lập thể?”

“Dùng V-ray hoặc Artlantis.”

“Ừm? Cậu biết sử dụng chứ?” Thang Ngọc vừa mừng vừa lo. Cô âm thầm cảm thấy may mắn khi ở cùng đội với cậu, nhất định có thể làm chơi ăn thật.

Cậu lại tiếp tục vẽ, tán cây hiện ra tầng tầng lớp lớp dưới ngòi bút, um tùm xanh tốt. “Nếu đã là hạng mục cùng hợp tác thì hãy phân công công việc rõ ràng.”

Diệp Kính liếc mắt một cái về hướng sườn núi, rồi lại quay đầu nhìn về hướng Thang Ngọc nở nụ cười.

Cười đến mức khiến cho hai lỗ tai Thang Ngọc đều đỏ lựng lên.

Từ trước đến nay Diệp Kính luôn luôn biểu lộ ra vẻ lạnh lùng và cao ngạo, ai ngờ gương mặt khi nở nụ cười lại có thể yêu dị đến mức này.

Trái tim cô đập loạn như nai con nhảy nhót vậy.

--

Diệp Kiều Lục nghi ngờ rằng bản thân mình hoa mắt rồi.

Thế nào mà lại nhìn thấy Diệp Kính phát ra khí chất tà ma tùy tiện mê hoặc lòng người đối với Thang Ngọc.

Đầu tiên cô nhíu mày, rồi thả lỏng, sau đó lại nhăn mặt.

Cô nhéo lên khuôn mặt tròn như quả trứng của chính mình, hung hăng dùng sức.

Đau.

Đau quá.

Cô đứng lên, phủi phủi bùn đất và cỏ xanh dính trên quần. Đang định đi về phía trước thì một bạn học nam chui ra ở ngay bên cạnh cô, “Diệp Kiều Lục, mau lại đây xem mình vẽ tranh.”

“Hả?” Cô ngỡ ngàng quay đầu.

Chỉ thấy trên tay bạn nam đó cầm một bó bút bi nước, nghiêng đầu nhếch mép rồi hất tóc, “Nhìn thảm cỏ xanh mướt đến tận chân trời của mình này!”

Gào thét xong, cậu lại dùng bó bút kia chấm chấm rất nhanh trên giấy.

“Vua cỏ tái xuất giang hồ.” Tiếng hô của lớp trưởng.

Sở trường của bạn học này là vẽ cỏ, do đó có danh hiệu: Vua cỏ.

Diệp Kiều Lục nhìn bức tranh đó, một khoảng trống rất nhanh bị che kín bởi những nét vẽ dày đặc. Phương pháp rất cổ quái, mới chấm chấm mấy cái mà bãi cỏ đã hiện ra.

“Tuyệt quá.” Cô vỗ tay thán phục tài năng của cậu.

Vỗ tay xong, cô quay đầu nhìn về phía giữa hồ. Thị lực của cô không bằng Diệp Kính, cô không phân biệt được là Diệp Kính đang nhìn mình hay là đang nhìn cảnh núi ở phía xa.

Đột nhiên Vua cỏ đưa bức tranh tới, động tác quá nhanh khiến góc giấy xẹt ngang qua mặt cô.

Đau quá. Cô quở trách, “Làm gì vậy?”

Vua cỏ cười ngượng ngùng, “Ngại quá, mình chỉ định khua tay một chút thôi, không cẩn thận đụng phải cậu rồi.” Nói xong, cậu không nhìn cô nữa mà lại bắt đầu khoe khoang khắp nơi về thần khí vẽ cỏ do chính cậu phát minh ra.

Diệp Kiều Lục xoa xoa mặt, tâm tư lại đặt lên người Diệp Kính và Thang Ngọc.

Cô lại nhìn về hướng đình nghỉ mát.

Trong đình chỉ còn lại một mình Thang Ngọc.

Diệp Kính bước đi dọc theo hành lang dài. Mà hướng cậu đi tới chính là sườn núi nơi cô đang đứng, hay nói thẳng ra là cậu muốn đến tìm cô.

Diệp Kính ngồi xuống cạnh cô, nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Cậu nói với mẹ rằng chúng ta ra ngoài vẽ thực tế?”

Diệp Kiều Lục nghe không rõ, tiến đến sát cậu rồi cao giọng, “Hả?”

Cậu cúi mắt nhìn vành tai cô.

Cô liếc cậu một cách kỳ quái.

Khoảng cách hai người ở rất gần, gương mặt cậu đẹp đẽ như ngọc, con mắt lạnh lùng nhưng đẹp tuyệt diễm, khiến cô cảm thấy phong cảnh của công viên cũng phải lu mờ trước vẻ đẹp của cậu. Cô ngồi thẳng lại rồi mím môi nói, “Cậu vừa nói cái gì?”

“Sao mẹ biết chúng ta đến đây?” Cậu khẽ hỏi.

Cô cũng trả lời cậu với âm lượng khẽ y như vậy, “Ừ, mình gửi tin nhắn nói với mẹ là tối nay sẽ về ăn cơm.”

“Mẹ gọi điện thoại tới nói là mình và cậu cùng trở về ăn cơm.”

“Vậy càng tốt.” Diệp Kiều Lục vui vẻ.

Lúc này Diệp Kính đưa tay lên mặt cô khẽ lau nhẹ một cái, vết thương vừa rồi do góc giấy cắt phải gây ra một ít máu dính lên ngón tay của cậu.

Cô sững sờ.

Cậu giơ ngón trỏ lên cho cô nhìn.

Cô che mặt, hô lên một tiếng kỳ quái: “Vậy mà cũng chảy máu rồi.” Hèn nào cứ cảm thấy đau đau.

Lúc này một trận gió lạnh thổi tới, Vua cỏ đột nhiên thấy ớn lạnh, cảm thấy như có một lưỡi đao lạnh toát đâm tới từ sau lưng.

Cậu lưỡng lự quay đầu.

Bắt gặp ánh mắt sương giá nhiệt độ thấp của Diệp Kính đang bắn về phía cậu.

Bàn tay của Vua cỏ đang vung vẩy tô vẽ trên giấy đột nhiên

--

Diệp Trình Phong đã về nhà từ sớm.

Biết được tối nay Diệp Kính và Diệp Kiều Lục về nhà ăn cơm, nên ông cười cười nói nói, “Tốt quá rồi.” Sau đó hỏi, “Lâu rồi Diệp Kính không về nhà phải không?”

“Đúng vậy.” Thi Dữ Mỹ đang nấu canh gà trong bếp, “Học kiến trúc rất bận rộn, mấy tuần nay Tiểu Lục cũng không quay về.”

Diệp Trình Phong cởi áo khoác, đi vào phòng bếp, “Vừa hay hôm nay Tiểu Lục trở về, anh muốn nhờ em một chuyện.”

Thi Dữ Mỹ hơi kinh ngạc, vặn nhỏ bếp lại rồi xoa xoa hai tay lên tạp dề, “Chuyện gì?”

Diệp Trình Phong cân nhắc một lát rồi nói tóm tắt: “Con gái của lão Mạnh ở công ty, năm nay 18 tuổi, mang thai 4 tháng mà vẫn chưa phát hiện, đi đường bị ngã đến mức sảy thai mới biết. Chuyện này làm cho anh tỉnh ngộ, nên muốn em dạy giáo dục giới tính cho Tiểu Lục. Mẹ nó mất sớm, trước kia anh cũng không có hiểu biết gì về chuyện này. Gần đây nghe thấy rất nhiều chuyện vô liêm sỉ của bọn thanh niên thiếu nữ ở bên ngoài, nên trong lòng anh rất hoang mang, sợ nó ngây thơ quá bị lừa gạt.”

Thi Dữ Mỹ ngơ ngác, “Nhà trường không dạy cái này sao?”

Diệp Trình Phong bật cười, “Trong giáo dục của Trung Quốc, nói về giáo dục giới tính đều là loại thay đổi lung tung. Khiến cho bọn nhỏ nghĩ rằng tất cả nhân loại đều sinh ra từ tảng đá.”

“Vậy được rồi, để em phụ trách dạy bảo cho Tiểu Lục.” Thi Dữ Mỹ khẽ cười, “Thế có phải anh sẽ dạy bảo con em hay không?”

“Anh cảm giác nó không cần.” Lời này phát ra từ đáy lòng của Diệp Trình Phong.

Thi Dữ Mỹ chỉ cười mà không nói gì. Con trai đã 19 tuổi rồi, cũng sớm đã dậy thì mộng tinh, thực sự bà cũng chẳng lo lắng gì về cậu. Bà rất mừng là Diệp Kính không bị di truyền cái tính phong lưu không kiềm chế được của ba cậu, là một đứa bé ngoan hồn nhiên ngây thơ giống Diệp Kiều Lục.

Lúc Diệp Kiều Lục và Diệp Kính trở về trời vẫn còn sớm.

Thi Dữ Mỹ vừa nhìn thấy con trai con gái mình, phản ứng đầu tiên chính là “Sao lại gầy thế kia?” Ngay trong lời nó đã đầy vẻ đau lòng.

“Mẹ, bài tập thiết kế của con đạt được hạng nhất, còn lợi hại hơn của Diệp Kính!” Diệp Kiều Lục còn chưa đổi giầy xong đã ồn ào nói.

“Tiểu Lục tuyệt quá.” Thi Dữ Mỹ nhìn về phía con trai mình đang đứng trầm tĩnh ở cửa, cười hỏi: “Tiểu Kính xếp thứ mấy?”

“Thứ 2, xếp ngay phía sau con.” Diệp Kiều Lục giơ ngón cái lên, cực kỳ hung hăng kiêu ngạo.

Diệp Trình Phong cười hô hố, “Quá tốt rồi, Trạng nguyên, Bảng nhãn đều trong nhà chúng ta.”

“Chào chú.” Diệp Kính cất lời chào đúng mực.

Diệp Trình Phong mỉm cười. Diệp Kính cực kỳ lễ phép và khách khí trước mặt ông. Nếu không phải vì mối quan hệ này với Thi Dữ Mỹ thì ông và Diệp Kính thật ra cũng chỉ là người xa lạ.

“Ba ba.” Diệp Kiều Lục niềm nở đi đến, trên mặt trần đầy hân hoan, “Lần sau con đem bài tập về cho ba xem, vẽ cũng đẹp lắm.”

“Được.” Diệp Trình Phong vô cùng cưng chiều.

Diệp Kiều Lục lại ngồi xuống bên cạnh rồi kéo tay ông, “Con được 90 điểm.”

“Ừ.” Diệp Trình Phong tò mò hỏi, “Vậy bị trừ 10 điểm là do đâu?”

Diệp Kiều Lục ngây người, “Cái đó con không biết…”

Diệp Trình Phong hỏi: “Không có lời phê sao?”

Diệp Kiều Lục lắc đầu.

Diệp Trình Phong nói: “Nếu có phê bình thì sẽ biết lý do tại sao bị trừ điểm.”

Diệp Kính đổi giầy xong đi tới bổ sung, “Bài tập nhỏ không có lời phê, nhưng bài tập lớn sau này sẽ có khâu bình luận.”

Diệp Kiều Lục nghĩ đến bản thiết kế của Diệp Kính, “Thực ra… Mình cảm thấy thiết kế của cậu tốt hơn mình… Thiết kế mặt chính diện cực kỳ phong phú.” Sức tưởng tượng về không gian của cô vẫn không sánh được với Diệp Kính.

“Cậu thiết kế mặt bằng giỏi hơn.” Diệp Kính lạnh nhạt.

“Bài tập nhỏ chủ yếu là phân tích mặt bằng, còn bài tập lớn chủ yếu là lập quy hoạch và phân tích biểu đồ.” Diệp Kiều Lục cười, “Chúng ta lại thi đua xem lần này ai đạt điểm cao hơn.”

Diệp Kính liếc nhìn cô một cái, “Ừ.”

Diệp Trình Phong nhìn theo ánh mắt của Diệp Kiều Lục thẳng đến Diệp Kính.

Chỉ là hai sinh viên đại học thảo luận về chuyện bài vở.

Mặc dù Diệp Kính không hề tỏ ra sơ hở.

Thế nhưng Diệp Trình Phong lại cực kỳ nhạy cảm với chuyện cô nam quả nữ ở chung, ông muốn thúc giục Thi Dữ Mỹ sớm phổ cập kiến thức về nam nữ cho con gái mình.

--

Diệp Kính cơm nước xong xuôi, bị Thi Dữ Mỹ giữ lại nên đành phải ngủ lại đây một đêm.

Cậu tắm rửa xong liền đi vào phòng.

Đập vào mắt cậu chính là cả giường nệm màu xanh lục nhạt. Đống đồ này giờ đã trở thành độc quyền của cậu, mỗi lần cậu qua đêm ở đây thì Thi Dữ Mỹ đều thay cho cậu.

Diệp Kính cầm lấy cái khóa Lỗ Ban của Diệp Kiều Lục, vô tình nhìn thấy khung hình để trên bàn viết.

(Khóa Lỗ Ban: một loại trò chơi xếp hình gồm 6 khúc gỗ ghép lại với nhau)

Đó là một bức ảnh gia đình, Diệp Trình Phong chững chạc, Thi Dữ Mỹ xinh đẹp duyên dáng, Diệp Kiều Lục tươi cười rạng rỡ.

Diệp Kính chỉ liếc mắt một cái rồi dời tầm mắt.

Cậu ngồi dựa vào thành giường.

Sau hơn mười tiếng chuông đồng hồ thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Diệp Kính thờ ơ, “Vào đi.”

Diệp Kiều Lục đẩy cửa, trực tiếp đi vào, “Diệp Kính, Diệp Kính, cậu biết không?”

Cô còn chưa dứt lời cậu đã lên tiếng, “Không biết.”

Đi được hai bước cô lại quay lại đóng cửa, rồi sau đó kéo ghế dựa ngồi xuống nghiêm chỉnh.

Nhìn bộ dáng thần bí như vậy quả cô quả là không bình thường. Cậu hỏi, “Có chuyện gì?”

Diệp Kiều Lục nghiêm mặt, khẽ khàng bộc lộ hết ra với cậu. “Mẹ có nói với cậu rằng sẽ dạy cậu học hay không?”

“Học cái gì?”

Câu trả lời của cậu chứng tỏ là không có. Cô vuốt vuốt cằm, thở dài một tiếng: “Ừm…”

Diệp Kính tiếp tục chơi khóa Lỗ Ban

Một giây sau Diệp Kiều Lục khụ khụ hai tiếng rồi nói, “Mẹ muốn dạy mình kiến thức về sinh lý.” Giọng nói càng ngày càng hạ thấp, 4 chữ sau cùng chỉ còn nhẹ như hơi thở.

Diệp Kính dừng lại động tác khoảng 2 giây, “À.”

“Cậu không ngạc nhiên sao?” Cô không hiểu chuyện gì mới có thể đủ khiến cho cậu kinh ngạc.

“Không ngạc nhiên.”

“Ba cậu cũng dạy cậu rồi sao?”

“Không.”

“Vậy cậu cũng không biết những cái này rồi.” Cô cảm thấy thương hại cậu, sau đó cô bắt đầu suy nghĩ quanh quẩn, đột nhiên nói: “Có điều, thành tích môn sinh học của mình rất tốt.”

Cậu lập tức hiểu rõ cô đang suy nghĩ cái gì, sửa chữa lại cho cô, “Sinh học và sinh lý là hai chuyện khác nhau.”

“Ừ… Vậy thì mình học xong rồi sẽ nói cho cậu biết.” Buột miệng nói xong cô mới ý thức được lời này không ổn, nhưng không kịp rút lại mất rồi.

Diệp Kính ngẩng đầu, con ngươi đen sâu thẳm như biển.

Diệp Kiều Lục ngượng ngập, nhưng vẫn mặc kệ phóng lao thì theo lao, “Không cần phải cảm ơn mình, hai người chúng ta thân thiết như một mà.” Vì để che giấu xấu hổ nên cô cười ha ha rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Cậu nhìn bóng lưng cứng ngắc của cô, “Học tập cho tốt.”

Cô lại càng cứng ngắc hơn, cuống quýt rời đi.

--

Thi Dữ Mỹ giáo dục giới tính rất đơn giản.

Bà không miêu tả cụ thể về chuyện nam nữ, mà nói về những điều thông thường đáng lưu ý. Kể lại chuyện của con gái nhà lão Mạnh, khuyên bảo con gái mình nếu không chịu trách nhiệm cho hành vi tình dục của mình sẽ gây ra tổn thương khó phai đối với phụ nữ.

Diệp Kiều Lục gật đầu dè dặt.

Sau cùng Thi Dữ Mỹ uống một ngụm nước, “Tiểu Lục ngủ ngon.”

“Mẹ ngủ ngon.”

Thi Dữ Mỹ mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.

Diệp Kiều Lục mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Hành vi tình dục, cảm giác đây là một chuyện cực kỳ xa vời. Trong kế hoạch học đại học của cô không có hạng mục yêu đương này.

Bài vở bận rộn khiến cho rất lâu rồi cô không nhớ tới anh Nhị Cẩu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui