Chương 104: Đã đến lúc trở về (P2).
Ánh mắt và hình bóng rời đi trong phút chốc. TA định hình lại vài giây,quay sang nhìn anh long lanh gần khóc.
-"Tiểu nữ không thể bỏ mặc huynh ấy được."-Nó nhấc chân lên định cất bước.
-"Vậy còn ta?"-DP khẽ rung lời làm nó không biết ứng xử ra sao.-"Còn ta thì sao?"
TA nhắm nghiền mắt lại,nuốt khang xuống. Một đời sống lại này đã rung động trước BQ,không thể quên được,không thể bỏ được,đã rung động thì đừng quên rằng mình đã bắt đầu yêu. Mà yêu thì như thế nào chứ?
-"Tiểu nữ.....không thể...."-Nó thở dài.-"Tiểu nữ yêu huynh ấy."
Nó rời đi,để lại hình bóng DP đứng đó sâu thẳm. Ánh mắt lạnh dần,không một hơi ấm. Trong lòng anh thắt quặng lại. Đôi tay lạnh cóng kia nắm lại. Ta...yêu...nàng.
-"Thục Anh....."
.........................
Phủ Bá Phàm.
Nhẫn Mây bê chậu nước đến trước mặt Bá Phàm và cương vị phu nhân kia. Mặc dù phu nhân đã qua đời rất lâu nhưng chưa một ai nghĩ bà đã ra đi. Cả khi đến nước này họ cũng lo cho người và cương vị phu nhân.
-"Nhẫn Mây à.....người rời đi đi. Ta sắp phải chết rồi."-Bá Phàm im lặng nhìn bà đang rửa chân cho mình.
Nhẫn Mây không nói cũng chẳng cười. Chỉ thở dài chăm chú rửa chân. Cả đời này,mạng sống này đều là nhờ phu nhân và tướng quân cứu lấy. Cái cảnh nghèo khổ,lang thang đầu đường xó chợ chớp mắt có áo mặc,đồ ăn,chớp mắt được học chữ,được cười đùa,có nhà cửa.
-"Hãy đễ thần bên cạnh ân nhân mình đến hơi thở cuối cùng."-Nhẫn Mây ngước lên cười hiền nhìn ông.-"Nơi này là nhà của thần. Làm sao có thể rời nhà ,xa quê mà đi cơ chứ."
BP cười khổ nhìn bà,tay đặt lên vai vỗ nhẹ. Phu nhân mất,bà là người bên cạnh an ủ,bầu bạn với ông. Đến khi gần chết cũng cùng chết. Mấy khi tìm được ai như thế này cơ chứ.
-"Cảm ơn ngươi."
...
Rầm...rầm....rầm....
Binh lính và viên quan xông vào cửa đứng nhìn xung quanh. Mọi thứ hoang tàn. Viên quan nhếch nữa môi cười hạnh phúc. Cuối cùng thì đấng anh hùng tướng quân như Châu Bá Phàm cũng phải ra đi. Hôm nay ta sẽ tận tay chém ngươi. Để rửa thay bấy lâu nay ngươi dám dành công lợi sỉ nhục ta.
-"Bắt lấy tên phản tặc kia."-Viên quan hạ lệnh,lập tức nhiều người chạy vào chém Nhẫn Mây,lôi Bá Phàm ra ngoài sân,trên tay ông ôm chặt bài vị tên người phu nhân kia.-"Ha....ha.....ha...."-Nụ cười thâm độc kia hiện lên. Viên quan lấy trong ngực ra lá thư mà chính hắn đã hãm hại ông.
...
"Hỡi các viên quan,tướng quân trong triều. Hoàng thượng sắp băng hà rồi. Để một vị hoàng tử non nớt lên thay chẳng phải là giao nước nhà cho kẻ khác. Làm sao có thể ổn định được cơ giới. Hôm nay ta mời các ngươi đến để họp lại đánh tráo thánh chỉ. Người nào giúp ta sẽ được hưởng công lao sau khi ta lên ngôi."
...
-"Ngươi biết rồi đấy. Hoàng thượng rất dễ mất niềm tin. Chỉ cần đọc lá thư này thôi là người đã cho bắt lấy ngươi đem chém không tha rồi."-Viên quan đến gần BP thì thầm.-"Hoàng thượng của chúng ta rất sợ bị cướp ngôi. Cho dù là lâm bệnh nặng đi chăng nữa thì cũng muốn ở lại ngai vàng đó. Hoàng thượng chúng ta là thế đấy."
Viên quan rút thanh gươm của tên lính bên cạnh chỉa vào mặt ông. Thanh gươm bén nhọn,với mặt gương soi người dưới ánh trăng hắc lên sự chết chóc.
-"Phụ Thân."-BQ bên ngoài la lên,chạy thật nhanh đến,thanh gươm trên tay giết những tên lính cản đường.-"Các ngươi dám động đến phụ thân của ta thì ta giết chết. Không tha một kẻ nào. Lũ khốn kiếp này."
Xẹt.
Vừa dứt lời,hắn quay về phía thanh gươm kêu lên,vài giọt máu bắn tung tóe. Viên quan đâm thằng Bá Phàm. Ông cười nhẹ nhìn BQ,nhằm mắt lại nằm xuống đất. Ta xin lỗi...nhưng có lẽ ta phải đi trước một bước rồi. Ta và mẫu thân con sẽ đợi con. Nhưng trước hết hãy hạnh phúc nhé đứa con trai bé bỏng.
-"Ta xin lỗi."
* * *
-"Phụ thân....con muốn cưỡi ngựa."
-"Được rồi. Ta sẽ dạy con."
...
-"Là một đấng nam nhi. Phải như thế nào hả phụ thân?"
-"Trước hết,phải biết cầm kiếm. Sau đó,là bảo vệ người thân của mình."
....
-"Con nên chọn một tình yêu đúng đắn. Cô ấy ở một thế giới khác."
-"Nếu phụ thân cũng không như ngày ấy thì có lẽ bây giờ con cũng đã không yêu muội ấy."
* * *
BQ chạy đến ôm lấy người kia. Trên tay ông,bài vị vẫn cầm chặt,không một vết sướt nào cả. Đến chết ông cũng bảo vệ bà. BQ đau lòng ôm chặt lấy ông vào lòng,hai hàng nước mắt không kiềm được rơi điên dại như bờ sông vỡ òa.
-"Phụ thân.....người tỉnh lại đi. Đừng bỏ con có được không?"-Hắn như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa cái ác vây quanh.-"Con xin lỗi.....con không thể bảo vệ được người. Phụ thân à.....làm ơn....."-Hắn nấc lên.-"Phụ thân ta đã làm gì sai mà các ngươi lại như thế cơ chứ? Trước giờ,ông ấy rất chu đáo đến ngưòi ăn,kẻ ở,cưu mang dân lành cơ mà."
Những tên lính bên cạnh đứng lùi ra xa. Bỗng nhiên cảm thấy có lỗi. Bởi vì trước giờ,một tướng quân anh minh như Bá Phàm chưa làm gì có lỗi với ai cả. Rất đúng đắn và ân cần. Tiếng gươm đao rơi xuống nền nhanh chóng. Viên quan ngạc nhiên nhìn xung quanh,mọi người đang đầu hàng quỳ xuống tất cả. Ánh mắt giấu giếm xin lỗi.
Viên quan nhếch nữa môi,đưa thanh gươm lên cao nhfun hắn bằng nữa ánh mắt. Không ai ra tay thì chính ta ra tay.
-"Ya....."
Xẹt....xẹt...xẹt.....
BQ ngồi đấy,ánh mắt long lanh,tay vẫn ôm chặt lấy phụ thân và mẫu thân mình. Những thanh kiếm nhọn chính tay viên quan đâm xuyên qua người hắn đã cướp đi tất cả. Hơi thở,cái ôm,nước mắt,nụ cười,lời nói của một kẻ nam nhi chưa kịp bảo vệ người cha mà mình kính trọng. Viên quan bước sang một bên,trước cánh cửa kia,TA đứng đấy không nhúc nhích nhìn hắn với nhọn dao đâm xuyên.
-"Bá Quyền."-Nó hét lên chạy đến.
BQ nằm gục xuống đất,nhắm mắt nhanh chóng,rời đi thật xa,không nói một lời gì với nó cả.Cứ thế mà vĩnh biệt mãi mãi.
-"Này.....Người mau tỉnh lại cho muội."-Nó lay khuôn mặt của hắn. Nước mắt chan hòa xuống đôi môi đỏ mong nhấp nháy.-"Muôi chưa nói mà. Muội chưa kịp nói là muội thích huynh. Thật sự rất thích. Rất muốn bên huynh. Mãi mãi đấy."Nó hét lên,không chịu cứ muốn cho hắn nghe.-"Mau dậy đi mà. Đừng như thế."
-"Ta đang xem kịch hay truyện cổ tích đây?!."-Viên cười như ma với ánh mắt tà quỷ cùng thanh kiếm ri máu từng li xuống đất.-"Có quá nhiều người biết nên những người đó phải ra đi. Có như thế ta mới vươn đến ngôi vị cao nhất."
Viên quan lại một lần nữa đưa thanh kiếm lên cao,ánh trăng hắc xuống chuẩn bị cho một đời người nữa ra đi. TA không quan tâm đến viên quan kia. Chỉ mãi run rẩy gọi tên hắn trong vô thức,đôi ngươi đầy nước,không thấy gì.
Phụt.
Máu tung lên không trung. TA vẫn ngồi đó,không hề hấng gì. Tưởng như đã thoát nhưng....thân hình to lớn của ai đó dựa vào lưng nó rấy nặng nề,đến nỗi hơi thỏ cũng rất nặng. Nó không biết chuyện gì,không dám quay lại nhìn. Bàn tay lạnh lẽo ấy ôm choàng đến cả người nó. Mặc cho nó không ôm lại hay đang ôm người con trai khác.
-"Ta...muốn bảo vệ.....muội."-Anh thều thào.-"Và.....cũng rất...yêu muội."
-"Mọi người mau rời đi đi."-Cận vệ la lên,mọi người lập tức tán dần. Viên quan cũng vứt thanh kiếm đó rồi chạy theo.
Bây giờ chỉ còn ba người giữa trời này. Anh khẽ cười nhắm mắt lại. Được chết trên người muội,ta đã cảm thấy ấm lòng rồi. Bàn tay ta cũng ấm dần,không lạnh lẽo hay cô độc nữa. TA vẫn giữ nguyên tư thế đó,ngước lên nhìn trăng tròn,những cánh hoa đang rơi,những chiếc lồng đèn thả lên trời cao,còn nghe cả tiếng nhạc dội nhịp.
-"Hôm nay... trời đẹp nhỉ?"-Nó khẽ nói. Cứ như là không có chuyện gì xảy ra cả. Và ba chúng ta đang ngồi ngắm hoa rơi cùng nhau.
Khi những giọt máu và hoa anh đào rơi. Nó sẽ trở về. Dường như đã đến lúc rồi. Thân hình Thục Anh dần dần biến mất trong làn sương khói,không để lại dấu tích gì. Tiêu tan,không một ai nhớ đến.
...........................**************
-"Trở về rồi."