Chương 64: Xuyên không gặp lại bạn thân quả là đáng nhớ (P2).
-"Vâng ạ."-TA cúi đầu gượng cười. Ngước lên chào hỏi sư tỷ. Giọng nói của tỷ này có vẻ rất đầm ấm và tiểu thư khuê cát. Vừa ngước lên TA đã thấy ngay một mỹ nữ.
Khuôn mặt tựa như hoa yêu kiều diễm lệ với bộ y phục trên người tôn lên một tiểu thư mới lớn con của quan trong triều. Nhưng khuôn mặt ấy làm TA đứng hình vì nó giống...
-"Tỷ là.....Tuệ Nhi?"-Tay nó run run không dám chạm đến người con gái trước mắt. Mỹ Diệu...là Nguyễn Mỹ Diệu mà nó biết,là bạn thân của nó,người đã chết cách đây mấy năm mà nó luôn ao ước được gặp lại.
-"Phải."-Cô nở nụ cười nhìn nó.-"Rất vui khi biết đệ...Dương Anh."
TA thấy nụ cười ấy,bỗng nhiên nước mắt dâng trào,rơi lả chả xuống,sống mũi cay cay. Lâu rồi tôi mới được thấy cô ấy cười. Nụ cười đó....thật đẹp. Ánh mắt xuyên thấu,cafe đen nâu long lanh. Đến cả ánh mắt?
TA cúi đầu bắt tay với cô. Lập tức kìm nén rời đi. Trong vô vàng nước mắt lờ mờ. Nó cảm ơn tất cả,cảm ơn đã để nó thấy người bạn ấy lại một lần nữa. Cho dù...cậu ấy....không biết mình là ai? Nhưng Mỹ Diệu đã được sống lại,trong lòng nó không ngừng hạnh phúc. Ở thế giới này,nó có thể gặp được tất cả mọi người sao? Vậy bố,mẹ,ông nội cũng vậy chứ?
Tuệ Nhi và Dương Phong không biết chuyện gì đang xảy ra nhìn theo bóng dáng TA.
-"Người đó bị gì sao hả sư huynh?"-Đừng có nói là hắn ta thích mình ấy nhỉ? Cũng phải,một nam nhân nào không đứng trước mặt bổn cô nương này không gục ngã được cơ chứ? Tuệ Nhi với khuôn mặt đắc chí cười tủm tỉm.
-"Ta không biết."-Ánh mắt hiếu kì nhìn nó. Chắc hẳn phải điều tra con người này mới được . Người này quả thật rất kì bí
-"Sao lại không biết được cơ chứ? Hắn ta là người hầu của ka cơ mà."-Tuệ Nhi láu cá hỏi còn thêm động tác chu mồm. Sư huynh đúng là làm mình mất hứng tưởng tượng
-"Thật ra hắn ta...."
.............................................................
ML đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời đang mưa ở ngoài cửa sổ kia. Những hạt mưa nặng trĩu làm lòng nhỏ buồn bã,đưa tay ra đón những giọt nước ấy. Bất chợt,BQ cũng đứng bên cạnh đón những hạt mưa rơi trên tay mình.
-"Mày cũng thích mưa hả?"-Hắn vẫn hướng mắt ra cửa sổ hỏi.
Thích mưa sao? ML chầm chậm nhớ lại,quá khứ đáng nhớ đó.
* * *
Mưa là thứ mà nhỏ đáng nhớ chứ không phải thích? Bởi vì lúc đó,nhỏ chạy dưới cơn mưa,ướt tầm tã. Thời khắv thay đổi tất cả cuộc đời mình.
-"Xin đừng làm gì đến gia đình tôi. Muốn gì tôi cũng làm."-Nhỏ quỳ xuống một cách bất lực nhất.
* * *
-"Sao thế?"-BQ quay sang bắn mấy giọt nước vào má ML.
ML giật mình nhìn sang nở nụ cười nhìn hắn.
-"Ừm.."-Khẽ gật đầu.
BQ nhếch môi nhìn nhỏ. Thích mưa sao? Những người thích mưa là những người hay buồn. Sai rồi,hắn ghét mưa và hắn cũng hay buồn. Mưa đem đến kí ức đó,làm hắn chán ghét cả cuộc đời. Nhưng từ kho có Thục Anh bên cạnh,hắn cảm thấy rất yên bình và bây giờ là bên cạnh Khắc Dương,hắn cảm thấy...V-U-I. Vậy vui có bằng hạnh phúc không? Hả Thục Anh?
-"Thục Anh...."-Hắn khẽ gọi tên nó trong vô thức cùng những cơn mưa rào ấy.
ML chợt nghe được,nở nụ cười gượng không biết ra sao? Gia đình? Mình sắp được trở về?
................................................
-"Cái gì......?"-Tuệ Nhi hét lên.-"Vậy là ka không biết gì về tên hầu đó sao?"
-"Ừ."-Dương Phong gật đầu. Vẫn mông lung về nó. Nhưng lại không muốn Tuệ Nhi láu cá này hiếu kì nhiều được.
-"Ai ya....mình phải tìm hiểu chứ. Muội thấy hắn ta có gì đó rất đáng ngờ."-Tuệ Nhi làm vẻ mặt nghiêm trọng.
-"Mà thôi."-DP quay sang.-"Hôm nay muội đến gặp ta có chuyện gì sao?"
-"Không.....muội đi chơi,gặp mẫu thân ka bắt cóc về đây. Trên đường đi còn than rằng ka vẫn chưa để ý một nữ nhi nào, muốn có cháu lắm rồi."
DP lắc đầu thở dài. Thật ra,anh không phải một kẻ lạnh lùng,chỉ là điềm tĩnh ít nói,ít quan tâm mấy chuyện thường. Chứ bên cạnh người thân thích luôn tỏ ra một chàng trai lễ phép,ấm áp và dịu dàng nhưng vẫn giữ quan điểm thẳng thắn.
-"Ka này.....dạo này muội rất thích đi dạo hồ Minh Luyên ở dãy núi sau làng. Hôm nào mình đi dạo nhé."
-"Cũng được."-Tiện thể mình có thể ngắm phong cảnh để thư giãn thời gian đọc sách.