Chương 84: Hãy để kỉ niệm này trong tim. Mãi mãi không bao giờ quên. (P1)
TA đang giặt đồ bên cạnh giếng,dưới ánh trăng mập mờ kia.
-"Trông ngươi vất vả nhỉ?"-DP từ đâu xuất hiện làm TA giật mình làm đổ thau nước kia.-"Phì...."-DP bật cười nhẹ nhàng.
TA đỏ mặt gãi đầu nhìn sang nơi khác.
-"Người đến đây có việc gì ạ?"
DP ngừng cười đi đến gần TA. Anh cao hơn nó cả cái đầu. DP nhẹ nhàng cúi đầu gần mặt TA với cương vị của một mỹ nam kia.
-"Bộ có chuyện gì mới được đến đây sao?"
-"Tiểu nữ....."-TA cứng họng lên tiếng rồi cũng im bặt đi.
-"Thân phận là người hầu của riêng ta nhưng sao ta không thấy ngươi xuất hiện trước mặt ta nữa."-DP khẽ liếc nhìn TA.-"Thường ngày ngươi đi đâu vậy?"
-"Chuyện này.....?"-TA nuốt nước bọt không biết trả lời sao cứ đi lui lại thì gần sát miệng giếng.-"Hửm?"
TA theo trực giác ngã người về phía sau khi DP cứ lấn áp mình.
-"A..."-Người nó ngã về phía miệng giếng.
DP bắt lấy tay TA kéo lại về phía mình. Nó nhào về phía trước,về phía người DP kia. Hai người lặng lẽ như vậy một lúc lâu sau mới buông ra.
-"Tiểu nữ có tội. Sau này sẽ cố gắng làm tốt công việc hầu hạ Dương Phong hoàng tử."
Nói rồi TA nhanh chóng quay mặt bước đi. Bỏ đống đồ của mình còn dang dở kia. Nước trong thau cũng yên tĩnh không nhấp nhô nhú ban nãy. Bầu trời cũng im lặng đen tối lại nhìn người con trai đứng sau lưng nó. Như thể tất cả im lặng chờ người con trai ấy làm điều gì đó.
-"Ta chưa nói chuyện với ngươi xong mà."-DP bắt lấy tay của TA phía sau kia.
-"Ơ....người có chuyện gì muốn....nói...với ta....sao?"-TA e thẹn khi nãy chậm chạp quay lại.Thường ngày DP chả rất lạnh lùng,ít nói còn không quan tâm đến nữ nhi còn gì.
DP ngắm nhìn đôi mắt của TA,trong tay từ từ đưa lên một mảnh ngọc bị rạng nứt ấy. Nhưng miếng ngọc vẫn giữ được cái thuần khiết của nó,trong xanh và đẹp đẽ kia. TA nhìn miếng ngọc không hiểu ý của DP ngước lên nhìn anh.
-"Giữ lấy đi."
-"Tiểu nữ không thể đâu ạ."-TA lắc đầu đẩy về phía DP.
DP ngoan cố nắm lấy tay TA đặt vào.
-"Khi còn trở về còn có thứ mà để nhớ. Ta cũng muốn ngươi mãi nhớ đến ta."
TA im lặng nhìn DP nhớ đến lúc trước nói chuyện với Tuệ Nhi. Dưới những vì sao xa xôi kia,dưới những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng trôi.
(-"Lúc trước có một tiểu thư đanh đá xuất hiện trước mặt Dương Phong kaka. Nhưng lại biến mất rất nhanh chóng."
-"Sao vậy ạ?"
-"Không biết nữa."-TN cười hiền.-"Hình như là bị giết chết."
-"Vậy thật đáng buồn."
-"Quan trọng hơn nữa là."-TN nhìn TA rất lâu.-"Cô gái ấy giống ngươi. Càng nhìn càng rất giống.")
TA chần chừ nắm lại miếng ngọc bội ấy. Ở thế giới của tôi và anh. Cả hai đều có một người tồn tại người giống người. Nhưng tôi lỡ rung động trước Châu Bá Quyền ở đây mất rồi. Anh ở thế giới này và thế giới của tôi. Thật sự,tôi xin lỗi.
-"Tiểu nữ sẽ không quên Dương Phong kaka đâu."
DP cười nhẹ nhàng quay lưng đi. Hãy cho tôi chút thời gian làm nàng rung động. Bây giờ,tôi chưa thể quên người con gái kia được.
...
Từ xa,mẫu hậu và Tuệ Nhi nhìn DP và TA nãy giờ,trong lòng đều có cùng suy nghĩ.
-"Cuối cùnh thì bản thân mình vẫn rõ nhất."
-"Vâng. Bản thân mình rõ nhất nhưng vẫn cho là chính bản thân mình không hiểu mình."
..............................................................................................................
-"Anh biết được những gì rồi?"-M.Thụy ngồi đối diện M.Hoàng với những suy nghĩ mong lung.
-"Biết những gì cô biết."-MH lạnh lùng với sắc mặt khó coi.
-"Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết. Để tôi vào trường hợp này. Đáng lí anh phải nói Khắc Dương là con gái,Khắc Dương là Mỹ Linh chứ."-MT như trách giận MH với giọng nói kìm nén.
-"Nói ra rồi cô sẽ làm gì?"-MH bình tĩnh trả lời.-"Giết chết Khắc Dương chứ?"
-"Anh...."
-"Vậy mình đi giết họ đi. Giết Khắc Dương,quản lí Minh,chủ tịch Lâm."-MH cười lạnh nhạt.-"Khi Thục Anh tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn cả. Cô ấy sẽ ở bên Bá Quyền. Bà nội sẽ chỉ có mình cô ấy là cháu. Mọi người lại trở về như bình thường. Như không có gì xảy ra."
-"Anh.....bị làm sao vậy?"-MT cảm giác MH có gì đó rất khác thường.
MH vuốt mặt vài cái quay lưng đi. Hôm nay anh gặp lại cô gái kia. Cô gái mà anh từng yêu,từng là tất cả. Trịnh Kim Huyền,người yêu cũ của anh. Cô ấy mắc bệnh thận cần phải thay thận ngay. Khuôn mặt cô ấy tiều tụy đi rất nhiều nhưng vẫn ở nụ cười với mình. Anh liền lập tức chạy đến bệnh viện thử mẫu coi có hợp với cô ấy không. Bây giờ và rốt cuộc anh cũng chưa thể nào quên được cô gái kia. Vậy mà cứ cho rằng mình đã yêu Thục Anh. Mình cố gắng chữa bệnh vì đợi Thục Anh tỉnh dậy.
* * *
-"Cậu thấy trong người thế nào?"
* * *
-"Hôm nay ăn cơm ngon chứ?"
* * *
-"Đợi cậu hết bệnh. Mình sẽ dắt cậu đến nơi đầy hoa,không khí trong lành hay sóng biển dạt dào để hưởng thụ cảm giác yên bình nhỉ?"
-"Tôi không yêu cô ấy. Không yêu Thục Anh."