Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em

-"Sao cơ?"-Châu Bá Phàm ngạc nhiên nhìn đứa con trai đang nói về sự tồn tại của một nữ nhi làm động lòng mình.

-"Cô gái này cũng như mẫu thân."-BQ nhếch mép.-"Cũng từng xuyên không."

BP giật mình nhớ lại. Xuyên không ư?

* * *

Ngày trước.

Tại hồ Vạn Sơn,thư sinh khôi ngô tuấn tú mang khuôn mặt của Bá Quyền,đó là Châu Bá Phàm đang nhâm nhi tách trà,ngắm cảnh ở hồ. Bất chợt một nữ nhi từ dưới đáy hồ trồi lên,đưa tay bắt lấy mu thuyền với cả người ướt đẫm.

Bá Phàm giật mình nhìn người con gái kia. Đôi môi tái nhợt mấp máy nhìn chàng kêu cứu. Bá Phàm là một người chính trực,biết thương người,bất chấp lời ăn tiếng nói,mang nữ nhi ấy đem về chăm sóc tận tình rồi xảy ra tình cảm với người ấy lúc nào không hay.

...

-"Nếu muội nói huynh và muội không thể đi đến hết đời thì sao? Huynh vẫn bằng lòng lấy muội chứ?"

-"Ta không cần muội cùng ta đi đến suốt đời. Ta chỉ cần tình cảm hai ta mãi như thế này cho đến suốt đời không thể quên."


-"Cho dù muội là người từ đâu đến?"

-"Phải. Cho dù là muội từ đâu đến. Ta cũng sẽ mãi yêu mình muội."

-"Vậy thì tốt rồi......... Giá như muội có thể ở đây mãi mãi."

Rồi từ từ người ấy biến mất. Không hiểu sao lại lặng lẽ trôi đi,để lại cốt nhục nhỏ bé cho chàng. Mãi mãi vĩnh viễn không bao giờ quên đi tình cảm sâu sắc ấy.

* * *

-"Cho dù muội ấy từ đâu đến thì con cũng muốn yêu thử muội ấy một lần."-BQ cười nhạt nhẽo.

.................

-"Châu Bá Phàm là kẻ luôn cản đường chúng ta. Ta nghĩ mình nên trừ khử hắn."-Một quan tướng lãnh đạm nói.

-"Đúng vậy. Chỉ có như thế ngai vàng của điện hạ mới dễ ngồi lên được."-Hoàng tử với khuôn mặt gian tà xa xăm nói với khi chất độc địa.-"Vả lại cái tên Bá Quyền kia. Hắn làm ta khó nhìn suốt thời gian dài rồi. Ta nghĩ nên để hắn yên nghĩ được rồi."

Viên quan bên cạnh cười khinh thường với nắm quyền trong tay. Liền lấy một mảnh giấy ra viết gì đó rồi nhanh chóng bỏ vào phong thư.

-"Người đâuu....."-Một nô tỳ đi đến cúi đầu nhận lệnh.-"Cho một đứa nào đó đến nhà Bá Phàm chôn ở sau vườn đi. Cẩn thận một chút."

-"Tiểu nữ cáo lui."

.....................................................

DP ngồi trong phòng với những câu thơ của các nhà ngâm lúc bấy giờ. Một nô tì mang trà đến lặng lẽ rót từ tốn.

-"Dương Anh đâu?"-Anh liền nhớ đến nó. Nó ở trong phủ này là nô tỳ thân cận của mình sao lại không thấy hầu hạ dù chỉ là một tách trà mà cứ làm những công việc đã có người phụ trách.

-"Dương Anh?."-Nô tỳ ấm úng.-"Huynh ấy bị mọi người bắt đi giặt đồ và chẻ củi ở sau vườn."

-"Sao?"-Anh nhăn nhó. Thì ra,nàng ta bận rộn là vì bị ăn hiếp ư?


-"Sao gì vậy ca? Không phải là quan tâm Dương Anh hơn rồi đấy chứ?"-Tuệ Nhi từ đâu xuất hiện cất giọng. Nhìn sang nô tỳ kia cho lui đi.

DP lấy lại sắc mặt cắm cụi nhìn vào dòng chữ kia. Nó nghệch ra hồi nào không hay. Trước giờ anh chưa từng bị nghệch như thế này.

-"Cha chả, chú trọng quá viết cả lem ra giấy."-TN cười kháu khỉnh nhìn.-"Ca có tình cảm gì với nữ nhi ấy không đấy."

-"Không."-Anh liền dứt khoác phủ nhận.

-"Không mà sao lại cứ hay đứng từ xa ngắm nhìn nàng ấy làm việc vậy? Hôm nay ca tức giận không phải vì Châu Bá Quyền mang kẹo hồ lô đến cho nàng ấy ư?"

-"Tuệ Nhi.....muội cũng biết là ta trước giờ ngoài...."

-"Muội biết. Trước giờ ngoài nàng ấy ca không đem lòng thương ai. Nhưng vì Dương Anh có khuôn mặt giống người ca từng thương. Muội cũng biết Dương Anh không thuộc về thế giới này. Dương Anh là người của một người khác. Vì thế nên ca không muốn đặt tình cảm đến nữ nhi ấy."-TN cắt ngang lời nói của DP.-"Không phải vì thế,à ca lại bỏ đi một duyên tình đấy chứ. Ca sợ nàng ấy lại một nữa biến mất à."

-"Ta...."-DP im lặng cười nhạt nhẽo.-"Muội nói sai cả rồi."

-"Tại sao phải đi đến suốt cuộc đời mới được yêu cơ chứ."-TN ngồi xuống ngâm nhi tách trà kia.-"Miếng ngọc bội đó ca vẫn còn giữ ư?"

-....."-DP nhìn xuống bàn tay của mình đang nắm miếng ngọc bội đó.

-"Cứ thế thì ca định dành tình cảm trong người sao."-TN nhìn sâu trong đôi mắt của DP.-"Bá Quyền đã thổ lộ tình cảm với nàng ấy rồi."

DP quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,ánh trăng mập mờ chen lấn từng đám mây ẩn nấp trên bầu trời kia. Nó khó khăn nói với người đang nhìn ấy điều gì.


* * *

-"Ngươi.....đã từng yêu ai chưa?"-DP đứng cạnh TA dưới bóng trăng kia.

TA đang xem mấy cuốn sách với đống chữ cổ kia liền ngừng lại nhìn sang DP. Người mình thật sự muốn yêu là ai? Bất chợt hình ảnh Bá Quyền và Minh Hoàng hiện lên. Không biết bây giờ họ ra sao. Nó nhớ mọi người.

-"Chưa. Nhưng nếu biết được người mình yêu là ai. Chắc chắn tiểu nữ sẽ dành hết tình cảm tận đáy lòng cho người ấy."-TA gượng cười nhìn DP.

-"Cho dù là khoảng thời gian ngắn ư?"

-"Vâng. Nếu thời gian ngắn thì mình càng phải trân trọng. Chứ đợi đến lúc mất rồi mình đã bỏ lỡ đi mất một kỉ niệm nào đó sao?"-TA cười nhẹ nhàng. Đúng vậy,mình phải biết ai yêu mình và mình yêu ai.-"Đối với tiểu nữ. Không cần người ấy đi cùng tiểu nữ suốt cuộc đời. Chỉ cần họ có thể cho tiểu nữ một chỗ đứng nào đó trong tim đến hết đời thôi."

* * *

-"Ca...sao vậy?"-TN thấy DP cứ ngớ ngẩn ra đành lên tiếng,-"Ai ya....muội nãy giờ chỉ nói đùa. Ca đừng giận đấy chứ."

DP cười khỉnh nhìn TN. Dường như anh đã thấu điều gì. Tình yêu kéo dài bao lâu không quan trọng. Quan trọng là nó có để lại gì cho chúng ta đáng nhớ.

-"Ta....cũng thích nàng ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận