Khương Tiên Sinh Hôm Nay Cũng Muốn Công Khai

Editor: Mứt Chanh

Vào ngày cưới của Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn, Phùng Tử Dạng tránh ở trong đám người xem hơn nữa còn phát ra ánh mắt hâm mộ, mặc kệ là người phụ nữ nào khi đối  diện với hôn lễ như vậy đều sẽ khao khát.

Mạnh Thử Hàn mặc áo cưới trắng, váy dài phết đất, lụa trắng tung bay khi gió thổi đến, đôi môi đỏ cùng cặp mắt sáng xinh đẹp, thật là một dáng vẻ trời sinh.

Phùng Tử Dạng nhìn đến mê mẩn, bỗng nhiên bị kéo tóc, cô đưa tay giữ tóc lại, "A" một tiếng, sau đó nhìn lại thì thấy vị Bạch thúc thúc đang đứng ở phía sau cô.

Phùng Tử Dạng trừng mắt liếc anh một cái, nghiến răng nghiến lợi: "Chú già mà không đứng đắn!"

Đôi mắt đào hoa của Bạch Hành nhiễm ý cười, tây trang trắng mặc ở trên người anh mang theo một cỗ quyến rũ, không thể không nói, người đàn ông này cũng là dáng vẻ trời sinh.

Bạch Hành nói: "Cái đứa nhỏ này, lúc trước nhìn thấy còn gọi chú, như thế nào bây giờ bắt đầu mắng chửi người?"

Cô ba bên cạnh Phùng Tử Dạng thấy thế, lập tức hỏi: "Đây là ai?"

Bạch Hành nhìn qua, sống lưng đứng thẳng, anh khách khí mà cười cười nhưng không có trả lời.

Trong lòng Phùng Tử Dạng đang nghĩ về Bạch Hành, cô đương nhiên không muốn đem anh giới thiệu cho mẹ mình, tức giận mà nói: "Quản lí sảnh của khách sạn."

Cô ba vốn dĩ thấy đối phương dáng vẻ đường đường khí độ bất phàm , trong lòng còn cố ý để Phùng Tử Dạng thân cận, nào biết được rằng đối phương thế nhưng chỉ là quản lí sảnh của khách sạn?

Này làm sao được, bà cũng không thể để Phùng Tử Dạng tiếp tục bị dây dưa nữa!

Cô ba nhìn thấy Mạnh Thử Hàn cùng Khương Kiền vui vẻ đến như vậy, trong lòng nhiều ít vẫn là có chút khó chịu bây giờ lập tức liền bạo phát, một tay đem Phùng Tử Dạng kéo đến giấu sau lưng mình

Phùng Tử Dạng không rõ nguyên do, chớp chớp mắt: "Sao thế? Mẹ làm gì vậy."

Cô ba tức giận: "Làm gì? Cái đứa phế vật này! Đã sớm kêu mày cùng Khương Kiền kéo gần quan hệ, thế nhưng, cùng cái quản lí sảnh lại quan hệ khá tốt? Phế vật! Mày nhìn Khương tổng người ta xem hiện tại công việc tốt bao nhiêu, mày nhìn chị họ Thử Hàn của mày nổi tiếng bao nhiêu,mày liền không thể nhiều thêm mấy cái tâm tư sao!"

Bạch Hành thoáng nâng mắt lên, nghiền ngẫm mà nhìn Phùng Tử Dạng.

Khóe miệng mang theo ý cười như có như không.

Phùng Tử Dạng cảm thấy hoảng, cô tránh khoải tay cô ba đè nặng thanh âm nói: "Mẹ có thể  không cần như vậy hay không? Lúc trước mẹ  nói với con  chị họ Thử Hàn cùng Khương Kiền là kết hôn giả, bằng không con sao có thể đi? Mẹ đừng lại khuyến khích con, mẹ nhìn người ta xem,nhiều ân ái như vậy!"

"Cái đứa nghịch nữ này! Tức chết tao!"


Cô ba tức giận, phẫn nộ rời đi.

Phùng Tử Dạng nặng nề mà hừ một tiếng, bỗng nhiên nghe được bên tai một tiếng cười khẽ.

Cô nhìn qua, là Bạch Hành, tính tình của cô không tốt lại thẳng thắn, cứng rắn hỏi: "Chú Bạch, chú cười cái gì?"

Bạch Hành bỏ tay trong túi quần, dáng vẻ không liên quan, không chút để ý mà nói: "Đó là mẹ cô sao?"

"Vô nghĩa, vô lại như vậy khẳng định là mẹ tôi." Phùng Tử Dạng liếc Bạch Hành một cái, không có đuổi theo cô ba mà là quay đầu nhìn về phía Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn.

Bạch Hành dạo bước đến bên cạnh cô, ở bên tai cô cười nói: "Là rất vô lại, nói không chừng còn sẽ khóa thẻ của cô rồi đem cô đuổi ra gia môn."

Phùng Tử Dạng nói tiếp: "Khóa thẻ ư, nhà tôi đều phá sản, trên người tôi một cái đều không có, duy nhất tiền kiếm được là do quay vai nữ số ba."

Cô nghĩ đến những chuyện tồi tệ trong nhà mình, liền thở dài.

Bạch Hành hỏi lại: "Cho nên mẹ cô để cô trực tiếp thân cận với Khương Kiền sao?"

"Kia còn có thể vì sao,  anh ấy đã kết hôn rồi?" Tâm Phùng Tử Dạng không phòng bị, hào phóng trực tiếp liền nói ra.

Bạch Hành cười, trên mặt tất cả đều là ý cười, Phùng Tử Dạng không biết anh đang cười cái gì, quay đầu nhìn vừa lúc nhìn vào đôi mắt hoa đào của anh,thế nhưng cực kì đẹp trai.

Trong lòng cô nhảy dựng rồi nhanh chóng dời mắt đi, nhịn không được nói: "Như thế nào cười nhiều đến thế."

"Cô cùng mẹ cô như vậy, bà ấy vẫn sẽ luôn để cô làm những chuyện cô không muốn." Đôi mắt Bạch Hành nhìn cô, "Hà tất phải dựa vào đàn ông khác?"

Phùng Tử Dạng nhìn về phía anh, khuôn mặt đẹp trai như hiểu như không.

Bạch Hành gật đầu cười, liền nghe được Phùng tử Dạng giống như bừng tỉnh nói: "Cũng đúng, hà tất dựa vào đàn ông khác."

"Đúng vậy, trước mặt cô......"

Phùng Tử Dạng tiếp tục nói: "Một mình tôi  không được sao? Này không phải còn có chuyện nói...... Phụ nữ tự mình cố gắng sao!" Cô nắm chặt nắm tay lại, trên mặt tất cả đều là biểu tình quật cường.

Bạch Hành: "......"


Anh yên lặng quay mặt đi, ứng phó hai tiếng: "Cô nói đúng."

Hôn lễ của Khương Kiền mãi cho đến buổi tối, ban đêm khách khứa tan hết nhưng Phùng Tử Dạng lại  trợn tròn mắt.

Vốn dĩ cô cùng mẹ cãi nhau cũng là chuyện thường, nhưng chưa đến ba giờ, nhất định sẽ hòa hảo như lúc ban đầu, nhưng hiện tại, mẹ cô mang xe đi rồi đem một mình cô ném ở chỗ này.

Biểu tình Phùng Tử Dạng vặn vẹo một chút, đây là tình tiết Bạch Hành nói đuổi ra gia môn sao?

Mái tóc cô bị gió thổi trúng bay lên, cô không khỏi hắt xì liền quấn chặt áo len trên người, cô lấy điện thoại ra đang  muốn cùng lão mẹ lý luận một phen, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Maybach an ổn ngừng ở trước mặt mình.

Xe dừng lại, lại là một trận gió lạnh nổi lên, Phùng Tử Dạng lại lần nữa hắt xì.

Cửa sổ xe hạ xuống, cô nhìn thấy gương mặt của Bạch Hành.

Cô hô một tiếng: "Chú Bạch."

Bạch Hành mím môi, thật sự là không thích cái xưng hô này, rốt cuộc cô phải gọi Khương Kiền là anh rể, tại sao lại kêu hắn là chú?

Tuổi lớn chút thì làm sao vậy, tuổi lớn phải kêu là chú sao?

Ba giây đồng hồ sau, Bạch Hành nhìn vào đôi mắt tròn to của Phùng Tử Dạng nhận mệnh mà lên tiếng: "Ở chỗ này làm gì?"

Phùng Tử Dạng không vui mà nói: "Mẹ tôi thế nhưng đem xe đi rồi, bà thế nhưng không đợi tôi mà đem tôi ném đi!"

Dáng vẻ cô thở phì phò có chút đáng yêu, cũng có chút làm người ta muốn cười.

Bạch Hành nâng cằm, khuỷu tay chống ở tay lái, nói: "Vậy cô phải cẩn thận, gần đây nghe nói có bọn buôn người,bán những cô gái xinh đẹp một chút vào trong núi."

Phùng Tử Dạng nâng cằm lên: "Đừng đụng tới tôi, bằng không thế nào tôi cũng phải tấu chết đám cặn bã này!"

Bạch Hành cười một cái, vừa nói, một bên đem cửa sổ xe đóng một nửa, "Vậy cô cũng phải cẩn thận, xe người xa lạ cũng không thể lên, nếu mẹ cô thật sự đem cô đuổi ra khỏi gia môn, cô nhớ rõ từ ven đường lấy theo hai tờ báo tới, mấy ngày nay......"

Lời nói anh còn chưa xong, liền nhìn thấy một đôi tay trắng nõn đặt lên cửa sổ xe.


Vừa mới còn giống như mặt trời nhỏ, Phùng Tử Dạng ngượng ngùng nói ra một câu: "Chú, trên xe chú giống như còn rất ấm áp."

Bạch Hành cười, "Cũng được, tôi đây cố chở cô một đoạn đường."

Phùng Tử Dạng ha một hơi, mở cửa ngồi vào trong, trong xe quả nhiên  ấm áp hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Phùng Tử Dạng cũng không lo lắng Bạch Hành sẽ đối với cô thế nào, rốt cuộc tất cả mọi người đều là nhân vật nổi tiếng có uy tín, xảy ra sự tình tóm lại là ảnh hưởng rất lớn.

Hơn nữa, Bạch Hành không phải là bạn của Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn sao, đáng giá tin cậy!

Xe chuyển động xuyên qua màn đêm.

Xe chạy được một lúc, Phùng Tử Dạng mới nhớ tới hỏi: "Hôm nay chú có uống rượu không? Uống rượu còn lái xe sao?" Cô dừng một chút, móng vuốt gãi cửa xe, "Chú, cầu xin chú tha tôi một mạng đi!"

Cái cô gái này thật đúng là buồn cười giống như một bức điêu khắc bằng cát tự nhiên.

Bạch Hành trong lòng nghĩ, sau đó còn cùng Phùng Tử Dạng nói: "Yên tâm, tôi không uống rượu mà chỉ  uống nước trái cây."

Phùng Tử Bệnh rốt cục an tĩnh xuống, ngày này cô cũng coi như là mệt, xe chạy mười phút sau,cô đã nằm ở sau xe ngủ.

Lúc ngủ thật  an tĩnh, không có giương nanh múa vuốt như lúc tình.

Mà ở dưới tháp neon, một người đàn bà lớn tiếng ồn ào: "Ai đem xe tôi kéo  tới nơi này chứ? Có chút đạo đức công cộng hay không?"

Cô ba lấy điện thoại ra  gọi  cho Phùng Tử Dạng, lại biết được đang trong cuộc trò chuyện,bà khó thở, cảm thấy tiểu nha đầu này có ý định cùng bà đối nghịch.

Quản nó! Chờ đến ở bên ngoài ăn đau khổ, tự nhiên liền xám xịt mà trở về!

Bạch Hành lái xe, cúi đầu nhìn thấy tin nhắn được gửi đến, trợ lý gửi tin nhắn: [ nhân vật mục tiêu đã lái xe rời đi ]

Anh không  trả lời mà nhanh tăng tốc độ về đến nhà.

Xe vào gara, anh quay đầu nhìn lại chỉ thấy Phùng Tử Dạng ngủ đến ngon lành, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Anh lấy điện thoại ra chơi trong chốc lát, Phùng Tử Dạng như cũ ngủ ngon lành.

Anh đơn giản liền xuống xe mở cửa sau ra, duỗi tay đem Phùng Tử Dạng bế lên.

Cuối cùng cô có chút động tĩnh, đôi mắt mở to, rời giường thất bại lại nhắm mắt lại, còn không quên cùng Bạch Hành nói: "Nếu không ở ven đường chú đem tôi buông xuống đi."

"Được, bên kia có bãi rác, tôi ôm cô đi qua, nơi đó ấm áp một chút."


Phùng Tử Dạng lập tức bừng tỉnh, trước mắt là ánh đèn vàng ấm áp ở  mùa đông rét lạnh nhìn cực kì thoải mái.

Bạch Hành mở cửa biệt thự, Phùng Tử Dạng cũng ngượng ngùng nằm trong lòng ngực người ta cho nên liền xuống dưới.

Cô mở to đôi mắt cùng Bạch Hành thương lượng: "Nếu không chú đưa tôi đi chỗ Mạnh Thử Hàn được không? Miễn cho chú phiền toái."

"Người ta xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, cô có tiền bồi không?"

Bạch Hành nói chuyện, đã từ cửa đi vào, anh  còn không quên kéo Phùng Tử Dạng một phen.

Phùng Tử Dạng tiến vào, trong phòng ấm áp cực kỳ, cô lấy điện thoại ra gọi qua cho cô ba,nhưng thật ra muốn nhìn lão mẹ cô đến tột cùng muốn ngoan cố đến bao lâu.

Bạch Hành đổ một ly rượu ngồi ở một bên nhưng cũng không ngăn cản, phảng phất giống như quần chúng ăn dưa.

Phùng Tử Dạng thấy lo lắng, không cảm thấy nơi nào có vấn đề, liền cảm thấy hơn nửa đêm còn uống rượu không tốt.

Điện thoại đổ chuông, nối thông máy.

Giọng cô ba từ điện thoại truyền ra còn có lực xuyên thấu hơn so với hiện tại.

"Phùng Tử Dạng mày lăn cho tao! Nếu mày dám trở về, tao thế nào cũng phải đánh gãy chân của mày!"

Vốn dĩ Phùng Tử Dạng không tức giận như vậy, chỉ là nghe được cô ba rống như vậy, tức giận, "Ai xin tha ai  trước là chó!"

Cô thở phì phì mà cúp điện thoại, ngẩng đầu liền thấy được Bạch Hành, cô tức giận mà đem điện thoại ném tới trên sô pha mềm xốp, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy qua cùng người trong nhà cãi nhau sao?"

Bạch Hành lắc đầu, "Chưa thấy qua."

Phùng Tử Dạng tự mình lẩm bẩm: "Tuổi lớn, kiến thức thiếu!"

Bạch Hành đem ly rượu, từng bước một đi về phía Phùng Tử Dạng, anh đi mỗi một bước tươi cười liền nhiều một phân.

Anh đi đến trước mặt Phùng Tử Dạng, cười nói: "Cô nhóc, xem cô thảm như vậy, chú liền thu lưu con hai ngày, thế nào?" Anh vươn hai ngón tay tới, so ở trước mặt Phùng Tử Dạng, "Liền hai ngày, cũng không thể lại nhiều hơn, bằng không người khác sẽ nói ra nói vào."

Hiện tại trên người Phùng Tử Dạng cũng không có tiền, lúc trước kiếm một chút tiền tất cả đều đưa cô ba trả nợ, nếu  đi ra ngoài ở khách sạn hai ngày, thế nào cũng phải nghèo chết.

Hơn nữa hiện tại cô nhìn Bạch Hành cũng giống người tốt......

Dáng vẻ hòa ái dễ gần cũng thực làm người thân cận.

Phùng Tử Dạng một phen cầm hai ngón tay Bạch Hành, lập tức nói: "Vậy chú cũng không thể đổi ý!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận