Khứu Giác Mất Linh FULL


Đi đường vòng đưa Văn Nhạn Thư đến trụ sở Nafeli xong, lúc Trịnh Thừa Diễn bước vào sảnh công ty thì đã muộn hơn hai mươi phút so với thời gian quy định.
Mặc dù đến muộn nhưng hắn vẫn ung dung thoải mái, vừa ăn sáng vừa nghe thư ký Vưu Lâm báo cáo lịch trình làm việc trong tuần.

Nhấp một ngụm cà phê, Trịnh Thừa Diễn lên tiếng ngắt lời: “Buổi tập huấn buổi chiều đưa lên sớm hơn nửa tiếng đi.”
Ngồi ở vị trí này vài năm, hắn hiểu rõ tính mình là sẽ không để nội dung chi tiết kéo dài đến lúc tan sở thì chắc chắn không thể tan họp.

Nhưng hôm nay hắn muốn đi đón Văn Nhạn Thư nên không có ý định tăng ca.
Vưu Lâm báo cáo xong thì đóng lại sổ ghi chú, sau đó lấy một lá thư mời đưa đến trước mặt Trịnh Thừa Diễn, nói: “Đúng rồi, Hi Hoà Entertainment mới thành lập tổ chức tiệc chiêu đãi ở khách sạn quốc tế trên phố Bạch Đường, IDR cũng được mời.”
Giám đốc điều hành của IDR đang ăn sandwich nướng phô mai nên không tiện xem thư mời.

Loại tiệc rượu này không có gì khác ngoài việc mở rộng giao tiếp và tăng sự nổi tiếng cho nghệ sĩ nhỏ nhà mình.

Một tay hắn cầm túi giấy đựng đồ ăn sáng, một tay cầm bút nhanh chóng viết ra một bản phác thảo mà cuộc họp lát nữa cần dùng, hỏi: “Còn công ty nào khác được mời không?”
Là một cô thư ký chuyên nghiệp nên Vưu Lâm đã đoán được trước những câu hỏi mà sếp sẽ hỏi, thế nên sau mười phút nhận được thư mời thì cô đã điều tra rõ ràng: “Một số tạp chí nổi tiếng trong nước như là Phỉ Nhược, còn có cả nhãn hiệu Bạch Nguyệt đã từng hợp tác với IDR, quá trình hợp tác…”
Cô liệt kê từng cái tên trong danh sách, biết ông chủ không chăm chú nghe cho lắm nên khi đối phương ăn xong bữa sáng mới là lúc nhắc tới trọng điểm: “Còn có cả tập đoàn Nafeli.”
Trịnh Thừa Diễn cuối cùng cũng có phản ứng, hắn lướt nhẹ đầu bút, chữ số năm la mã được vẽ thành một vòng cung: “Nếu như nói đến điều này sớm hơn thì cô cũng không cần phải đứng trên giày cao gót lâu như vậy”.
Vưu Lâm cũng thấy nét mực tiêu sái dưới ngòi bút của hắn: “Xếp cuối cùng để tâm trạng sếp tốt hơn một chút ạ.”
“Tốt gì chứ? Vẫn phải mỉm cười để ứng phó xã giao thôi.


Vừa lúc hôm đó còn phải mở một họp truyền thụ tri thức cho người khác, xong việc lại phải nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp nữa, không thấy càng mệt hơn sao?” Trịnh Thừa Diễn lật sang trang khác, tiếp tục viết: “Nhưng nếu có một người quen đi cùng thì có thể thoải mái hơn một chút.”
Thấy sếp mình mặt không đổi sắc vừa viết gì đó vừa nói vẫn có vần có điệu, Vưu Lâm không nhịn được cười.

Trịnh Thừa Diễn lúc tâm trạng tốt không thích giáo huấn người khác, hắn đóng nắp bút lại, nói: “Đừng cười nữa, bộ phận kế hoạch và bộ phận sáng tạo đợi lát nữa sẽ được dạy dỗ, cô thông báo cho bọn họ mười lăm phút sau đúng giờ đến họp, để bọn họ ai chưa ăn sáng xong thì tranh thủ chút thời gian ăn cho xong đi.”
Hai bản kế hoạch được thông qua vào cuối tuần còn phải chỉnh sửa rất nhiều.

Hắn đứng trước máy chiếu, đầu tiên khen ngợi công việc làm tốt, sau đó sẽ trầm giọng chỉ ra những điều chưa tốt: “Quảng cáo không nên quên ấn tượng cơ bản khi theo đuổi sự sáng tạo.

Để kích thích ham muốn người mua, mọi người mới chỉ làm bao bì đẹp đẽ sáng sủa thôi thì chưa đủ, vì nó không hề tạo được cảm giác muốn được trải nghiệm, như vậy thì ai sẽ mua chứ?”
Thương hiệu nước hoa trong nước hiện nay không được lòng người mua quốc tế.

Không những thế, hiện nay có không dưới chục sản phẩm đang cạnh tranh với nhau, thế nên muốn nổi bật hơn cũng không dễ dàng.

Về mặt lý thuyết, lấy dẫn chứng, nêu ra đề xuất, Trịnh Thừa Diễn nói hai tiếng đồng hồ, sau khi tan họp trở về phòng chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Vưu Lâm giúp hắn đổi một cốc cà phê rồi ra ngoài.

Trịnh Thừa Diễn ngồi xuống ghế da, trong đầu chỉ dư lại hai từ “ấn tượng” này.

Những gì hắn nghĩ không liên quan gì đến nội dung cuộc họp lúc nãy mà là thứ bảy tuần trước, Văn Nhạn Thư với mái tóc ẩm ướt mềm mại nói với hắn, hắn không phải là loại người đó.
Lúc đó Trịnh Thừa Diễn mới nhận ra, trong mắt Văn Nhạn Thư, hắn không chỉ là nước lạnh, là công cụ của hôn nhân thương mại mà hắn còn để lại ở trong lòng đối phương ấn tượng đã định hoặc đang thay đổi.

Hắn thì lại rất ngạc nhiên nên quên hỏi một câu: “Vậy em cảm thấy tôi là người thế nào?”.
Trên bàn là đống tài liệu đang chờ xử lý, Trịnh Thừa Diễn vừa kết thúc cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ nên giờ chỉ muốn làm một số việc vặt vãnh ngoài công việc để thư giãn đầu óc cho nên hắn lấy thư mời được thư ký để trên văn kiện.
Một lá thư mời cùng kiểu dáng cũng được giám đốc bộ phận Nafeli gửi đến phòng điều chế hương liệu của Văn Nhạn Thư.Anh đặt lọ thí nghiệm trong tay xuống, hỏi: “Công ty chỉ cử mỗi tôi đi thôi sao?”
“Ý công ty là người chủ trì buổi tiệc đã mời một vài nhãn hiệu nước hoa cùng lúc, đúng lúc có thể cùng trao đổi, học hỏi với những người điều chế hương khác.” Giám đốc bộ phận nói xong liền rời đi, Văn Nhạn Thư mở thư mời xem thời gian, bảy giờ tối thứ Sáu.
Vốn dĩ anh định ngày thứ Sáu về nhà sẽ tiếp tục chuẩn bị cho buổi đánh giá nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể hoãn lại.

Văn Nhạn Thư gấp thư mời lại, lần nữa chuyển sự chú ý vào cuốn sách công thức trên bàn.

Trên đó có những dòng công thức bị gạch bỏ bằng màu đen tức là anh đã nhiều lần phủ nhận ý tưởng của chính mình.
Tình trạng này đã bắt đầu từ tuần trước.

Rõ ràng nước hoa được điều chế sau khi sửa đổi nhiều lần đã được nhân viên chủ quản liên tục khen ngợi và đề nghị anh đăng kí làm nước hoa chủ đề của Nafeli cho lễ tình nhân năm sau nhưng anh nhất quyết từ chối là vì bản thân vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó trong công thức này.
Cho đến tối qua xem lại bộ phim kia, nhìn diễn viên chính pha chế một loại nước hoa khiến cả thế giới mê mẩn nhưng cuối cùng lại chọn cách đổ mùi nước hoa chỉ thuộc về mình lên thân thể sau đó chết đi, cuối cùng anh cũng hiểu ra, anh thiếu trải nghiệm trong tình yêu và dục vọng.
Một thứ nước hoa không thấm tình yêu làm sao có thể xứng đáng trở thành vương miện của những người yêu nhau.

Cũng giống như tối hôm qua, Văn Nhạn Thư quyết định tạm ngừng công việc trước khi nguồn cảm hứng mới được truyền vào.

Lần này, anh không xem phim truyền hình mà quyết định nhấn vào các bộ phim tình cảm được lưu trong máy tính bảng.
Xem phim là một cách hay để giết thời gian, Văn Nhạn Thư thậm chí còn không để ý trời đã sẩm tối, chỉ đến khi điện thoại trong túi rung lên anh mới tháo tai nghe ra để trả lời cuộc gọi.

Giọng nói của Trịnh Thừa Diễn truyền đến ngay sau đó: “Nhạn Thư, tan làm chưa?”.
Văn Nhạn Thư nâng cổ tay lên nhìn mặt đồng hồ, thật ra đã quá giờ làm việc: “Chuẩn bị tan rồi.”
Có một tiếng còi xe vang lên từ đầu bên kia xen lẫn với giọng nói dịu dàng của Trịnh Thừa Diễn: “Không cần vội, tôi đang trên đường đến.”
Văn Nhạn Thư lại nghe ra câu khác: “Anh đến đón tôi?”
“Sao lại không?” Trịnh Thừa Diễn nói.
Buổi sáng lúc rời đi hắn cũng không nói là sẽ đến đón, Văn Nhạn Thư vốn định bắt taxi về không ngờ Trịnh Thừa Diễn không những tự mình quyết định mà còn kéo anh tham gia vào.
Quan niệm của Văn Nhạn Thư là không để người khác đợi mình quá lâu, còn chưa kịp làm xong việc đã rời đi.

Chính vì thế nên anh vừa đứng dậy đã vấp vào chân ghế làm vang lên một tiếng chói tai, Trịnh Thừa Diễn trong điện thoại nhẹ giọng nói: “Em chậm một chút, bên tôi còn đang tắc đường, em không cần phải chạy nhanh như vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, Văn Nhạn Thư nhanh chóng tắt máy tính bảng rồi nhét vào túi cùng sách công thức.

Sau khi thu dọn bàn làm việc, anh vào phòng vệ sinh rửa tay như thường lệ, suy nghĩ nếu có thời gian thì sẽ đi siêu thị mua thêm hai chai mới.
Gió đêm tràn vào làm xáo trộn các loại mùi hương ở trong phòng kích thích đại não nảy sinh những suy nghĩ kì quái.

Văn Nhạn Thư đột nhiên nhớ tới lần trước Trịnh Thừa Diễn đã nói dối khi đến đón anh, mặc dù biết khả năng lặp lại không lớn nhưng anh vẫn thò đầu ra ngoài cửa sổ để xác nhận.
Như thể khẳng định suy đoán của anh, chiếc Bentley màu đen quen thuộc đã tắt máy và đậu dưới tầng.

Ngay khi cơn gió mát thổi qua trên con phố ồn ào náo nhiệt, bên đường là những bóng cây đung đưa, một mùi hương lướt qua đầu óc Văn Nhạn Thư rồi biến mất nhanh chóng đến mức anh không bắt kịp.
Nhưng không hiểu sao, những mùi hương mà anh quen thuộc đều có thể bị khứu giác nhạy bén của anh nhận ra, sao lần này trong cơ thể lại xảy ra phản ứng?
Cho đến khi ngồi vào xe, Văn Nhạn Thư vẫn không tìm ra được nên dùng loại công thức nào để điều chế ra mùi hương vừa rồi, mặc dù anh đã nghĩ ra rất nhiều công thức mới nhưng đều phải gạt đi.
Trên đùi chợt nặng, Trịnh Thừa Diễn nhét cho anh một hộp bánh ngọt, hộp giấy đã bị thủng một lỗ.

Không giống với sự mờ mịt cách đây vài phút, Văn Nhạn Thư nhanh chóng nhận ra đó là mùi mứt dâu.
“Anh như này là đến đón bạn nhỏ tan học sao?” Văn Nhạn Thư mở hộp: “Mỗi lần đến đây đều chuẩn bị đồ ăn.”
“Bởi vì tôi cũng muốn ăn.” Trịnh Thừa Diễn nghiêng đầu liếc mắt nhìn.

Chà, Văn Nhạn Thư lại gạt mứt hoa quả, hóa ra anh không chỉ ghét mỗi hương vị việt quất, “Đường tắc, có lẽ khi về tới nhà đã rất muộn, em ăn vài miếng lót dạ trước đi.”
Trong hai ba câu này, mứt hoa quả đã bị gảy sạch sẽ, Văn Nhạn Thư hơi giật mình, anh vừa cầm dĩa vừa quay mặt sang hỏi: “Một nửa cái này là của anh à?”
Thật ra trên đường đến đây Trịnh Thừa Diễn đã ăn rồi nhưng khi hắn nhìn thấy biểu cảm hiếm có trên gương mặt Văn Nhạn Thư qua kính chiếu hậu thì lại muốn trêu chọc anh: “Em đói thì ăn hết đi, không sao đâu.”
Văn Nhạn Thư cầm dĩa, cúi đầu trầm ngâm, một lúc sau mới khoét ra một góc bánh: “Tôi ăn nó rồi anh có để ý không?”
Trịnh Thừa Diễn nhìn chằm chằm tình hình giao thông lưu thông trên đường, không quay đầu lại nói: “Để ý cái gì cơ?”
Văn Nhạn Thư không nghĩ gì khác: “Đồ ăn.”
Tay phải Trịnh Thừa Diễn đang đặt trên đùi dần đưa lên tay lái: “Không để ý.”
Thế là Văn Nhạn Thư yên tâm đưa cái dĩa đang chọc trên bánh cho hắn, Trịnh Thừa Diễn liếc một cái, nhếch miệng cười nói: “Tôi đang lái xe, em có thể đút cho tôi không?”
Ánh sáng đèn đường phác hoạ khuôn mặt hắn, có lẽ nụ cười nhẹ đã làm giảm đi nét sắc sảo trên khuôn mặt này, Văn Nhạn Thư hình như lại cảm thấy mùi hương xa lạ kia đang đến gần.
Móng tay cào vào cái dĩa như thể bị mùi hương kia mê hoặc, anh đút mẩu bánh kia vào miệng Trịnh Thừa Diễn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận