(Edit: Andy/Do not reup)
—
Chương 50 – Tình sinh ý động
Thực ra khi đó Đường Úc hoàn toàn không hiểu sự chiếm hữu của mình đối với sư phụ rốt cuộc là dạng cảm tình gì. Nhược Mộc không phải là một món đồ vật để hắn có thể tùy tiện sở hữu, nhưng chính miệng Nhược Mộc đã nói, bọn họ là hai đồng loại còn lại trên thế gian, bảo hắn và y hãy sống nương tựa vào nhau, Đường Úc vẫn luôn tin vào điều đó.
Nhược Mộc nói: "Rốt cuộc con làm sao vậy? Chỉ trong một đêm như biến thành người khác?!"
Ánh mắt Đường Úc trông mong nhìn Nhược Mộc, nói: "Con cho rằng sư phụ thích con thân thiện một chút."
Nhược Mộc: "Nói thì nói vậy..." Nhưng hình như thân thiện quá mức rồi!
Đường Úc cẩn thận hỏi: "Sư phụ chê con ồn ào? Núi Vụ Linh chỉ có hai chúng ta, con hoạt bát để thêm sinh khí, không tốt sao?"
Nhược Mộc cười nói: "Nói đến sinh khí, chờ con thành gia lập nghiệp, nối dài hậu tự thì núi Vụ Linh tự khắc sẽ náo nhiệt."
Đường Úc bất mãn, càu nhàu: "Con thành thân sớm làm gì?! Người lo thân người đi kìa!"
Nhược Mộc: "Ài, cái tính tình của cẩu này..."
Đường Úc: "Tuy nữ tử các tộc đánh chủ ý lên sư phụ rất nhiều nhưng con lại cảm thấy chẳng có ai xứng đôi với sư phụ, sợ là sư phụ phải cô độc nốt quãng đời còn lại rồi."
Khóe miệng Nhược Mộc run rẩy, "Con đang khen ta đó à?"
Đường Úc hợp lý hợp tình nói: "Con tự khen con! Người một mình cô đơn, nếu không có con ở bên cạnh sẽ đáng thương muốn chết. Người còn chê con ầm ĩ?"
Nhược Mộc: "....."
Y vươn tay đập bộp lên gáy hắn một phát, "Đồ nhi hỗn xược! Đừng có chọc thủng hoàn cảnh của sư phụ! Ta sớm muộn gì cũng bị con làm cho tức chết!"
Nhược Mộc bị Đường Úc quấn lấy cả ngày, thỉnh thoảng hai người cũng xuống nhân gian dạo chơi. Có một lần, bọn họ cải trang thành huynh đệ ra ngoài đi học, ngồi trên một con thuyền xuôi dòng xuống phía nam, cũng chính lúc đó, Đường Úc hoàn toàn nhận ra mình đã sinh ra tình ý với Nhược Mộc.
Khi đó, Nhược Mộc đang ngồi ở cửa sổ ngắm cảnh, nhìn ra xa xăm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau ở dưới khoang thuyền.
"Đường Úc! Dừng tay!" Nhược Mộc nghe có người gọi tên Đường Úc nên vội vàng xuống lầu xem thử. Phòng của y và Đường Úc ở trên lầu hai của thuyền. Khoang thuyền dưới lầu một có vài thư sinh tổ chức thi đối đáp thơ văn, Nhược Mộc thiếu hứng thú nên cử "đệ đệ" Đường Úc đi tham gia.
Đường Úc: "Con không đi! Con và sư phụ ra ngoài đi chơi, không rảnh bồi mấy người đó ngâm thơ đối văn!"
Nhược Mộc: "Không đi thì lần sau khỏi cần ra cửa nữa, con cứ ở trên núi Vụ Linh chờ ta về là được rồi."
Đường Úc trừng mắt, Nhược Mộc biết kiểu gì hắn cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, nói tiếp: "Đi nhìn một cái thôi, nếu thật sự không thấy thú vị thì lại quay về."
Đường Úc: "Người đi cùng con."
Nhược Mộc lắc đầu, "Không đi không đi, ta từng này tuổi rồi, sao có thể chơi cùng trẻ nhỏ bọn con?"
"Rầm!" Đường Úc đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa lại thật mạnh.
Nhược Mộc biết hắn không tình nguyện nhưng không ngờ lại xảy ra đánh nhau với người ta luôn.
Nhược Mộc chạy đến, kéo Đường Úc đang đè người ta ra đất đánh đứng lên. May là Đường Úc còn biết nặng nhẹ, không dùng phép thuật, nhưng hắn lại một thân cậy mạnh, đánh người kia thừa sống thiếu chết.
Nhược Mộc kéo Đường Úc ra, đang muốn mở miệng răn dạy thì thấy gân xanh trên trán hắn hiện đầy, hiển nhiên là bộ dạng cực kỳ tức giận. Nhược Mộc kiềm chế, mềm giọng hỏi: "Sao vậy? Sao lại tức giận thành thế này?" Nói xong y nhìn mấy thư sinh ở xung quanh, lại thấy mấy người đó đều mặt đỏ tai hồng, ánh mắt né tránh, thỉnh thoảng còn trộm liếc mình.
Đường Úc lập tức kéo Nhược Mộc ra sau lưng, ngăn cản tầm mắt của đám người kia, quát: "Lăn hết đi!"
Mấy thư sinh kia bị dọa hết hồn, có vài người tiến lên vội nâng cái tên xui xẻo đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất lui đi, một người chắp tay thi lễ với Nhược Mộc, áy náy nói: "Xin lỗi Đường huynh, hôm nay Lý huynh uống hơi nhiều, lỡ miệng nói vài lời thô tục với Đường tiểu đệ, chúng tôi lại không ngăn cản, khiến Đường tiểu đệ tức giận, là chúng tôi không đúng."
Nhược Mộc bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt mỉm cười nhưng ngữ khí lạnh băng, "Hóa ra là vậy, thật ra cũng phải trách xá đệ tính tình không tốt, nháo thành lớn như vậy." Đứa trẻ y nuôi, có bao giờ y dạy hắn nói năng bát nháo. Những văn nhân này toàn là nạm ngọc bên ngoài nhưng bên trong thối rữa, làm bẩn tai mắt đứa nhỏ nhà y!
Mấy thư sinh kia có chút không vui nhưng bị dọa sợ, rầm rì nói lời cáo từ, lại nghe Nhược Mộc nói: "Gọi đại phu cho người kia đi, phí chữa bệnh chúng tôi sẽ trả."
Nhược Mộc cũng lôi Đường Úc về phòng, "Được rồi được rồi, là ta không đúng, bảo con đi nói chuyện với mấy thư sinh giả đứng đắn đó, đừng tức giận nữa."
Đường Úc trầm mặc nhìn Nhược Mộc, Nhược Mộc hỏi: "Làm sao? Vẫn còn tức giận? Hay là ta đánh với con một trận?"
Đường Úc hỏi: "Người không trách con hành động theo cảm tính?"
Nhược Mộc nói: "Tuy tính tình của con kém nhưng biết phân biệt phải trái, tất nhiên là bọn họ sai trước, dạy dỗ một chút cũng là điều nên làm."
Ánh mắt Đường Úc lập tức mềm ra, chăm chú nhìn Nhược Mộc. Nhược Mộc cười, "Vẫn còn thấy oan ức?"
Đường Úc mặt dày vô sỉ gật đầu, nói: "Người ôm con một cái sẽ không oan ức nữa."
Nhược Mộc dùng một ngón tay dí trán hắn, "Tên nhóc này, con không còn nhỏ nữa đâu!" Nói xong rồi lại trấn an xoa đầu Đường Úc, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Được rồi, chúng ta rời thuyền thôi."
Đường Úc nói: "Không quay về!"
Nhược Mộc gật đầu, "Vậy đi chỗ khác chơi."
Thư sinh họ Lý kia bị thương nặng nên thuyền lập tức cập bến để nâng người vào y quán. Nhược Mộc và Đường Úc cũng đi theo, thanh toán toàn bộ tiền khám bệnh, thỉnh đại phu chăm sóc cẩn thận cho đến khi khỏi hẳn. Con thuyền tiếp tục đi về phía nam, Lý thư sinh bị ném lại ở y quán, Nhược Mộc và Đường Úc ở trong khách điểm cách vách, chờ Lý thư sinh kia tỉnh lại.
Ngày hôm sau Nhược Mộc thấy Đường Úc dậy muộn nên tự vào phòng gọi hắn rời giường, lại phát hiện tiểu tử này đang bị "ướt quần". Đường Úc không kịp phi tang, mặt mũi đỏ bừng. Nhược Mộc cười nói: "Trách ta trách ta! Chưa từng nghiêm túc dạy con chuyện nam nữ. Ha ha ha ha..."
"Nhưng mà thư sinh kia rốt cuộc đã nói với con lời thô tục gì mà phản ứng của con lại lớn như vậy?"
Đường Úc trừng mắt nhìn Nhược Mộc, lẩm nhẩm khẩu quyết, đốt luôn cái quần kia,sau đó hầm hừ đi ra ngoài, tiếng cười của Nhược Mộc cứ quanh quẩn khắp căn phòng.
Thực ra bọn họ là thần thú, đối với chuyện duy trì nòi giống chính bản năng, âm dương điều hòa, sinh sôi nảy nở, đều là do huyết mạch truyền lại, không cần phải học tập gì, vì vậy Nhược Mộc chưa từng cố ý dạy Đường Úc.
Nhưng mà phản ứng này của Đường Úc, không phải chỉ vậy mà là bởi vì...
Thư sinh họ Lý kia, kiến thức văn học trung bình nhưng vẽ tranh lại rất giỏi, đường nét vẽ ra sinh động như thật, nhưng người này lại có tâm tư bất chính, một thân bản lĩnh tốt hoàn toàn có thể sử dụng trong cung nhưng lại thích những tiểu quán thanh lâu, thích vẽ những bức tranh người đang mây mưa, rất có danh khí trên phố.
Hôm qua ở trong hội thi Lý thư sinh lấy ra một vài bức tranh đắc ý đưa cho mọi người xem. Đường Úc cảm thấy bút pháp không tồi, cũng có vài phần bản lĩnh.
Đường Úc đặt bức tranh trong tay xuống, bỗng có cảm giác mọi người đang ý vị không rõ mà trộm liếc mình, hắn quay mặt sang thì thấy mỗi người đều tránh né ánh mắt của hắn, thậm chí còn đỏ mặt. Lúc này Đường Úc mới phát hiện, trong tay bọn họ có mấy bức tranh tránh không cho mình xem.
Đường Úc đoạt lấy, tức khắc nổi trận lôi đình. Trong tranh là hai nam tử nửa kín nửa hở, tứ chi giao triền! Người bị đè ở bên dưới lại có khuôn mặt của "ca ca Đường Úc", nam tử đè lên trên người y không rõ mặt, thật ra là không vẽ mặt, nhưng nhìn hình dáng vẫn có thể nhận ra là nam tử.
Có tổng cộng ba bức tranh, mỗi một bức là một tư thế khác nhau, nhưng người bị đè bên dưới đều là sư phụ mình, trong đó có một bức tranh vẽ mặt nam tử đè bên trên, lại chính là mặt của hắn!
Mặt Đường Úc đen trắng đan xen, con kiến này dám mơ ước người không dính bụi trần như sư phụ! Dám vẽ những bức tranh dơ bẩn này! Dám để sư phụ nằm dưới thân hầu hạ nam tử khác! Dám, dám vẽ hắn vào tranh, khinh nhục sư phụ!
Cho nên Đường Úc kéo Lý thư sinh ra đập một trận, có mấy người muốn cản nhưng đều chỉ học được vài đường võ mèo cào, không chịu nổi một đấm của Đường Úc. Đường Úc đè người xuống nền đánh đến phun đầy máu tươi, cả người run bần bật, đợi cho đến khi Nhược Mộc kéo ra hắn mới dừng tay.
Khi đó suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là thật may vì mình không ép sư phụ tới tham gia cái hội thi chó má này. Hắn làm sao có thể nhìn sư phụ phải chịu vũ nhục như vậy trước mặt mọi người? Lúc mấy thư sinh kia nhìn qua, hắn đã che Nhược Mộc ra đằng sau, ánh mắt nhìn bọn họ hận không thể xé xác từng người mang đi cho chó ăn.
Nhược Mộc không trách hắn xúc động, thậm chí còn thay hắn nói chuyện, Đường Úc dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Nhược Mộc không còn giống khi nhìn đám người kia. Hắn bảo Nhược Mộc ôm một cái, tuy không thể thực hiện được nhưng trong lòng lại cực kỳ sung sướng.
Ban đêm ở khách điếm hắn không thể ngủ được. Ba bức tranh kia hắn vẫn giấu trong túi trữ đồ, trước mắt không ngừng hiện ra bức tranh vẽ mình và sư phụ tứ chi giao triền, vẽ thần sắc mê muội của sư phụ, mắt đào hoa ửng hồng, là bộ dạng hắn chưa bao giờ gặp qua.
Hắn ngủ, trong mộng mơ thấy mình làm chuyện đại nghịch bất đạo với sư phụ, sư phụ giãy giụa, phản kháng, chửi rủa, nhưng rồi lại đón ý hùa theo, thở dốc...
Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn hoàn toàn hiểu rõ bản thân mình đã động tâm tư như thế nào với sư phụ, hóa ra những điều mà hắn cầu mong, không chỉ là sống nương tựa lẫn nhau, mà còn có hiểu nhau, yêu nhau, bên nhau cả đời.
—
Lời tác giả:
Nhược Mộc: "Áo bông nhỏ tri kỷ của ta đã hoàn toàn thay đổi rồi."
Đường Úc: "Người nói ai là áo bông nhỏ?"
Nhược Mộc: "Khụ khụ!" Không cẩn thận nói ra lời trong lòng!
Đường Úc: "Áo bông nhỏ thì áo bông nhỏ, chỉ cần người không chê nóng là được."
Nhược Mộc: "Khụ khụ khụ! Ta ngại nóng! Hơn nữa, con đã thăng cấp từ áo bông nhỏ thành chăn bông lớn rồi phải không?"
Đường Úc: ╭(╯^╰)╮
—
Chương 51 – Trầm mê bất ngộ
Sau chuyến đi chơi, sư đồ hai người vốn không thích xuống núi lại càng ít khi ra cửa hơn. Mới đầu Nhược Mộc còn hỏi một chút Đường Úc có muốn đi chơi hay không, Đường Úc không đi, dần dần Nhược Mộc cũng không hỏi nữa.
Đường Úc không đi, là càng ngày càng không muốn tách khỏi Nhược Mộc. Nếu hắn nói muốn đi chơi, hơn phân nửa khả năng sẽ bị đuổi đi tự chơi một mình, dù sao Nhược Mộc cũng không lo hắn bị bắt nạt. Nhưng không có Nhược Mộc đi theo thì hắn ra ngoài làm cái gì?
Đường Úc biết khi mình lớn rồi Nhược Mộc sẽ không dùng thái độ sủng trẻ con mà sủng mình nữa, nếu hắn muốn tiếp tục lưu lại bên người Nhược Mộc, có làm nũng làm nịu cũng vô dụng, hắn muốn được sánh vai bên cạnh y hơn.
Nhược Mộc phát hiện, Đường Úc thật sự đã trưởng thành, hắn vẫn như cũ không thích kết giao với người ngoài, vẫn như cũ dính lấy y, nhưng lại thu bớt lại tính tình trẻ con, thậm chí còn chủ động giúp y xử lý những sự vụ trong tộc.
Nhược Mộc cực kỳ lười biếng, sự vụ trong tộc tuy không giống chính vụ quốc gia của Nhân tộc nhưng ngày nào cũng có chuyện, làm y đau đầu không thôi. Ban đầu y còn muốn bồi dưỡng Đường Úc thành người nối nghiệp mình, nhưng thời gian này có vẻ hơi sớm, trưởng lão trong tộc cũng sẽ không đồng ý, bọn họ vẫn còn đang ngóng trông y tìm được một người bạn đời, sinh hạ một vị vương tử.
Bây giờ có Đường Úc nguyện ý hỗ trợ thật không còn gì tốt bằng, nhưng không may Đường Úc và vài vị trưởng lão có bất hòa, không muốn lui tới với bọn họ, chỉ nguyện ý thay Nhược Mộc ra vài quyết định. Đôi khi Nhược Mộc nghĩ, cũng không phải Đường Úc không biết cách đối nhân xử thế, không phải là không biết phải làm sao để được người ngoài thích, chỉ là hắn cố tình không muốn, cũng không cần người khác thích hắn mà thôi.
Từ đó về sau, thư từ gửi từ trong tộc đều được Đường Úc xem qua, đưa ra chủ ý rồi thương lượng lại với Nhược Mộc. Nhược Mộc gần như cũng chẳng cần nghe nói gì thêm, chấp bút trả lời theo ý Đường Úc. Đường Úc xử lý thỏa đáng vững chắc, Nhược Mộc cũng tín nhiệm hắn, cho nên trên dưới Linh tộc hoàn toàn không biết hắn đã sớm "một tay che trời".
Ngoại trừ việc nhúng tay vào sự vụ trong tộc, Đường Úc còn xử lý tốt toàn bộ chuyện trên núi Vụ Linh, Nhược Mộc không cần hao nửa phần tâm tư cho núi Vụ Linh nữa. Đường Úc quá hiểu Nhược Mộc, chỉ cần Nhược Mộc chớp mắt, hơi mở miệng là hắn biết y muốn nói cái gì, cho nên Đường Úc cũng nhận ra rõ, Nhược Mộc đối với hắn, hoàn toàn không có tình yêu.
Bọn họ chỉ có thể trở thành tri kỷ.
Đường Úc cũng không phải loại người nhút nhát, ngược lại, thứ gì đã muốn hắn nhất định phải giành được, chỉ là thời cơ chưa tới. Hắn có thể chờ, chờ ngàn vạn năm cũng được, nhưng không may tạo hóa trêu ngươi, tâm tư bất kham kia của hắn đã bị Nhược Mộc phát hiện.
Ba bức tranh kia, Đường Úc giấu rất kỹ, nhưng cũng bởi vậy mà bị dẫn dắt, đi học vẽ tranh. Sau khi hắn hiểu rõ tâm ý của mình, hai người ở trên núi Vụ Linh ẩn cư thêm gần vạn năm, khi thì đốt lò đối rượu, khi thì đánh cờ dưới ánh trăng, khi thì trêu chọc nhau, khi thì ngủ chung một giường...
Nhược Mộc giỏi âm luật, ngoài trừ đàn y còn am hiểu thổi sáo, nhưng Đường Úc chỉ học được đàn, vì thế cảnh tượng có thể thường xuyên nhìn thấy nhất chính là Nhược Mộc thổi sáo ngọc, Đường Úc đánh đàn, cùng nhau tấu một khúc.
Nhưng Đường Úc thích nhất là lúc Nhược Mộc đánh đàn hoặc thổi sáo cho hắn vẽ tranh. Hắn vẽ Nhược Mộc không ít, thanh tuyển đạm nhạt, lười biếng tiêu sái, không dính bụi trần, còn có thần sắc dịu dàng, khóe miệng hơi cong... cũng trộm vẽ một ít, không để người khác xem.
Những bức tranh đó hắn giấu rất kỹ, nhưng mà tâm tư của hắn dành cho Nhược Mộc càng ngày càng nóng, dần dần giấu không được nữa.
Một ngày kia, Đường Úc tâm huyết trốn trong phòng ngủ lấy tranh ra xem, đột nhiên linh khí đi ngược, lục phủ ngũ tạng như bị bỏng, có thứ đó trong thân thể hắn thức tỉnh, bài xích linh khí, cảm giác đau đớn xé nát hết xương thịt.
Cơ thể Đường Úc vô lực, ngã ngồi xuống đất, đừng!!
Nhược Mộc nhận ra linh khí xunh quanh mình có thay đổi, trực tiếp xông vào phòng. Trước khi Đường Úc ngất đi đã nhìn thấy Nhược Mộc lo lắng gọi tên mình, trong lòng hắn lại nghĩ, thôi xong rồi, chưa kịp giấu tranh.
Thời điểm Đường Úc tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, Nhược Mộc đang ngồi ở trên cái bàn mà hắn hay ngồi vẽ tranh. Đường Úc cả kinh, giật mình ngồi dậy. Nhược Mộc nghe thấy tiếng động liền quay mặt sang.
Nhược Mộc đứng dậy đi tới, "Đỡ hơn chưa?" Rồi vươn tay muốn sờ trán Đường Úc nhưng cánh tay lại dừng giữa không trung.
Đường Úc nhìn Nhược Mộc, là do dự và bối rối.
Đường Úc liếm đôi môi khô khốc, hỏi: "Người thấy rồi?"
Nhược Mộc buông tay, nhẹ nhàng hỏi: "Con có biết hay không, trong cơ thể con... có một viên ma chủng (hạt giống ma)."
Đường Úc không tỏ ra bất ngờ, một khắc trước khi ngất đi, hắn chỉ nhìn về phía Nhược Mộc, ngữ khí khẳng định, "Người thấy rồi."
Nhược Mộc nói: "Ma chủng trong cơ thể con đã thức tỉnh, sợ là không dễ khống chế."
"Người thấy rồi!" Đường Úc cao giọng.
Nhược Mộc thở hắt, ngữ khí hơi tức giận, "Đúng, ta thấy rồi! Vậy thì sao? Muốn ta dạy con thế nào là tôn sư trọng đạo? Hay muốn ta dạy con thế nào là luân thường đạo lý?"
Tâm Đường Úc lạnh một nửa, nói: "Không, không cần dạy. Có dạy cũng không thay đổi được."
"Đường Úc!" Nhược Mộc lạnh lùng nói, "Đừng trầm mê bất ngộ!"
Đường Úc hỏi: "Nếu thay đổi được thì tại sao con lại không muốn thay đổi chứ!?" Hắn biết rất rõ đây chỉ là một tình yêu vô vọng!
Nhược Mộc cứng họng, chỉ đành nói: "Việc cấp bách bây giờ là ma chủng trong cơ thể con, con có biết lai lịch của nó không?"
Đường Úc nhắm mắt, dựa vào đầu giường, "Con không biết."
"Từ nhỏ con lớn lên ở núi Vụ Linh, không có cơ hội tiếp xúc với ma chủng, ta đưa con ra ngoài cũng chưa từng gặp Ma tộc, con có liên quan đến Ma tộc vào một thời điểm nào đó mà ta không biết?" Đường Úc ngồi trên giường, Nhược Mộc đứng ở cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
Tim Đường Úc lạnh nốt nửa còn lại, giương mắt hỏi y, "Người cảm thấy con gạt người, có mối quan hệ với Ma tộc?"
Nhược Mộc nhận ra lời nói vừa rồi của mình khiến hắn hiểu lầm, nhưng chỉ hỏi lại: "Vậy con có gạt ta chuyện gì không?"
"Chỉ một chuyện kia thôi." Đường Úc chống tay ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn Nhược Mộc, "Con gạt người, nhưng chuyện đó con phải giấu, không nói được, cũng không dám nói. Trừ chuyện đó ra, con vẫn là tri kỷ của người."
Nhược Mộc quay lưng lại, nói: "Ta tin."
Đường Úc cúi đầu xuống, hai người trầm mặc một hồi lâu, Đường Úc mới nói, "Có lẽ là trước khi con tới núi Vụ Linh."
"Lúc con ở trên chiến trường?"
Vậy là viên ma chủng này đã ngủ say trong cơ thể Đường Úc suốt một vạn năm! Thế mà bọn họ hoàn toàn không hề hay biết gì cả!?
Mười vạn năm trước, ma khí trong đất trời lần đầu tiên hình thành hình thái cụ thể, mở linh trí, đó chính là Ma tộc đầu tiên. Những Ma tộc đầu tiên bị Khương Ly trận phong ấn hơn một nửa, số còn lại phiêu tán trong thiên địa, sống bám vào những con thú và con người, hút ác niệm của bọn họ, thúc đẩy dục vọng của bọn họ, lấy được sức mạnh từ bọn họ và bắt đầu lan truyền ma khí.
Vì lẽ đó mà những Ma tộc đầu tiên được gọi ma chủng, cũng là thời kỳ căn bản của Ma quân.
Những Ma quân không giống những Ma tộc bình thường, hút ma khí, tu luyện ma đạo để tự thân lớn mạnh mà là dựa vào việc cắn nuốt ma chủng. Cắn nuốt càng nhiều ma chủng, sức mạnh sẽ càng lớn, đạt kết quả nhanh hơn tu luyện. Nhưng có những Ma tộc chứa ma chủng có sức mạnh rất lớn, rất khó đối phó, hơn nữa nếu Ma tộc có tu vi không đủ lại có ý đồ cắn nuốt ma chủng thì sẽ bị nổ tan xác.
Ma quân Thí Thiên đã cắn nuốt toàn bộ ma chủng ở trong phong ấn, có được một sức mạnh cường đại, cộng với hận ý sâu sắc với Thần tộc, thừa dịp một khắc phong ấn bị buông lỏng mà phá trận ra ngoài, tự đặt tên là "Thí Thiên" (diệt trời).
Sau đó Thí Thiên tiếp tục cắn nuốt không ít ma chủng ở Ma uyên (vực sâu ma), không những rèn ra được Ma khí Thí Thần chùy, còn khiến các Ma tộc chứa ma chủng sợ hãi không thôi. Thí Thiên nuốt ma chủng, làm cho số lượng Ma tộc trời sinh giảm mạnh, nhưng một khi Ma quân bị phong ấn thì tương đương với việc toàn bộ ma chủng sẽ biến mất.
Ma quân Thí Thiên đã bắt Thần tộc phải trả một đại giới, lúc hắn bị phong ấn còn muốn cùng Thần tộc đồng quy vu tận, vì vậy liền thả ra một viên ma chủng, viên ma chủng này chạy vào cơ thể Tiểu Đường Úc không may tự ý ra chiến trường.
Đương nhiên, chỉ là suy đoán của Nhược Mộc, vừa vặn có thể giải thích việc vì sao trong cơ thể Đường Úc tồn tại ma chủng.
Đường Úc không phản bác, bởi vì hắn nhớ mang máng, vào khoảnh khắc hắn tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình hóa thân thành phong ấn, đồng quy vu tận với Ma tộc, trong lòng hắn đã nảy sinh một cỗ hận ý mãnh liệt, chỉ sợ là vì vậy mới bị Ma quân Thí Thiên phát hiện rồi lợi dụng, cấy vào một viên ma chủng.
Nhưng viên ma chủng này quá mỏng manh, Đường Úc lại là thần thú Kỳ Lân, nếu không thì đã bị ma chủng làm cho nổ tan xác, ngược lại còn giúp che giấu hơi thở của ma chủng, khiến hắn và Nhược Mộc hoàn toàn không phát hiện, ngủ đông suốt một vạn năm, cho tới bây giờ mới lộ ra sự tồn tại của mình.
Trước mắt, phải làm sao để khống chế và loại bỏ viên ma chủng này mới là việc cấp bách.
Nhược Mộc nói: "Trong tiền lệ chưa từng có thần thú bị nhiễm ma chủng, chúng ta phải tốn chút công sức mới có thể tìm được cách giải quyết. Trước tiên ta giúp con áp chế nó lại đã."
Đường Úc gật đầu.
Nhược Mộc im lặng một lát, thở dài, "Đường Úc, tỉnh táo chút."
Đường Úc nhíu mày, căng thẳng hỏi: "Tỉnh táo như thế nào?"
Nhược Mộc cứng họng, sau một lúc lâu với vỗ vai Đường Úc, nói: "Bây giờ con phải bình tâm tĩnh khí, đừng động những tâm tư không nên có, để tránh bị ma chủng trong cơ thể gây ảnh hưởng."
Hai mắt Đường Úc lập tức đỏ bừng, hắn đẩy Nhược Mộc ra, đứng lên đối mặt với y, "Người cảm thấy, con chung tình với người là vì đang phải chịu ảnh hưởng của ma chủng?"
"Ở trong mắt người, tâm ý của con xấu xa dơ bẩn như vậy sao?"
—
Lời tác giả:
Đường Úc: "Người không yêu con."
Nhược Mộc: "Kết luận thật đúng."
*** Hết PN 3