Khuyên anh nên sớm thích em

Sau khi đã xác nhận Cao Viễn cầm chìa khóa xe, Ninh Uyển về nhà ngủ ngon một giấc, ngày hôm sau tinh thần sảng khoái đến văn phòng.
 
Vừa bước vào phòng làm việc, quả nhiên Phó Tranh đã đến, Ninh Uyển vỗ vỗ anh, sau đó lôi ra một hộp cơm Lock&Lock từ trong túi chuyển cho anh.
 
Rõ ràng Phó Tranh hơi bất ngờ: “Đây là..”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Hoa quả.” Ninh Uyển chớp mắt, “Buổi sáng tôi cắt đấy, có dâu tây, việt quất, táo, đem cho anh một phần.”
 
Phó Tranh ngẩn người, gương mặt vốn đẹp trai hơi lạnh lùng lập tức lộ một nụ cười nhẹ, đôi mắt anh hơi cong nhìn Ninh Uyển, dáng vẻ thậm chí trông hơi ngây thơ và không màng thế sự: “Cảm ơn.”
 
Thực ra Phó Tranh không nói lời gì đặc biệt, nhưng Ninh Uyển bị anh nhìn thế này, vậy mà trong lòng hốt hoảng vô cớ, nhanh chóng để lại hoa quả, đến nhìn thẳng cũng không dám nhìn Phó Tranh, nhanh chóng đi qua anh, ho hai tiếng như muốn che giấu, sau đó ngồi xuống chỗ của mình.
 
Người đàn ông như Phó Tranh này, thực sự là mầm họa ngầm, cô là người ý chí kiên định như vậy, nhìn anh thêm vài cái, lại không nhịn được hơi căng thẳng.
 
Ninh Uyển trước giờ vẫn luôn tự hào mình không trông mặt mà bắt hình dong, cô càng coi trọng phẩm hạnh của một người. Nhưng giờ đây nguyên tắc này đặt vào Phó Tranh, có vẻ như không có hiệu lực. Bởi vì Ninh Uyển phát hiện, khi một người có phẩm hạnh tốt lại đẹp mã, cô cũng không có cách miễn nhiễm, thực sự không nhịn được đối xử đối phương đặc biệt hơn... nhất là khi...
 
Nhất là khi bây giờ nhìn lại, Phó Tranh thật sự là người không tệ, tuy nội tâm hơi dao động nhưng tổng thể tam quan đứng đắn, không đi đường tắt, thà bị “lưu đày” tới xã khu cũng không đồng ý khuất phục. Là người nghĩa khí, vì giúp cô “vả mặt” Thi Vũ không tiếc hy sinh thân mình, tuy hơi có một tật xấu nhỏ thích giả tạo, nhưng là người phải có khuyết điểm, đặc biệt bây giờ dưới sự nhắc nhở của cô, con người anh đã nhanh chóng thực tế hơn rồi, ngồi trên cái ghế nhựa 20 đồng cũng vô cùng nhã nhặn...
 
Nhưng khi nghĩ đến cái ghế nhựa này, Ninh Uyển thấy hơi ngại, lúc đầu là vì bức “lính nhảy dù” này đi, cô thật sự không quan tâm đến việc đi tìm lão Quý xin ngân sách. Bây giờ nhìn lại, một người đàn ông tuấn tú cao ráo chân dài như Phó Tranh chỉ ngồi loại ghế nhựa này thực sự quá hạ thấp rồi, phá hoại sắc đẹp của anh, ấm ức cho anh quá!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Uyển hắng giọng: “Cái ghế này của anh, buổi chiều tôi tìm lão Quý, đổi cho anh một cái khác tốt hơn.”
 
Kết quả Phó Tranh rất bình tĩnh, anh cười với Ninh Uyển: “Không sao, ngồi cái này quen rồi.”
 
Chỉ là Phó Tranh càng điềm tĩnh như vậy, Ninh Uyển càng áy náy khó chịu, không đợi đến buổi chiều, lập tức dứt khoát chạy đến phòng làm việc của lão Quý sát vách, moi một khoản ngân sách, xử lý xong chuyện này.
 
Cô càng nhìn Phó Tranh, càng cảm thấy 360 độ anh không có góc chết, còn có thể chịu thiệt chịu khổ, trong lòng càng có ý nghĩ nên bù đắp đối phương, nhìn Phó Tranh không nhịn được oán trách: “Đều trách anh lúc đầu cải trang thật quá, hại tôi có hiểu lầm với anh, cho rằng anh là một thiếu gia. Con người anh cũng thật là... có những lúc không cần phô trương, thể hiện sự yếu thế của mình trước mặt người khác cũng đâu có gì, trong cuộc sống vẫn còn nhiều người nguyện ý ra tay giúp đỡ lắm. Anh không tỏ ra yếu thế, sao người ta biết anh cần giúp đỡ.”
 
Phó Tranh chỉ mím môi cười đầy ẩn ý, tuy anh đẹp trai đến mức có tính tấn công, nhưng dáng vẻ cười như này lại giống như mang chút xấu hổ thẹn thùng, Ninh Uyển nhìn một chút, không nhịn được hơi đỏ mặt, cô thật sự thích kiểu này…
 
***
 
Từ khi Phó Tranh đổi kế hoạch, phát hiện con người Ninh Uyển thực ra rất giống Cao Viễn nói, rất đơn giản cũng khá tốt, cô hơi có chút khoảng cách tự nhiên đối với người có tiền không cùng tầng lớp, thế nhưng cô lại rất hữu nghị đối với những người cũng tầng lớp thậm chí điều kiện cuộc sống còn khó khăn hơn, thậm chí cũng thường bằng lòng chủ động giúp đỡ kẻ yếu. Nói dễ nghe thì là lương thiện, nói khó nghe hơn là hơi quá nhẹ dạ cả tin. Đương nhiên, Phó Tranh cũng không thể nói điều gì đối với việc này, bởi vì lúc này anh đang hưởng phúc lợi của việc Ninh Uyển quá nhẹ dạ cả tin.
 
Một khi anh tỏ vẻ yếu thế ngoan ngoãn, thì Ninh Uyển, người vốn khó ở cứng như xương quả nhiên hoàn toàn trở nên lúng túng và áy náy. Anh càng không mở miệng đòi hỏi, Ninh Uyển càng muốn chủ động cho. Việc nước lửa không thể dung hòa trước đây như chưa từng tồn tại. Phó Tranh vô cùng mãn nguyện với hiện tại, cuối cùng anh cũng có thể sống chung hòa bình với Ninh Uyển, cũng thật sự đã gặt hái không ít gợi ý từ cách giải quyết mâu thuẫn xã khu hàng ngày của Ninh Uyển.
 
***
 
Mà sự thật là Ninh Uyển bên cạnh Phó Tranh giờ đây không có chút phòng bị với Phó Tranh, cô hoàn toàn không biết cái vị ngồi bên cạnh đang nghĩ gì, cô vẫn còn suy nghĩ làm thế nào tiếp tục giúp Phó Tranh tiết kiệm tiền...

 
Cũng vào lúc này, tư duy tiết kiệm tiền của cô bị người xông vào phòng làm việc cắt ngang.
 
“Luật sư, tôi muốn ủy thác hai người giúp đỡ tôi!”
 
Ninh Uyển ngẩng đầu, mới phát hiện người đến lại là Lục Phong.
 
Trên mặt Lục Phong đầy quyết đoán: “Tôi muốn ủy thác hai ngươi giúp tôi kiện dì Vương.” Anh ta nghiến răng, “Tôi muốn kiện bà ta xâm phạm quyền danh dự của tôi!”
 
“Tôi đã nghĩ rồi, hành động của tôi là ngay thẳng đứng đắn, chuyện này tôi vốn không làm, tại sao tôi phải chạy!” Lục Phong giống như cuối cùng đã hạ quyết tâm, thái độ kiên quyết, “Tôi quả thực là người vùng khác không bối cảnh cũng không có tiền, vốn bị dì Vương dây dưa thành thế này cũng sợ phiền phức, chỉ muốn rời đi là xong. Nhưng chuyện này tôi về nhà nghĩ ngợi mấy ngày, có nói dì Vương cũng không nghe, cắn chặt cái cớ tôi và bà ấy đã xảy ra chuyện gì, nói tôi chịu trách nhiệm, muốn đăng ký kết hôn với tôi. Tôi nhìn con gái Kiều Kiều của mình, cảm thấy bản thân không thể yếu đuối trốn chạy như vậy.”
 
“Không làm chính là không làm, nếu như tôi chạy trốn, sau này không chừng dì Vương còn gây ra lời đồn thất thiệt gì đó, tôi là lập trình viên, nghề này cũng chỉ có một giới nhỏ. Cho dù có rời khỏi thành phố Dung, những tin tức này tôi cũng không thể bảo đảm không truyền tới công ty tôi làm tương lai, thay vì chôn vùi tôi thế này, chi bằng trực tiếp đối mặt, cho dù tôi không để ý danh tiếng của mình, sau này con gái đi học có những chuyện xấu như vậy, kêu con bé sao có thể ngẩng đầu?”
 
Lục Phong nói một tràng lộn xộn, nói đến cuối mắt đỏ hoe. Tóm lại, sau khi trằn trọc ngược xuôi, suy đi nghĩ lại, anh ta vẫn quyết định sử dụng con đường luật pháp giải quyết vấn đề.
 
“Ủy ban xã khu nói hai người là luật sư xã khu có thể giúp giải quyết những vấn đề này, đúng chứ?”
 
Đúng thì có đúng, nhưng...
 
Ninh Uyển vừa muốn mở lời, Phó Tranh đã đi trước một bước, anh mím môi nói: “Nếu như đúng như anh nói, vậy hành vi của dì Vương thật sự là phỉ báng anh, cũng chính là ngụy tạo và nói sự thật sai trái, phá hoại danh dự của anh. Nhưng muốn kiện xâm quyền quyền danh dự, mặc dù những gì dì Vương nói rất dễ xác nhận, nhưng phải chứng minh sự thật sai trái mới là mấu chốt của vụ án.”
 
Anh ngừng một chút: “Cho nên đối với chuyện anh và dì Vương, có bất kỳ nhân chứng nào tồn tại có thể chứng minh anh vô tội không?”
 
Hỏi xong câu hỏi này, Lục Phong rơi vào im lặng, biểu cảm mệt mỏi: “Không có. Chúng tôi là hàng xóm, bà ấy sống một mình, bình thường tôi vào nhà bà ấy giúp chút việc, đa số thời gian Kiều Kiều cũng đi mẫu giáo...” Lục Phong càng nói càng tuyệt vọng, “Cho nên luật sư à, có phải tôi... cho dù muốn kiện cáo cũng không thắng nổi? Ngược lại là lãng phí thời gian?”
 
Nói về xác suất quả thật như vậy, hơn nữa vụ án xâm quyền danh dự cho dù trăm nghìn khổ lao thắng kiện, bồi thường kinh tế có thể giành được cũng có hạn, giống tình hình này của Lục Phong, không thuộc diện tạo ra hậu quả nghiêm trọng hay tổn thất kinh tế, có lẽ xác suất bồi thường 1000, 2000 đã là không tệ rồi, nhưng đa số kết quả là loại bỏ ảnh hưởng, dùng quà xin lỗi. Thế nhưng trước giờ truyền tin đồn thì dễ, bác bỏ tin đồn lại khó, cái gọi là loại bỏ ảnh hưởng cơ bản cũng khó có hiệu quả tốt, mà lời xin lỗi sau khi phỉ báng người khác tuy có thể khiến đương sự nguôi giận về mặt hình thức, nhưng đa số cũng chẳng có ích.
 
So thời gian anh ta ủy thác, phí luật sư với kết quả giành được, thật sự chẳng có giá trị gì cả.
 
Đừng nói đến kết quả với đương sự là như vậy, đối với luật sư cũng thế. Dẫu sao cũng phải điều tra rõ bước ngoặt thị phi, không chỉ mất nhiều thời gian, mà phí luật sư đại diện vụ án xâm quyền quyền danh dự cũng phải từ 2 nghìn đến 10 nghìn, tuy nói có thể giao ước sau khi thắng kiện nhận được 10%- 30% số tiền hoàn thành thắng kiện, nhưng vụ án này của Lục Phong cơ bản không có nhiều tiền bồi thường. Hơn nữa cho dù thuận lợi nhận được phí luật sư, còn phải chia với công ty luật, còn phải nộp thuế...
 
Luật sư ký hợp đồng với xã khu phải miễn phí giải đáp tư vấn tranh chấp luật pháp của cư dân xã khu, nhưng đối với những vụ án khởi kiện lên tòa án, thu phí cũng là chuyện bình thường, nếu cảm thấy không phù hợp, có thể lựa chọn không đại diện. Vụ án này cho dù có thế nào, cũng rất khó tiến hành. Trong lòng Phó Tranh suy nghĩ chỗ lợi hại, sau đó nhìn Ninh Uyển, đợi cô từ chối khéo.
 
“Không sao cả, không đi điều tra lấy chứng cứ sao có thể biết nhất định không làm được?”
 
Nhưng vượt ngoài dự liệu của Phó Tranh, Ninh Uyển không thấy khó mà rút, mà mỉm cười nhận vụ án này, phí đại diện cô nói cũng gần chạm mức tiêu chuẩn thu phí luật sư, cũng đã giao ước, nếu như cô điều tra không lấy được chứng cứ có liên quan, không giúp ích cho thắng kiện, vậy sẽ bàn bạc với Lục Phong giải quyết hợp đồng đại diện, không nhận đồng nào.
 
Lục Phong vừa đi, Phó Tranh không nhịn được: “Vụ án này mà cô làm như vậy, xác suất lớn cuối cùng là bỏ sức vô ích, một chút doanh thu cũng không có. Cô bị điều phái đến xã khu một thời gian rồi, không nghĩ đến nếu như doanh thu không khả quan, rất khó để điều về lại tổng bộ công ty sao?”
 
Các công ty luật lớn ký hợp đồng với xã khu cung cấp dịch vụ tư vấn pháp lý đa số là đều đáp ứng yêu cầu cục tư pháp, hoặc là để giành được danh tiếng nhờ thể hiện thương hiệu nhiệt tình quan tâm công ích, bằng cách này có thể được tuyên truyền chính xác vào xã khu. Do đó phí ký kết thường khá thấp, sau khi công ty thu phí, còn phải phân cho luật sư cụ thể sở tại xã khu.

 
Bởi vì tiền vô cùng ít, cuối cùng thường dẫn đến việc đa số các luật sư tinh anh trẻ không đồng ý lãng phí thời gian tiếp nhận công việc như này, cho dù có nhận rồi cũng chỉ báo tên một chút, bình thường tùy ý phái mấy luật sư thực tập không hiểu chuyện qua đây giả vờ lượn vài vòng chụp vài bức ảnh, đăng lên web của công ty, sau đó bỏ đi, hình thức lớn hơn thực chất...
 
Những điều Phó Tranh nói không phải Ninh Uyển không hiểu, cách làm chính xác của cô phải lợi dụng thời cơ trú tại xã khu, tận dụng khả năng khai thác tranh chấp phí đại diện cao trong xã khu, như là tranh chấp hôn nhân phân chia tài sản, tranh chấp tài sản để lại.... Nếu như có thể tạo ra thành tích doanh thu xuất sắc, tất nhiên càng dễ dàng quay lại tổng bộ, thậm chí không chừng còn được chọn vào đội tốt. Chỉ là....
 
“Đạo lý anh nói tôi rất hiểu, nhưng nếu tôi không đại diện cho họ, họ còn có thể tìm ai?” Ninh Uyển thở dài, “Cơ sở như xã khu có rất nhiều hộ mức thu nhập bình thường, những người này có quan niệm pháp chế nhạt nhòa, càng không có tiền để chi trả dịch vụ pháp lý đắt đỏ, nhưng lẽ nào người ta không xứng có được sự trợ giúp của luật pháp sao?”
 
“Đương nhiên, anh có thể cảm thấy xã hội hiện đại thương nghiệp, người không có tiền thì đừng tìm luật sư, lời này nghe có vẻ không sai, nhưng nghĩ kỹ lại, logic trong đó không phải giống với “nghèo đừng sinh con” hay kêu gào trên mạng sao? Có rất nhiều gia đình nghèo khó sinh con xong gặp khó khăn, cầu xin trợ giúp quyên góp của xã hội, kết quả người dùng mạng còn bới móc đủ điều: Đã nghèo như vậy rồi, hai người đi làm còn có thể nuôi bản thân, sao còn không biết ngại mà sinh con?”
 
“Tôn kính ngưỡng mộ kẻ mạnh là bình thường, như vậy mới có thể khiến xã hội tiến bộ, nhưng đối với trạng thái cuộc sống hiện thực của kẻ yếu và tiếng gào thét yếu ớt thì hoàn toàn làm như không thấy, sao “không ăn thịt băm”* mà phê phán kẻ yếu, cũng không thấy đúng nhiều như vậy. Dẫu sao tuân theo logic có tiền mới có thể làm việc, mới xứng có dịch vụ, vậy người nghèo cả đời không thể đạt đến điều kiện sinh con, thì không xứng sinh, khiến gia đình người ta tuyệt tự sao? Vụ án này của Lục Phong không có tiền lại phiền phức, nhưng bởi vì anh ta không có tiền, nên khiến anh ta gặp sự việc này, khiến kế hoạch anh ta khó khăn lắm mới muốn ở lại yên ổn ở thành phố Dung đều thất bại, bị bức đến chạy trốn...”
 
* (không có nhận thức đối với sự vật)
 
Ninh Uyển hít sâu một hơi: “Nếu như tôi không biết chuyện này thì thôi, nhưng đã biết rồi, cũng không thể ngó lơ như không nhìn thấy, cũng không thể thực sự trở thành kẻ chủ nghĩa Darwin xã hội chứ? Nghèo thì để người ta tự sinh tự diệt sao? Dù sao với cái lý luận này, nếu như khi bắt đầu đã quyết định để người nghèo tự diệt, vậy sau đó là kẻ yếu, sau đó bệnh tật, không chừng lúc nào đó họng súng đã ngắm vào mình.”
 
Ninh Uyển vừa nghĩ tới đây, có chút khổ não: “Dẫu sao nói sự thật thì tôi cũng rất nghèo, có thể đứng trên bờ vực tuyệt chủng.”
 
Đến nay cô vẫn không thể đi theo đội nhóm trong Chính Nguyên, ngoài đồng lương ít ỏi, phải dựa vào phần chia doanh thu đơn độc chiến đấu để sống. Nhưng đa số thời gian đều lãng phí ở xã khu, những vụ án nhận được đều là án có giá trợ giúp, nghèo càng thêm nghèo...
 
“Theo tôi được biết, luật sư mỗi xã khu phải luân phiên nhau, tại sao cô vẫn luôn ở đây?”
 
“Hỏi hay lắm.” Câu hỏi này của Phó Tranh lại khiến Ninh Uyển buồn, “Luật sư xã khu “bận nghèo”, càng bận thì càng nghèo, lúc mới đầu công ty nói là luân phiên, một tuần tôi đến hai hôm là được, nhưng cuối cùng ba ngày còn lại phân cho người khác họ đều không đến, tặng chút quà cho người phụ trách kiểm tra trong xã khu là được, thời gian tiết kiệm được làm những vụ án khác kiếm được nhiều, chỉ cần quay lại lúc cuối năm xã khu đi kiểm tra, quay về bổ sung ghi chép tư vấn là được. Đừng nhìn ghi chép tư vấn tôi và anh ngày ngày chăm chỉ ghi lại, nhưng đối với người khác mà nói chỉ là hình thức, trong vòng một ngày cho anh bổ sung hoàn chỉnh, những vụ án đều là giả, tùy tiện tạo ra, nộp đến xã khu, lại nộp một bản cho công ty, nếu số lượng những vụ án ngụy tạo chưa đủ, lại gửi cho anh bổ sung tiếp...”
 
Ninh Uyển không biết phải làm sao: “Anh xem, sắp xếp loại người này và tôi luân phiên nhau, tôi có thể không đi sao? Nếu như tôi không đi, thì ba ngày còn lại trong tuần, tư vấn pháp luật trong xã khu không có ai làm, tôi không nhìn nổi nữa, vì thế cuối cùng biến thành một tuần năm ngày tôi đi làm.”
 
Cô nghĩ ngợi, dùng tinh thần chiến thắng nói: “Nhưng công việc luật sư vốn có mùi vị nghề nghiệp tự do, viết tài liệu văn bản pháp luật ở đâu cũng được, thời gian rảnh ở xã khu cũng không có việc, hoàn toàn có thể làm những vụ án nhận từ công ty. Thực ra cũng chỉ là đổi nơi làm việc mà thôi, không có ảnh hưởng, nhưng tôi không có vụ án lớn, cho nên cứ nghèo ổn định...”
 
Cô phổ cập cho Phó Tranh một đống nội tình, kết quả Phó Tranh chau mày, hỏi một câu hỏi rất lạc đề: “Đến luân phiên làm ba ngày kia là ai?”
 
Ninh Uyển hơi bất ngờ: “Tôi nói nhiều như vậy, anh chỉ có hứng thú với điều này thôi sao?”
 
Phó Tranh rất kiên trì: “Có mấy người, tên của họ?”
 
Ninh Uyển nghĩ ngợi, cảm thấy nói ra bọn họ cũng không sao: “Chính là Lý Duyệt và Hồ Khang, vốn là Lý Duyệt phụ trách hai ngày, Hồ Khang phụ trách một ngày, kết quả khi mới đầu thì xuất hiện, sau đó trực tiếp không đến nữa.”
 
“Sếp trực thuộc của bọn họ không quản sao?”
 
“Không quản.”
 

Ninh Uyển không ngờ Phó Tranh còn muốn truy xét đến tận cùng: “Tại sao không quản?”
 
“Hai bọn họ ở trong cùng một đội, theo đối tác bậc trung Thẩm Ngọc Đình, là sếp nữ. Hai người bọn họ đều là nam, rất trẻ trung, diện mạo khá được, mồm miệng dẻo ngọt, dỗ Thẩm Ngọc Đình rất vui vẻ, hơn nữa biết làm việc lại có thể chia bè kéo cánh đối phó những kẻ đối lập, sắp xếp ổn thỏa với một vị chủ nhiệm xã khu, chủ nhiệm Quý cũng không tiện nói gì, mà bọn họ cũng không cần phân tâm đến xã khu. Như vậy thời gian tiết kiệm được còn có thể giúp giải quyết công việc về tiền bạc do sếp sắp xếp. Trong lòng Thẩm Ngọc Đình biết rõ, cũng nhắm một mắt mở một mắt, tội gì không làm?”
 
Ninh Uyển dừng một chút: “Hơn nữa cách làm của Thẩm Ngọc Đình rất dã tâm, có rất nhiều vụ án, cô ta đều trộm chuyển tài khoản tư.”
 
Phó Tranh nhăn mày: “Chuyển tài khoản tư? Có ý gì?”
 
“Công ty chúng ta thông thường tiếp khách, đều có một tiêu chuẩn thu phí, công ty cũng phải trích phần trăm đúng chứ? Loại người trộm kiếm từ tài nguyên công ty chuyển vào tài khoản riêng như Thẩm Ngọc Đình, sẽ chọn một giá trung gian giữa tiêu chuẩn thu phí của công ty và số tiền thông thường đến tay mình từ công ty, điều này đối với khách hàng mà nói, tiền bỏ ra sẽ ít hơn khi phải thông qua công ty luật, mà đối với Thẩm Ngọc Đình, tiền kiếm được sẽ lớn hơn số tiền bị công ty trích phần trăm. Đối với bọn họ mà nói đều là cùng có lợi. Hơn nữa còn rất nhiều việc như xem hợp đồng xuất hợp đồng, chọn một mình đối với tài khoản cá nhân đều không phải nộp thuế...”
 
“Nhưng như vậy là trái quy định, tuy phí thông qua công ty luật khá cao đối với khách hàng, nhưng đều có hợp đồng đại diện vô cùng hoàn chỉnh, một khi xuất hiện tranh chấp cũng có phương thức cứu giúp, chuyển tài khoản tư nếu như có vấn đề gì, khách hàng cá nhân sao có thể thắng nổi luật sư quá chuyên nghiệp?”
 
Ninh Uyển thở dài: “Nhưng khách hàng cá nhân nhiều khi chỉ nhìn vào tiền, chuyển vào tài khoản tư thì tiền sẽ ít, ai có thể nghĩ tới tranh chấp phía sau chứ? Nhưng có vẻ như Thẩm Ngọc Đình kiếm lén khá tốt, tôi không rõ đã xảy ra mâu thuẫn gì chưa.” 
 
Ninh Uyển chỉ là thuận miệng nói, không ngờ Phó Tranh lại vô cùng để ý vấn đề này: “Chuyện của Thẩm Ngọc Đình cô đã tố cáo lên công ty chưa?”
 
“Tố cáo?” Ninh Uyển lườm Phó Tranh một cái, “Tôi nói anh này Phó Tranh, có phải anh ăn gạo Mỹ nhiều quá rồi không, anh cho rằng bất kỳ sự việc bất công nào thông qua tố cáo bình thường cũng có thể giải quyết gọn sao? Làm ơn đấy, Thẩm Ngọc Đình tốt xấu cũng là đối tác bậc trung, có đội cố định, doanh thu cố định. Muốn làm lay động cô ta ít nhất phải có hai đối tác cấp cao trở lên điều tra triệt để, nhưng tôi chỉ là một luật sư cơ sở ngồi xổm ở xã khu. Hơn nữa tuy tôi biết cô ta làm những việc này, nhưng tôi không có vật chứng, sao có thể phòng thủ? Chuyện tố cáo ấy, có thể “xuất sư vị tiệp thân tiên tử”* rồi, hơn nữa cho dù tố cáo đến đối tác cấp cao, người ta cũng sẽ cân nhắc tính toán thiệt hơn, coi như không thấy...”
 
*(Chưa xuất quân mà đã chết vì bệnh)
 
Ninh Uyển thở một hơi: “Nơi công sở nào có trắng đen rõ ràng như anh nghĩ.”
 
Ninh Uyển thực sự thật lòng thật dạ mới nhắc nhở Phó Tranh, nhưng trông anh giống như tuân theo quan điểm chính nghĩa giản dị, cảm thấy làm sai nên chịu trừng phạt, là một ngốc bạch ngọt chân chính. Thế nhưng nơi công sở nào có như vậy, Ninh Uyển thấy mình nếu không nhắc nhở anh nhiều, anh sớm muộn cũng sẽ gặp trắc trở trong công việc tới mức hoài nghi nhân sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ngốc bạch ngọt này đối với lời khuyên nhắc nhở của Ninh Uyển không get nổi chỉ một chút, anh mím môi: “Cô cũng không thử tố cáo qua, sao biết đối tác cấp cao trong công ty sẽ không giải quyết? Sao có thể dự liệu trước kết cục?”
 
“Anh tưởng tôi trước kia thấy chuyện không công bằng trong công ty chưa từng phản hồi sao?”
 
“Vậy tại sao không thử thêm một lần?” Phó Tranh nhìn cô, “Lần này nhất định sẽ thành công, tôi có thể đảm bảo.”
 
Được rồi, còn bảo đảm nữa, cuộc sống không phải dựa vào niềm tin cố gắng sẽ có báo đáp đâu, tin tưởng xã hội chân, thiện, mỹ giống như canh gà có thể tiếp tục sống, Ninh Uyển hơi mệt mỏi cũng có chút chống đối với chủ đề này.
 
Thấy Phó Tranh vẫn muốn hỏi, cô nhanh chóng cắt ngang anh: “Được rồi, được rồi, đến đây thôi. Tôi nói cho anh tên hai người này và chuyện của Thẩm Ngọc Đình, chỉ hy vọng sau này anh về tổng bộ, cẩn thận hai người này, đừng thân thiết quá, không thực tế đâu. Họ rất bất ổn, năng lực nghiệp vụ rất bình thường, nhưng hơn ở điểm biết nịnh hót. Anh đừng vào đội của Thẩm Ngọc Đình, cô ta cũng không chuyên nghiệp lắm, đường đi cũng dã tâm, thích những nhân viên dẻo miệng hơn là làm việc... Được rồi, chúng ta ít nói chuyện phiếm đi, tập trung chuyên môn, đi nào đi nào, đi điều tra chuyện của Lục Phong.”
 
Phó Tranh mím môi, giống như đang gắng ghi nhớ tên của mấy người, sau đó cuối cùng bị lời của Ninh Uyển túm lại, anh chau mày nhìn Ninh Uyển: “Nhưng chuyện của Lục Phong và Vương Lệ Anh mỗi người một lời, lại không có nhân chứng tận mắt chứng kiến, chúng ta còn có thể đi đâu điều tra?”
 
“Đương nhiên không trực tiếp đi tìm hai đương sự kia điều tra!” Ninh Uyển cười, “Tình hình trước mắt, cá nhân tôi càng nghiêng về phiên bản của Lục Phong hơn, nhưng tại sao bà cụ nói dối, chúng ta đi tìm bà ấy đối chất cũng không có hiệu quả. Bà ấy đã chọn con đường này thì đã quyết đánh đến cùng, trong lòng có tính toán. Vậy chúng ta bắt đầu vào cuộc từ người bên cạnh bà ấy là được.”
 
“Đến con gái bà ấy cũng không muốn gặp.”
 
Ninh Uyển búng tay một cái: “Cho nên chúng ta phải tiếp cận bạn thân bà ấy.”
 
“Quách Kiến Hồng nói, trước khi dì Vương đi trị liệu hóa chất thích nhảy quảng trường, quan hệ với dì Tiêu dẫn đội rất tốt, nói thực lòng, nhiều chuyện về phương diện tình cảm cá nhân, bố mẹ chưa chắc xấu hổ nói với con cái, nhưng con người ấy, luôn cần có đối tượng dốc bầu tâm sự, không tiện nói chuyện với con cái, không chừng sẽ nói với bạn thân.”
 
***
 
Nói là làm, Ninh Uyển và Phó Tranh chia ra hành động, tự mình nghe ngóng. Sau đó gặp nhau chia sẻ tin tức, cuối cùng tổng kết được tình hình đại khái của dì Tiêu.

 
Dì Tiêu tên Tiêu Mĩ, trước khi nghỉ hưu là một giáo viên dạy múa, bây giờ cũng duy trì cơ thể thướt tha, mấy năm trước chồng qua đời, đến nay vẫn là bà góa sống một mình. Con trai duy nhất cũng định cư ở Mỹ, nhưng dì Tiêu không cô đơn, bà giờ đây là nhân vật linh hồn của đội nhảy quảng trường xã khu, người tình trong mộng của những ông già góa vợ sống một mình trong tiểu khu, một hoa khôi giao tiếp và nhà hoạt động xã hội nổi tiếng trong giới cao tuổi xã khu.
 
Tin tức thu thập được cũng đã kha khá, nhưng vấn đề mới đến rồi...
 
Dì Tiêu hoạt bát hướng ngoại, yêu thích xã giao, do đó không ở nhà thường xuyên. Hàng xóm xung quanh đều không biết ban ngày bà hoạt động ở đâu, chỉ biết 7h30 tối nhất định sẽ đến bãi đất trống dẫn đội nhảy.
 
Như vậy là phải tăng ca rồi.
 
Ninh Uyển nhìn Phó Tranh: “Lát nữa tan làm anh cứ về trước đi, buổi tối để tôi đợi, loại chuyện tiếp cận các bà cô nhảy quảng trường vốn để tôi là nữ làm thích hợp hơn.” Ninh Uyển ngừng một chút, có chút ngại, “Xin lỗi nhé, vốn là tối nay muốn mời anh đến nhà tôi ăn cơm, xem ra bây giờ anh chỉ có thể tự mình giải quyết bữa tối. Thời gian hơi gấp, tôi không kịp về nhà làm cơm rồi lại về đây.”
 
Phó Tranh vừa nghe Ninh Uyển muốn mời một bữa cơm, trái tim liền bị treo lên, nghe tới đoạn cô bảo để mình tự giải quyết, trái tim cuối cùng mới trở về vị trí.
 
Anh dùng dáng vẻ ngoan ngoãn cười nhẹ: “Không sao, tối nay vất vả cho cô rồi, tôi tự giải quyết bữa tối là được.”
 
Tối hôm qua đi cùng Ninh Uyển đến tiệc sinh nhật, vì toàn bộ hải sản ở đó không đủ tươi, gần như không ăn gì. Sau đó lại bị kéo đến quán bên đường, vẫn tiếp tục không ăn gì. Bây giờ anh thở phào, tối nay cuối cùng có thể ăn một bữa ngon rồi.
 
Ninh Uyển không biết anh nghĩ gì, trên mặt cô áy náy: “Nhưng không sao, bắt đầu từ tối mai anh đến nhà tôi ăn là được.”
 
“...”
 
Cô cười với Phó Tranh: “Để báo đáp anh đã giúp tôi ở tiệc sinh nhật, tôi quyết định nấu cơm báo đáp anh, vốn chỉ muốn quản bữa tối trong một tuần của anh, bây giờ tôi tuyên bố, bữa tối trong nửa năm của anh, tôi bao hết!”
 
“...”
 
“..........”
 
Phó Tranh cảm thấy mình sắp nghẹt thở trong giây phút này: “Cô khách sáo quá rồi... nửa năm quá lâu, quá phiền cô vất vả rồi...”
 
Cơm của Ninh Uyển thật sự không coi là quá ngon... anh quen ăn đồ Tây của khách sạn hơn...
 
Nhưng tiếc là Ninh Uyển vốn không hiểu nội tâm Phó Tranh, cô rộng lượng nói: “Không sao hết! Tôi không mua thực phẩm đắt đỏ lắm, cũng là những món ăn nhà rất bình thường, anh làm cho tốt, coi như tôi đầu tư cho anh nửa năm, nửa năm sau anh sẽ thăng chức vùn vụt!” Ninh Uyển nói đến đây, nháy mắt nghịch ngợm với Phó Tranh, “Sau này có nguồn án nào, nhất định phải dẫn tôi theo!”
 
“...”
 
Có lẽ nhìn thấy Phó Tranh trầm mặc, Ninh Uyển không nhịn được đùa cợt: “Sao thế? Anh còn không đồng ý sao?”
 
Phó Tranh vật lộn một hồi, cuối cùng từ bỏ chống cự, khô khan nhả ra một chữ “Được”.
 
Ninh Uyển có được đáp án như ý, hết sức phấn khởi vẫy tay với Phó Tranh, sau đó rời đi, chỉ để lại một mình Phó Tranh đứng ở chỗ cũ hoài nghi nhân sinh.
 
Anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân được cho ăn nửa năm bữa tối là có thể chia sẻ nguồn án của mình.
 
Cả đời Phó Tranh chưa từng nghĩ, thì ra anh lại có thể rẻ mạt như vậy...

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận