Khuyên anh nên sớm thích em

Gần đây mỗi ngày Ninh Uyển đều có thể trao đổi mail với vị đại Par sắp nhậm chức ở tổng bộ. Mỗi vụ án Par đưa, Ninh Uyển đều phân tích ngày càng thuận lợi, về cơ bản lập nên tần suất liên lạc mỗi ngày một mail qua lại với đối phương, giữa hai người dường như cũng đã có một loại ăn ý ngầm.

Không thể không nói, đại Par chính là đại Par, đôi khi đối phương chỉ hướng dẫn đơn giản, nhưng Ninh Uyển xem xong thường sáng tỏ thông suốt, mà đối phương cũng không kiêu ngạo lên mặt dạy đời, nhiều khi sự chỉ dẫn của anh cũng chỉ dừng lại ở nhắc nhở, để cho Ninh Uyển có không gian suy nghĩ, mà ngoài vụ án, Ninh Uyển cũng xin thỉnh giáo một số vấn đề lo lắng trong kế hoạch nghề nghiệp của mình, đối phương cũng trả lời một cách cẩn thận và kiên nhẫn, thậm chí còn chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm và hiểu biết cá nhân của bản thân người đó.

Tuy trước giờ chưa từng thấy con người thật của vị đại Par này, nhưng Ninh Uyển kết giao với đối phương đã lâu, trong lòng đầy sự tin tưởng và tôn kính với đối phương, suy nghĩ muốn vào đội của người đó càng mãnh liệt.

Ninh Uyển vốn dĩ rất tận tâm với công việc xã khu, hiện giờ có thêm động lực và mục tiêu mới tinh thần, mỗi ngày càng thêm phấn chấn.

Trong buổi sáng, cô đã giải quyết một mạch mấy cuộc điện thoại tư vấn, lúc rảnh rỗi mới nghĩ tới phải quan tâm Trần Thước nhiều một chút.

“Hôm qua sau khi nói chuyện với bác sĩ Triệu đã khá hơn chút nào chưa? Có còn sự thất vọng và thôi thúc muốn kết liễu cuộc đời không?”

Sắc mặt Trần Thước không tốt lắm, anh ta liếc Phó Tranh đang ngồi bên kia với ánh nhìn không thiện cảm, sau đó mới nặn ra nụ cười với Ninh Uyển: “Tốt hơn nhiều rồi.” Trần Thước tiếp tục nói như thể đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó, “Không muốn chết nữa.” Anh ta lại liếc Phó Tranh một cái, “Dù sao tôi đã nghĩ kỹ rồi, còn chưa tìm được bạn gái, vẫn chưa thể chết.”

“Đúng đó!” Ninh Uyển vỗ vai Trần Thước, “Cậu nghĩ thông là tốt! Hay là để tôi giới thiệu cho cậu? Cậu thích kiểu con gái nào?”

“Không cần.” Trần Thước mím môi, “Tôi...”

Nhưng tiếc là câu “đã có người mình thích” còn chưa kịp nói xong, đã bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa.

Đang dựa vào cửa là một bóng người mảnh khảnh, nhiệt độ ở thành phố Dung hiện tại không thấp, nhưng đối phương vẫn mặc áo tay dài và quần dài dày như trang bị đầy đủ vũ trang, đội một chiếc mũ, quanh cổ quấn chiếc khăn quàng thu đông. Trên mặt đeo kính râm, dáng vẻ hơi co rúm, tuy người này ăn mặc vô cùng kỷ lạ, nhưng cử chỉ của đối phương lại hòa nhã, phân biệt phải trái. Cửa văn phòng xã khu mở quanh năm, vì thế ít người gõ cửa một các lịch sự như vậy trước khi bước vào.

“Xin lỗi, đã làm phiền các vị, tôi muốn tư vấn ly hôn...”

Giọng nói đối phương nhẹ nhàng mềm mại, có thể dùng từ thì thầm nhỏ nhẹ để miêu tả, là một giọng nữ khiến người nghe thoải mái, có chút nghẹn ngào, khiến Ninh Uyển cảm thấy có chút quen thuộc, cô vội vàng mời đối phương vào: “Mời vào, cô có thể giải thích đại khái tình hình không? Vì lý do gì muốn ly hôn?”

Người phụ nữ bước vào một cách sợ sệt, xoay người nhìn cửa: “Có thể... có thể đóng cửa vào không?”

Ninh Uyển chưa mở lời, Phó Tranh và Trần Thước đồng thời đứng dậy chuẩn bị đi đóng cửa, cuối cùng Phó Tranh cao ráo chân dài chiếm ưu thế một chút, đến cửa sớm hơn Trần Thước, đóng cửa theo lời người phụ nữ.

Các vụ ly hôn liên quan đến nhiều vấn đề đời tư cá nhân, giọng nói của người đến tư vấn này khá trẻ, chú ý bảo vệ sự riêng tư của mình, không muốn có người cắt ngang cũng là rất bình thường.

Chỉ là sau khi Phó Tranh đóng cửa, đối phương rõ ràng vẫn giống như chú chim sợ hãi, giọng nói nghẹn ngào thêm lo lắng: “Có thể khóa cửa không?”

“Tôi đi!” Lần này Trần Thước nói vội vàng ngay lập tức lon ton chạy đến giành khóa cửa trước mặt Phó Tranh.

Nếu là ngày thường Ninh Uyển chắc chắn sẽ cảm khái một chút về sự tích cực của Phó Tranh và Trần Thước, thế nhưng lúc này, cô đang nhìn khách hàng ngồi ở bản làm việc của mình, chau mày, hình như cô đã nhớ ra người này là ai.

Người phụ nữ nhìn thấy cửa đã khóa, cuối cùng cũng thả lòng dây cung trong lòng, không còn co rúm và cảnh giác như trước, sau đó cởi mũ xuống.

Vốn dĩ đối phương không cởi đồ Ninh Uyển sẽ chỉ cảm thấy đối phương ăn mặc có hơi kỳ lạ, đến khi người phụ nữ này thực sự cởi mũ, tháo kính râm, cởi khăn, theo từng động tác của cô ấy, tâm trạng Ninh Uyển ngày càng nặng nề.

Trên mặt đối phương vừa xanh vừa tím, một bên mắt vẫn sưng, máu loang lổ, chỉ chấm một chút cồn i ốt quanh mắt. Màu vàng loang lổ xung quanh da khiến vết thương của người này càng nhìn càng thêm phát hoảng. Một con mắt sưng chỉ có thể mở một khe hẹp, khóe miệng cũng bị rách, còn có vảy máu, cả khuôn mặt hoàn toàn không nhìn thấy ngũ quan dịu dàng giống lần tư vấn trước, giống như bức tranh vải bị người khác tùy ý tô vẽ, thảm hại, u ám...

Trái tim Ninh Uyển đình trệ.

Cô nhớ rất rõ, người phụ nữ trẻ này đã đến nơi này tư vấn mấy tháng trước, lúc đầu khuôn mặt cô ấy đã có vết thương, nước mắt đầm đìa, vì cô ấy bị chồng sử dụng bạo lực gia đình, muốn ly hôn.

Ninh Uyển có thói quen ghi lại những cuộc tư vấn cô đã xử lý, mà ghi chép các vụ án bạo lực gia đình càng chi tiết hơn bình thường. Cô nhớ rõ lúc đó là hướng dẫn đối phương báo cảnh sát, dạy đối phương cách lưu giữ bằng chứng bị bạo hành gia đình, cũng bày tỏ sẵn sàng trợ giúp pháp lý.

Sau đó, đối phương cũng không tìm Ninh Uyển tiếp tục tiến hành ly hôn, cô cũng không quá bất ngờ, bởi vì lúc đó vị khách hàng trẻ tuổi này xem ra gia cảnh không tệ, ăn nói tao nhã lịch sự, nói chuyện logic rành mạch, vừa nhìn đã thấy trình độ học vấn cao. Kiểu khách hàng có điều kiện vật chất không tệ như vậy cuối cùng chưa chắc chọn luật sư xã khu, dù sao cảm giác của mọi người về luật sư xã khu chỉ là tính chất trợ giúp, mọi người thường có một nhận thức chung đó là miễn phí hay rẻ tiền đểu không phải hàng tốt, vì vậy nhiều khách hàng có điều kiện khá thường có xu hướng tiêu tiền tìm một luật sư giàu kinh nghiệm tư vấn hơn.

Chỉ là bộ dạng thê thảm của người phụ nữ trẻ trước mặt, có lẽ sau khi cô ấy tìm cô tư vấn, không hề thật sự tìm luật sư khởi kiện ly hôn...

“Luật sư, tôi muốn khởi kiện ly hôn, đây là do tôi bị chồng đánh... Tôi sợ còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị anh ta đánh chết...”

Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn nghẹn ngào, đôi mắt vô hồn đã khóc không nổi, mà nhìn miệng của cô ấy Ninh Uyển mới phát hiện, một chiếc răng cửa của cô ấy đã mất một nửa răng, có lẽ lã bị chồng đánh gãy...

Trần Thước chưa hề gặp đối phương, thế nhưng Phó Tranh đã gặp qua, anh nhìn Ninh Uyển với vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng đã nhận ra người phụ nữ này: “Có thể nói với chúng tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Có lẽ cánh cửa khóa chặt cuối cùng đã cho đối phương cảm giác an toàn, người phụ nữ trẻ nhìn xung quanh sợ sệt, cuối cùng mới bật khóc: “Xin mọi người, hãy cứu tôi!”

Tâm trạng cô ấy kích động, trạng thái tinh thần có hơi hoảng hốt, thế nhưng trong lời trần thuật ngắt quãng, ba người cuối cùng cũng hiểu câu chuyện.

Tên người phụ nữ trẻ này là Thư Ninh, quả nhiên là vậy, là một sinh viên hàng đầu, tiến sĩ máy móc công trình.

“Chồng tôi Ngu Phi Viễn là bạn học thạc sĩ và tiến sĩ của tôi, bởi vì cùng giáo viên hướng dẫn, lúc làm hạng mục, thí nghiệm nên thường làm cùng nhau, lại cùng chuyên ngành, chủ đề chung khá nhiều. Nghiên cứu sinh năm hai chúng tôi hẹn hò. Khi trước cùng nhau đi học, anh ấy chăm sóc chu đáo cho tôi, áp lực viết luận án tiến sĩ lớn, chúng tôi cũng dìu dắt nhau vượt qua, coi như chân tình lúc gặp hoạn nạn, tình cảm không tệ. Vừa tốt nghiệp tiến sĩ, chúng tôi kết hôn như một lẽ tất nhiên.”

“Tôi vốn đã nhận lời mời làm việc từ bộ phận R&D của một công ty xuyên quốc gia lớn, ban đầu thực sự chỉ muốn đi làm, bình thường luôn tránh thai, nhưng không ngờ lại gặp sự cố, lúc đó kiểm tra đã mang thai. Dù sao cũng không thể vừa đi làm đã có thai được, vì thế tôi quyết định ở nhà sinh con trước rồi mới lo sự nghiệp. Tình cờ chồng tôi cũng nộp lý lịch cho công ty này, thành tích tổng hợp phỏng vấn và kiểm tra viết tôi xếp hạng nhất, chồng tôi xếp hạng hai. Tôi từ bỏ lời mời, vừa hay họ có thể tuyển anh ấy, như vậy tôi cảm thấy cũng không lãng phí, phù sa sông không chảy ruộng ngoài, lúc đó còn thấy rất vui. Xét cho cùng công việc này được cho là đặc biệt tốt đối với chuyên ngành của chúng tôi, thu nhập khởi điểm khá hậu hĩnh.”

Vừa nói đến đây, có lẽ nhớ lại hồi ức đẹp đẽ, so sánh sự thê thảm của hiện tại càng thấy bi thương, khuôn mặt của Thư Ninh lộ rõ vẻ đau khổ: “Lúc đầu thật sự rất hạnh phúc, Phi Viễn đối xử rất tốt với tôi, anh ấy đối ngoại tôi đối nội, thời kỳ mang thai anh ấy đặc biệt chu đáo, sau khi sinh con gái anh ấy càng quan tâm, gia đình ba người của chúng tôi vô cùng tốt, thế nhưng...”

Thư Ninh cố kiềm chế tiếng khóc nấc: “Thế nhưng không ngờ anh ấy thay đổi rồi... Từ khi con gái 3 tuổi đi mẫu giáo, anh ấy liền thay đổi, trở nên cáu kỉnh nhạy cảm, lúc đầu là cãi nhau với tôi, tùy tiện quăng đồ đạc, sau này trở thành xô đẩy nhẹ, sau đó nữa...”

Trong lòng Ninh Uyển vừa cay đắng vừa kiềm chế. Mô hình leo thang của các vụ bạo lực gia đình luôn giống nhau, nhưng rất ít người bị hại nhận thức được, đây không phải là người thay đổi, mà đối phương vốn dĩ là người như vậy. Khi yêu đương và mới bước vào hôn nhân, luôn luôn khoác trên mình những mặt đẹp đẽ, mà theo thời gian, bản chất dần bộc lộ ra ngoài...

Giọng nói của Thư Ninh vẫn khó hiểu và suy sụp: “Lần trước tôi đến tư vấn, lúc đó là lần đầu tiên bị đánh, hoàn toàn không dám tin anh ấy sẽ đối xử với tôi như vậy, một lòng muốn ly hôn, như sau này Phi Viễn xin lỗi, cũng nói sẽ không có ngoại lệ, tôi đã tha thứ... Nhưng hoàn toàn không ngờ sự tha thứ của tôi không những không cứu vãn trái tim anh ấy, còn khiến anh ấy càng tệ hơn...”

Biểu cảm Ninh Uyển nghiêm túc: “Lần này cô đã báo cảnh sát chưa?”

“Vẫn chưa...” Thư Ninh lúng túng nói, “Hiện giờ anh ấy đánh tôi rất nhẫn tâm, coi chừng tôi rất chặt, không cho tôi ra ngoài, lần này là tôi lén chuồn ra, tôi sợ sau khi báo cảnh sát đến khi cảnh sát đi, anh ấy đánh tôi càng mạnh hơn....” Cô ta nhìn Ninh Uyển cầu cứu, “Luật sư, hãy giúp tôi, có thể giúp tôi ly hôn không? Có thể giúp tôi giành quyền nuôi con không? Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần con gái của tôi thôi.”

“Vậy lần trước cô đã báo cảnh sát chưa? Đã bố trí camera trong nhà chưa? Có video đối phương đánh cô không?”

Đây là thao tác mà Ninh Uyển đã dạy chi tiết cho Thư Ninh khi cô ta đến tư vấn lần trước, thế nhưng từ dáng vẻ né tránh của Thư Ninh lúc này, hẳn là không làm gì...

“Có thể có nhân chứng hàng xóm nào chứng minh cô bị anh ấy bạo hành không?”

Thư Ninh lắc đầu, lại bật khóc: “Lúc tôi bị đánh còn không dám phát tiếng, nếu không sẽ càng bị đánh ác liệt....”

Mặc dù Thư Ninh chưa nói xong, nhưng có lẽ Ninh Uyển có thể hiểu được, một người trí thức cao như cô ta thường cần sĩ diện, tin chuyện xấu trong gia đình không thể công khai, cũng coi như đó là tình cảm lâu dài giữa hai người.

Nhưng không có hồ sơ cảnh sát, lại không có chứng cứ video, cũng không có nhân chứng... Mặc dù vết thương của Thư Ninh vẫn chưa lành, nhưng nếu không báo cảnh sát ngay khi bị thương, sau đó cho dù báo cảnh sát, cũng khó chứng minh những vết thương này do bạo lực gia đình gây ra, do chồng cô ấy gây ra...

“Tại sao lần trước cô không có bất cứ biện pháp xử lý gì?” Ninh Uyển chỉ cảm thấy trong ngực kìm nén sự tức giận, “Nếu như lúc đầu sử dụng biện pháp, hiện tại cũng sẽ không bị động như vậy.”

Thư Ninh cúi đầu lau nước mắt: “Lần trước sau khi tôi về, anh ấy đã quỳ xuống nhận lỗi, còn tự đánh mình mười mấy cái bạt tai, lực đánh đó đã đánh sưng cả khuôn mặt. Vừa nghe đến tôi muốn ly hôn, đã quỳ xuống dập đầu lay tôi, đầu đã rách chảy máu, không ngừng xin lỗi tôi, nói áp lực công việc của anh ấy quá lớn, nhất thời hồ đồ đã đánh tôi, sau này sẽ không thế.”

“Tôi với anh ấy đã có tình cảm bao năm như vậy, nghĩ đến khoảnh khắc yêu đương trước đây, những thứ anh ấy đối xử tốt với tôi, tôi liền... Hơn nữa con còn nhỏ như vậy, nếu như ly hôn, con gái từ nhỏ đã không có bố, gia đình đơn thân. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đây thực sự là lần đầu tiên của anh ấy, cho nên liền tha thứ cho anh ấy. Anh ấy cũng viết giấy cam kết cho tôi, nói lần sau không tái phạm...”

Câu chuyện tương tự như vậy, Ninh Uyển càng nghe trong lòng càng nặng nề và thổn thức, “Nhưng sau đó anh ấy “không khống chế nổi tính nóng nảy” cho nên lại đánh cô, sau đó khóc lóc kể khổ thừa nhận lỗi lầm viết giấy cam kết quỳ xuống, cô lại tha thứ cho anh ấy, tiếp theo anh ấy lại “nổi nóng”, lại không nhịn được, cho đến sau này ra tay ngày càng nặng, đánh cô thành thế này.”

Thư Ninh sững sờ, sau đó gật đầu, vẻ mặt chua xót: “Đúng vậy... Không ngờ sự nhường nhịn của tôi lại đổi lấy thứ này, tôi... tôi vì không muốn để anh ấy áp lực như vậy, đừng tức giận như vậy thậm chí đã từ chức...”

Phó Tranh nghe tới đây cũng chau mày: “Ý của cô là, hiện tại trạng thái của cô là thất nghiệp?”

Không cần nói thêm, đối với Thư Ninh có lẽ đây chỉ là một câu hỏi tiện mồm, thế nhưng Ninh Uyển hiểu ý của Phó Tranh. Nếu như hiện tại Thư Ninh muốn ly hôn hơn nữa giành quyền nuôi con, việc cô ấy có nghề nghiệp chính đáng hay có thể chứng minh có thu nhập ổn định là rất quan trọng.

Con của Thư Ninh không còn là trẻ sơ sinh. Ngoại trừ những đứa trẻ sơ sinh được phán cho người mẹ, những đứa trẻ lớn hơn khi giành quyền nuôi con đều tuân thủ theo nguyên tắc làm thế nào để đứa con có cuộc sống tốt hơn. Có những người vợ toàn thời gian lúc lên tòa mất đi quyền nuôi con cũng đều vì lý do này. Bởi vì không có thu nhập, cũng không có khả năng tìm việc, cuộc sống nội trợ quanh năm đã phá hủy sự nghiệp của những bà mẹ này.

“Đúng vậy.” Thư Ninh không biết những chuyện rối rắm này, cô cúi đầu giải thích, “Sau khi sinh con gái, tôi chỉ ở nhà chăm con, nhưng hiện giờ con gái đã đi học, thời gian của tôi cũng rảnh rỗi, tôi nghĩ chuyên môn kỹ thuật cơ khí của mình đã học đến tiến sĩ, cũng không muốn lãng phí. Trước kia cũng nộp CV, cũng nộp vào công ty của Phi Viễn, lúc đầu vì mang thai ngoài ý muốn đã mất đi cơ hội đó nên vẫn luôn hối hận, cũng muốn làm cộng sự với anh ấy.”

“Cho nên CV cô nộp biệt tăm không thấy tung tích, không có người đồng ý tuyển cô?”

Ninh Uyển cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng phụ nữ kết hôn sinh con xong quay về làm việc vốn đã đầy trắc trở. Tuy Thư Ninh có học lực cao, nhưng sau khi tốt nghiệp đã sinh con nên thiếu kinh nghiệm công việc, nhưng càng không có ưu thế tuổi tác cả những sinh viên mới tốt nghiêp. Có con cái trong nhà nhất định không thể toàn tâm toàn ý cho công việc, đó quả thực là một thiệt thòi rất lớn trong quá trình tìm việc...

Thế nhưng câu trả lời của Thư Ninh khiến người khác bất ngờ: “Không, công ty đó đã gửi offer cho tôi rồi, rất hoan nghênh tôi.” Nói đến đây, cuối cùng Thư Ninh cũng để ra nụ cười khẽ đầu tiên từ khi bước chân vào phòng làm việc này, “Lúc tôi tìm việc có làm một bài tập, viết báo cáo nghiên cứu ngành nghề về tình hình của công ty này, phân tích ưu nhược điểm của các thiết bị cơ khí khác nhau, tôi đã đưa ra phân tích và đề xuất của riêng mình về một số lỗi máy móc trong sản phẩm nổi tiếng của họ thường bị khách hàng phàn nàn. Báo cáo này dường như đã lọt vào mắt xanh của họ, giám đốc R&D của họ đã đích thân phỏng vấn tôi, gần như đã được tuyển ngay tại chỗ.”

“Vậy tốt quá!” Ninh Uyển thật lòng vui thay cho Thư Ninh, nhưng vui xong lại hơi nghi hoặc, gần như đồng thời, Phó Tranh đã hỏi vấn để Ninh Uyển nghĩ trong lòng.

“Nhưng tại sao cô lại từ chức lần nữa? Là chán ghét môi trường công việc, bầu không khí giữa đồng nghiệp không tốt sao? Hay cường độ công việc quá lớn? Hay trong nhà xảy ra biến cố gì đó cần cô chăm sóc gia đình.”

Thư Ninh lắc đầu: “Không, tôi rất thích công việc này. Các đồng nghiệp cũng rất quan tâm tôi, con gái cũng ngoan ngoãn giỏi giang, đi học không bị bệnh nhiều, bài tập cũng tự mình làm hết.” Cô lại nghẹn ngào nói, “Tôi chỉ đơn thuần vì Phi Viễn nên mới từ chức.”

Nghe đến đây, Trần Thước cũng chau mày: “Anh ta là người có tư tưởng cũ nam đối ngoại nữ đối nội sao? Cảm thấy cô ở nhà là ổn rồi?”

Thư Ninh lau nước mắt: “Đúng vậy, anh ấy cảm thấy tôi ra ngoài đi làm thật sự anh ấy rất mất mặt, giống như một mình anh ấy kiếm tiền không nuôi nổi gia đình, rất không ủng hộ tôi ra ngoài, sau khi tôi đi làm vô cùng không vui.”

“Khi trước tôi mới bắt đầu nộp CV, anh ấy đã không vừa lòng, luôn phản đối tôi, nói tuy tôi là tiến sĩ, nhưng kiến thức lĩnh vực máy móc đã đổi mới nhanh chóng, những thứ học trước kia đều đã lỗi thời, vốn không có tác dụng gì, châm chọc tôi chỉ là mọt sách, hơn nữa không có kinh nghiệm công việc, sẽ không có ai thèm để ý đến CV của tôi...”

“Tóm lại, khoảng thời gian đó rất chán nản. Tôi nghĩ chồng mình đã nói như vậy chứ chưa nói đến nhân sự công ty, vô cùng tự ti. Tôi đã nộp vào mấy công ty nhưng thực sự không có phản hồi, cảm thấy mình làm cái gì cũng không ổn, sau khi ổn định lại tâm trạng, viết báo cáo phân tích ngành nghề đó.”

Nghe đến đây, Ninh Uyển chau mày: “Cô muốn đi làm, chồng cô luôn phản đối?”

“Cũng không hẳn là phản đối, anh ấy nói anh ấy là vì muốn tốt cho tôi, nên tiêm phòng cho tôi một mũi. Hiện giờ tìm việc không dễ như vậy, hơn nữa công sở hiện tại nghi kỵ lừa dối nhiều, anh ấy hy vọng tôi không bao giờ phải trải qua những màn mưa gió đẫm máu này, đừng nhìn những thứ rác rưởi đó, có anh ấy canh bảo vệ tôi là được.” Thư Ninh nói đến đây, cảm thán “cảnh còn người mất”, “Thực ra anh ấy đối xử rất tốt với tôi ngoại trừ không khống chế nổi nóng giận đánh tôi, còn lại thật sự rất tốt...” Hốc mắt cô ta lại đỏ, “Tuy anh ấy hơi chủ nghĩa đại nam tử, nhưng thật sự muốn bảo vệ tôi, nói nuôi tôi cả đời đều được, là một người đàn ông có trách nhiệm....”

Lúc này, Ninh Uyển gần như muốn lay vai Thư Ninh để đánh thức cô ta, cái gì mà “ngoại trừ không khống chế nổi nóng giận đánh tôi, còn lại thật sự rất tốt”? Một người đàn ông đi đánh phụ nữ, điều này hoàn toàn không đúng.

Hơn nữa...

Chỉ là trước khi Ninh Uyển mở lời, giọng nói Phó Tranh đã vang lên: “Một người đàn ông nói nuôi cô cả đời, cổ xúy kêu cô đừng đi làm, công kích sự tích cực tái hòa nhập xã hội của cô, điều này vốn không phải là có trách nhiệm...”

“Sao có thể?” Ninh Uyển gần như phản bác trong vô thức, “Mấy năm tôi ở nhà chăm con không đi làm, thực sự anh ấy đối xử tốt với tôi, cũng chưa từng đánh tôi. Giữa hai chúng tôi xảy ra vấn đề bắt đầu từ lúc tôi đi làm lại, anh ấy cảm thấy tôi không toàn tâm toàn ý chăm lo gia đình, bắt đầu bất mãn.... Tôi cũng vì vậy mới nghĩ tới từ chức, nghĩ tới sau khi từ chúc mâu thuẫn giữa chúng tôi sẽ không nghiêm trọng nữa, hơn nữa lương của anh ấy cũng đủ nuôi gia đình. Nhưng không ngờ... cho dù tôi từ chức, tính khí của anh ấy dường như trở nên hoàn toàn tồi tệ. Chúng tôi giống như vĩnh viễn không thể quay lại nữa...”

Nói đến đây, Thư Ninh bật khóc, giọng nói đầy sự đau khổ và chán nản: “Nếu sớm biết thế này, ban đầu tôi không nộp CV đi làm nữa...”

Rất đáng buồn là ngay cả Thư Ninh cũng không nhận ra mọi quan niệm của cô ấy đã bị người chồng tẩy não. Tự cô ấy đã định hình tương lai của mình: Cô ấy là một phụ nữ có học lực và sự xuất sắc như chồng mình, vất vả tốt nghiệp tiến sĩ, tại sao nên đảm nhận đối nội quay về gia đình, mà chồng cô ấy lại có thể đồng thời hưởng thụ sự ổn định hậu phương và cả phát triển sự nghiệp?

“Nữ đối nội nam đối ngoại là pháp luật quy định sao? Cô cũng rất xuất sắc, tại sao không thể có khoảng trời cho riêng mình? Trước giờ cô chưa từng làm sai, sai là ở chồng cô.” Ninh Uyển vốn nghẹn một bụng tức ở ngực, thế nhưng không ngờ Phó Tranh lại nhanh hơn cô một bước, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị, mà từng câu sắc bén và hợp lý, “Cô có quyền lựa chọn cuộc đời mà cô muốn, người đàn ông muốn cô hy sinh sự nghiệp và sở thích để đáp ứng hoàn toàn anh ta vốn không phải người tương xứng, hôn nhân là sự dung hòa nhưng không bao giờ là sự hy sinh đơn phương của một bên. Hoàn cảnh của cô rõ ràng có thể gánh vác được cả sự nghiệp lẫn gia đình, cô đã đảm đương công việc gia đình nhiều rồi, tại sao chỉ vì không thuận theo ý của anh ta, anh ta có thể nóng giận đánh người?”

Thư Ninh lúng túng: “Tôi có thể hiểu đôi khi anh ấy nóng giận, dù sao đàn ông bên ngoài cũng phải chịu rất nhiều áp lực. Việc đánh giá hiệu suất của anh ấy ở nơi làm việc rất khắt khe, đồng nghiệp đấu đá nội bộ, còn có văn hóa tiệc tùng. Tuy anh ấy không thích, nhưng không thể không đón ý hùa theo các loại bữa tiệc, luôn luôn uống đến mức nôn thốc nôn tháo mới về nhà, anh ấy cũng không muốn. Đàn ông ở bên ngoài mệt lắm, tuy tôi ở nhà chăm con, nhưng cũng không có gì phải lo về cuộc sống, không phải lo về kế sinh nhai...”

Phó Tranh cười lạnh cắt lười Thư Ninh: “Lời này là anh ấy nói với cô đúng không?”

Thư Ninh gật đầu: “Ừm, sau mỗi lần anh ấy nóng nảy mất kiểm soát, ngoài việc xin lỗi cũng sẽ giải thích, đàn ông ở xã hội hiện đại rất khó khăn...”

“Lẽ nào làm phụ nữ thì không khó sao?” Cuối cùng Ninh Uyển cũng không kiềm chế được, “Sao anh ta chỉ có thể nhìn thấy nỗi khó khăn của mình chứ? Nam đối ngoại nữ đối nội là lựa chọn của chính anh ta, những áp lực và mệt mỏi bên ngoài, cho dù quỳ xuống, bò xuống cũng vẫn phải tiếp tục làm. Mọi đau khổ chỉ có thể tự mình giải quyết, chứ không phải phát tiết lên thân thể người nhà mình. Cuộc sống của mỗi người bình thường trên thế giới này, ai mà không mệt? Anh ta có thể chia sẻ những tổn thương và vất vả khi sinh con với phụ nữ không? Lúc cô đau vì sinh con đã phát tiết lên thân thể anh ấy sao? Cô đánh anh ta sao?”

Vẻ dịu dàng của Thư Ninh, có lẽ không phải là người tùy ý nóng giận, mà chính bởi vì cô ấy dịu dàng dễ nói chuyện như vậy, mới bị loại người như Ngu Phi Viễn bắt chẹt.

“Nói gì mà áp lực của mình quá lớn mới tức giận đánh người, đây chẳng qua là tìm cái cớ cho bản thân thôi.”

Rõ ràng là người bị hại và người cầu xin giúp đỡ, thế nhưng lúc này, Thư Ninh ngược lại nói giúp cho Ngu Phi Viễn: “Anh ấy đôi khi không kiềm chế được cảm xúc, nhưng trước khi tôi đi làm, anh ấy thật sự là người đàn ông tốt...”

“Đến cảm xúc của mình cũng không kiềm chế được, nói thật lòng, đó vốn không thể là một người đàn ông tốt. Trên thế giới này, ai không nhịn tức mà sống tiếp? Tính khí anh ta tệ, bị ức hiếp ở công ty, tại sao không trực tiếp đi tìm cấp trên ức hiếp anh ấy giải quyết mà ngược lại trút giận vào người vợ vô tội và yếu đuối hơn mình chứ? Loại đàn ông này nói trắng ra là người thượng đội hạ đạp, miệng cọp gan thỏ, xứng đáng là đàn ông tốt chỗ nào?”

Thư Ninh mím môi, muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, khóc một cách hoang mang lo sợ.

Dáng vẻ này của cô ấy, Ninh Uyển cũng hết cách, chỉ có thể lôi tài liệu ra: “Cô điền vào tờ quy trình dịch vụ tư vấn pháp luật này. Nếu có thể, gần đây thử đi tìm công việc, như vậy mới thuận tiện cho việc giành quyền nuôi con. Nếu ly hôn mà đối phương không đồng ý thương lượng, vậy phải khởi kiện. Một khi trải qua quy trình kiện tụng, vậy phải làm tốt chuẩn bị tác chiến dài hạn. Tốt nhất nên ở riêng trong khoảng thời gian này, một là ở riêng lâu dài có thể chứng tỏ rạn nứt tình cảm, mặt khác bởi vì anh ta bạo hành gia đình, ở riêng đảm bảo cho sự an toàn của cô. Nếu không có nhà để ở thì đến khách sạn ở tạm trước.”

Thư Ninh gật đầu như thể bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Còn có vết thương trên mặt cô, tôi thấy chỉ xử lý khử trùng đơn giản, sau đó có thể báo cảnh sát xong và giám định thương tật không? Mặc dù đa phần đối phương sẽ không thừa nhận do mình làm, nhưng chúng tôi cảm thấy lưu lại chứng cứ, có lẽ sẽ hữu dụng. Có cần chúng tôi đi cùng cô không?”

Thư Ninh gật đầu: “Không sao, tôi có thể tự làm.”

“Ngoài ra, sau này tôi sẽ chuẩn bị thỏa thuận đại diện cho cô, nếu không có vấn đề thì ký tên. Sau đó tôi sẽ lập một danh sách cho cô, bản gốc và bản sao các tài liệu trong danh sách cần được sắp xếp và gửi cho tôi, bao gồm đăng ký kết hôn, thông tin chi tiết về một số tài sản chung trong hôn nhân, bất động sản và tất cả các bằng chứng có thể chứng minh rằng quan hệ tình cảm hai người rạn nứt. Nếu có bằng chứng về bạo lực gia đình trong quá khứ thì càng tốt.”

Thư Ninh điền xong tờ quy trình, để lại phương thức liên lạc, đỏ mắt cảm ơn 3 người Ninh Uyển lần nữa, mới đội lại mũ và kính đen, đeo khăn quàng, quấn chặt bản thân như lúc đến mới mở cửa rời đi.

So với việc mở lòng vừa rồi, dường như cánh cửa bị khóa vừa mở, Thư Ninh lại khôi phục dáng vẻ rúm ró, cảm thấy bất an với xung quanh, thậm chí sợ bị hại bất cứ lúc nào.

Ninh Uyển nhìn theo bóng lưng cô ấy thở dài. Thực ra Thư Ninh có thể có một cuộc sống tốt hơn, giống như mẹ của Ninh Uyển vậy, nhưng điều không giống là Thư Ninh ít nhất đã đưa ra quyết định thay đổi, mà mẹ của cô thì...

Trần Thước biết kha khá về gia cảnh của Ninh Uyển, anh ta biết vụ án bạo lực có ý nghĩa gì với Ninh Uyển, gần như lập tức tỏ rõ thái độ: “Ninh Uyển, tôi và chị cùng làm vụ án này.”

Nhưng đáng tiếc Ninh Uyển lắc đầu: “Thứ nhất, tính thử thách vụ án này không lớn đối với cậu; thứ hai, lần đầu tiên Thư Ninh đến tư vấn Phó Tranh cũng ở đây, nắm khá rõ ràng về nguyên nhân tình hình vụ án, hơn nữa khi nãy anh ấy trao đổi với Thư Ninh khá nhiều, rõ ràng anh ấy cũng có suy nghĩ riêng về vụ án này. Trước đây Phó Tranh không có kinh nghiệm xử lý các vụ án hôn nhân, vừa hay dẫn anh ấy tiếp xúc, cho nên để tôi và anh ấy cùng làm khá thích hợp.”

“Nhưng...” Trần Thước không muốn trao cơ hội được xử lý án riêng với Ninh Uyển, thậm chí có thể bước vào lòng cô cho người khác, anh gấp gáp nói, “Trước đây tôi cũng chưa từng làm những vụ án gia đình, đến xã khu là vì muốn tiếp xúc với những loại vụ án thực tế thế này. Phó Tranh là người mới, chị đưa anh ấy đi làm vụ này, chắc chắn anh ấy sẽ gặp khó khăn một chút, nhưng tôi...”

“Luật sư Trần, vừa nghe đã thấy vụ án này quá nhiều năng lượng tiêu cực. Cậu vừa được bác sĩ Triệu khai sáng tâm lý mới đỡ hơn chút, không nên tiếp nhận một trường hợp áp lực như vậy, không tốt với bệnh tình của cậu, dễ dàng tái phát.” Phó Tranh cười cắt lời Trần Thước, “Để tôi làm đi.”

...

Ninh Uyển vốn dĩ chỉ nghĩ đến mẹ mình, trong lòng có phần đè nén, nhưng nhìn thấy sự chủ động tích cực hăng say làm việc của Trần Thước và Phó Tranh, cùng tình bạn sâu sắc ân cần giữa hai người, cô chỉ cảm thấy nhân gian sẽ có chân tình, mỗi quan hệ giữa người với người còn đẹp hơn cả sự tranh đấu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui