Khuyết Tử Tâm Sa

Thái tử đánh cờ với Chu Chi quân, hạ quân cờ trắng làm cho người đối diện im lặng không hạ thêm quân cờ nào. Thái tử chầm chậm đứng dậy, để Chu Chi quân và Long Đàm quân ngồi lại cùng nhau đánh cờ. Chàng sải bước trên đường mọc hoa thơm, giữa đường chàng gặp tỷ tỷ của Lạc Ngư Phi, nàng ấy dường như đã bị lạc đường. Thái tử đi đến đằng sau.

" Tiềm Trúc công chúa, cô đang đến cung của Ngư Phi sao? "

Lạc Tiềm Trúc cười ngượng, gật gật đầu.

" Trùng hợp quá, ta với cô cùng đi đi. "

Tiều Nhan Tức đi trước, Lạc Tiềm Trúc theo sau. Đến trước cung Hoa Y, Đại công chúa có chút chùn bước, nàng ấy nửa muốn vào lại nửa muốn đi. A Trúc cẩn trọng mở cửa, nhìn thấy Thái tử thì vội nép sang một bên, nhanh chóng quỳ xuống.

" Vào thôi. "

Thái tử đi vào trước, Đại công chúa có chút do dự nhưng rồi vẫn đi vào theo. Lạc Ngư Phi vẫn đang chễm chệ ngồi trên ghế cạnh hồ sen, nước trong hồ trong veo thấy được cả đáy, cá trong hồ cũng tràn trề linh khí, nàng ngồi gác chân lên thành hồ, trông nhàn nhã vô cùng, mạn che trên mặt cũng đã tháo xuống. Chỉ là có một vết sẹo nhỏ, rất mảnh khoảng chừng thêm vài ngày nữa là sẽ lành hẳn, khuôn nhan ấy vẫn sẽ là khí chất thoát tục, thanh thoát, linh khí.

" Thái tử điện hạ. "

Ngọc Hoa đứng ở bên cạnh hầu quạt thấy Thái tử đến thì thu quạt lại, quỳ xuống hành lễ. Ngư Phi liếc mắt sang thấy Tiều Nhan Tức đang sải bước đầy mạnh mẽ, khí thế. Ngư Phi có chút không quan tâm nhưng ngoài tiếng chân của Thái tử, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi của nữ nhân, nàng đưa mắt nhìn thì là bóng nữ tử vận lam y, nhìn kĩ chút nữa là đang cài trâm bích liên. Tiềm Trúc, a tỷ.

Nàng mệt mỏi nằm ườn trên ghế. Vờ như không thấy, Nhan Tức đi đến đá vào chân nàng làm nàng ngã nhoài về trước, Thái tử ngồi trên thành hồ, ra hiệu cho Ngọc Hoa đứng dậy. Lạc Tiềm Trúc đi đến cạnh nàng, có chút tức giận.

" Muội to gan thật, đã trộm thuốc còn đã thương mấy người trong tộc, a nương đang rất tức giận, bảo ta đến tìm muội đó. "

Lạc Ngư Phi có chút thất vọng, nàng bỏ ngoài tai những lời vừa rồi của a tỷ.

" Đó là nhà ta, còn phải trộm sao? Mẫu thân cũng không hỏi xem họ đã làm gì? Đã hỏi muội có bị thương không? "

A tỷ có chút bối rối, muốn nói lại thôi. Chỉ là thở dài, kéo chiếc ghế gỗ nhỏ ngồi xuống bên cạnh tiểu muội.

" Đó là nhà muội nhưng muội cũng phải nói chứ. Ta đã nghe ngóng rồi, Tam thống lĩnh có kể với ta, muội bị ức hiếp thế nào nhưng mẫu thân lại rất tức giận, không muốn nghe. "

Nhan Tức ngồi một bên, im lặng thưởng trà, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, không phải là chuyện để chàng lên tiếng bày tỏ.

" Muội về cùng ta đi, nói rõ với mẫu thân. "

Lạc Tiềm Trúc chân thành nhìn nàng, có chút xiêu lòng rồi.

Mấy hôm trước, nàng về đến Phượng tộc đã gặp Tam thống lĩnh, Mao Đông Đạo, y là người trung thành, cực kì có hảo cảm với nàng. Đã dẫn nàng đến dược phòng của Phượng tộc. Nàng ở trong đó một lúc mới ra ngoài, Tam Mao có chút ít nói, mặt như tảng băng, được khá nhiều nữ tử yêu thích. Nàng đi đằng trước, Tam mao dõi bước theo sau. Đi được một lúc thì bị nhóm lẫn nam lẫn nữ chặn lại. Hai kẻ đứng đầu là trưởng nam của Bạch trưởng lão và trưởng nữ của Kiều gia. Phía sau có tầm năm sáu người, ăn vận lòe loẹt, khó nhìn, như mấy con chim trĩ thấp kém.

Tam mao thấy có chút không ổn liền muốn tiến lên phía trước chắn cho nàng nhưng bị nàng ngăn lại. Kiều Ý Nhi tiến lên một chút.

" Cô là đứa con bị vứt bỏ của Phượng chủ đó sao? "

" Cô ta bị vứt bỏ nên khi về cũng chỉ có thể lén lút mà về rồi lại lén lút mà đi. "

Nàng có hơi thiếu kiên nhẫn, không muốn day dưa với họ.

" Ta là Nhị công chúa của Phượng tộc, là người do Thái tử Thiên tộc nuôi dạy, từng lời các ngươi nói cũng nên cẩn trọng. Phượng chủ không vứt bỏ ai, người chỉ làm theo giao ước với Thiên đế. Các ngươi đây là muốn bôi nhọ người sao? "

Vị trưởng nữ kia là được nuông chiều sinh hư, xem trời bằng vung, chưa từng bị phạt bao giờ nên hoàn toàn xem thường vị công chúa vừa âm thầm trở về này. Nàng ấy nghĩ rằng Lạc Ngư Phi là đứa con không được yêu thương nhưng nàng ta nghĩ thế cũng không sai. Năm xưa, Phượng chủ không mấy do dự đã chọn ra nàng rồi gửi đến Thiên giới khi nàng chỉ mới nở ra mấy hôm, sau đó cũng không đến thăm. Ngày nàng vượt qua lôi kiếp, vất vả lên đến Thiên điện thăng thành Thượng Tiên, Phượng chủ cũng không đến. Ngày nàng thập tử nhất sinh, bị người của Ma tộc hạ độc, suýt nữa là chết nhưng Phượng chủ cũng chẳng mảy may lung lay, yên vị ở Phượng tộc, một lời hỏi thăm cũng không có. Đến cả Tam hoàng tử cũng vừa lo vừa tức, nhanh chóng đã đến Ma tộc, thiếu điều sang bằng cả nơi đó lên cũng quyết tìm cho ra kẻ hạ độc nàng. Đến một người không chung máu mủ cũng lo lắng, sót thương cho nàng đến thế, huống hồ là mẫu thân ruột rà, khó khăn sinh ra nàng.

" Ngươi vừa sinh ra đã khắc chết tỷ muội của mình, hút hết linh khí của người đó mà sống, Phượng chủ không thích ngươi cũng là chuyện hiển nhiên. "

Người trong tộc đều đồn đại, trong hai quả trứng năm ấy, chỉ nở ra một, quả kia bị thối rữa không nở được đều đổ cho nàng đã khắc chết tỷ muội, hút hết linh khí mà sống.

Nàng quả thật không thích nghe những lời này, Tam Mao lại càng tức giận.

" Im miệng, ngươi chỉ là con của Kiều gia nhỏ nhoi, ở đây cũng dám lên tiếng nói về Nhị điện hạ sao? "

Nàng ta cả giận, rút roi ra quất vào người nàng, roi lướt ngang qua mặt, tạo ra một vết hằn lớn, trưởng nam kia chau mày một chốc, vết hằn đó lại rách ra, chảy cả máu. Khi giận, ai lấy thước mà đo. Việc này thật sự đã chọc giận Lạc Ngư Phi. Hai mắt nàng đỏ lên, cánh Phượng đỏ rực mọc ra, hỏa khí thoáng chốc ngập tràn cả một chốn. Nàng đan hai tay lại, tạo ra thuật ấn, giận dữ đánh về phía nhóm người đó. Vị trưởng nữ yếu kém kia là người đầu tiên bị dính chưởng, cả người cô ta lập tức bốc cháy, lửa của Phượng Hoàng thì Phượng Hoàng dễ dập tắt nhưng chẳng hiểu sao, lửa của nàng có dập thế nào cũng không tắt mà càng lúc càng lan ra. Mấy người kia cả kinh, lập tức bỏ chạy. Tam Mao đi đến.

" Công chúa. "

Tiếng gọi của Tam Mao làm nàng bình tĩnh lại, cánh cũng thu lại, từ từ đáp đất, lửa trên người Ý Nhi cũng tắt, nàng ta ngất xỉu tại chỗ, hôn mê bất tỉnh.

" Ngươi đỡ cô ta về Kiều phủ đi, ta về Thiên giới đã, có người đang đợi ta. "

Tam Mao nhận lệnh, đi đến trước Kiều Ý Nhi, dùng phép đưa cô ta về Kiều phủ. Nàng vội vã bay về Thiên giới.

Vết sẹo trên mặt cũng từ đó mà có. Lạc Tiềm Trúc để ý thấy vết sẹo, sót xa cho muội muội.

" Muội đó, trên mặt có sẹo không kêu Y Tiên chữa trị cho sao? Ở đây thảo dược hiếm có lắm à? "

Tiều Nhan Tức liếc nhìn Đại công chúa, đúng là thảo dược của Thiên giới không bằng Phượng tộc.

" Vết sẹo nhỏ thôi, không đáng ngại, a tỷ, phải về sao? "

Khi đó hùng hổ bao nhiêu thì bây giờ sợ sệt bấy nhiêu.

" Đánh người rồi phải về xin lỗi người ta chứ. "

Lạc Tiềm Trúc nhẹ nhàng, trầm ấm, là người duy nhất đến thăm nàng ở Thiên giới, a tỷ đối với nàng vô cùng yêu thương.

" Cô Kiều Ý Nhi đó đáng ghét thì đáng ghét nhưng dung nhan của cô ta đã bị muội làm cho hủy phân nửa rồi, mẫu thân của ta cũng không chữa được. Nói ra cũng lạ, đều là Phượng Hoàng nhưng tại sao lửa của muội lại mạnh mẽ như vậy, chỉ một chốc đã khiến cô ta thân bại danh liệt rồi. "

Đại công chúa có chút hả dạ, nếu xét quy cũ của Phượng tộc thì kẻ buông lời xàm ngôn, bất kính với điện hạ sẽ bị treo lên, dùng bảy bảy bốn chín loại lửa thêu, thêu đến ba ngày ba đêm mới tha cho.

" Được, muội theo tỷ về. "

Tiều Nhan Tức có vài phần lo lắng nhưng cũng đành đè nén nó lại, dù sao đó là chuyện của Phượng tộc, người ngoài như chàng không tiện xen vào nhưng khuyên vài câu với nàng cũng không sao.

" Cẩn trọng, ta dạy muội những gì phải nhớ kĩ, đừng giận quá mất khôn. Làm mất mặt ta đó biết chưa? "

Nói rồi Thái tử chầm chậm rời đi, nàng cùng a tỷ trở về Phượng tộc, Ngọc Hoa không được nàng mang theo.

Phượng tộc.

Vừa đến cổng Hoàng đã gặp phải Tam điện hạ đang đứng đợi ở đó.

" A đầu ngốc, về đây không có người hậu thuẫn thì làm sao đây? "

Lạc Ngư Phi hai tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ rất đỗi tự tin.

" Ta không ngốc, ở Phượng tộc ta vẫn là tự mình thì hơn. "

Tam Xuyên cười nhẹ, không nói thêm gì nữa. Trong mắt y, tiểu nha đầu vẫn là tiểu nha đầu, một mình làm sao gánh nổi cả cơn thịnh nộ được chứ. Y một mực cưng chiều nha đầu, hễ ai động vào nàng thì y sẽ bào đến tận gốc rễ, diệt trừ tất cả. Trong mắt y, a đầu là muội muội, em út trong nhà.

Tam Mao thống lĩnh đã đứng chờ sẵn, Lạc Tiềm Trúc đi trước, Lạc Ngư Phi theo sau, Tam Mao ba người đi theo sau hai vị công chúa, Tam Xuyên âm thầm đi theo. Vào đến điện Hoàng Tước, Lạc Ngư Phi đã nhìn thấy hai hàng Phượng lĩnh, đứng đầu là các trưởng lão tiếp đến tướng, quan, người cao cao tại thượng ngồi trên vị trí cao nhất, sáng nhất, xa hoa nhất là Phượng chủ. Mẫu thân chưa một lần gặp mặt của Lạc Ngư Phi. Kiều Ý Nhi nhìn thấy Lạc Ngư Phi liền vội đứng dậy, đầu đội nón che có mạn che dày.

" Là cô ta. "

Lời vừa dứt, nàng ta đã bị Quý nhân Kiều gia lườm một phát.

" Không được hỗn xược. "

Đại công chúa cùng Tam Mao thống lĩnh quỳ xuống một chân, hành lễ theo cách của Phượng tộc, tay trái bắt ấn, tay phải cũng bắt ấn chéo lên vai, đây cũng là lần đầu tiên Lạc Ngư Phi nhìn thấy kiểu hành lễ thế này nên khi bắt chước có chút vụng về. Mỗi lần nàng về đều là cùng a tỷ và Tam Mao thống lĩnh ra hiên nhà sau núi trò chuyện cùng nhau, họ cũng chưa từng hành lễ với nhau cho nên nàng quả thật không biết.

" Tiềm Trúc đã dẫn Ngư Phi trở về, Phượng chủ hãy ra quyết định. "

Phượng chủ một mặt chán ghét, có chút không yêu thích đứa con nhỏ này. Bà ấy thở dài phất tay ra hiệu cho Đại công chúa và Tam Mao thống lĩnh đứng dậy, cả bốn người họ đồng loạt đứng lên, a đầu thấy họ đứng cũng bèn muốn đứng lên nhưng bị Phượng chủ thi phép dán chặt xuống nền, không cho đứng dậy. Phía sau có bóng áo vàng lao tới, đỡ a đầu đứng dậy.

" Tam Hoàng tử của Thiên tộc, tham kiến Phượng chủ. "

Phượng chủ không ngờ, Tam điện hạ cũng đến đây, lại nghĩ rằng chính a đầu gọi y đến.

" Tam Hoàng tử, mời ngồi. "

Người hầu bưng ghế ra, Tam Xuyên chỉ mỉm cười, rồi chầm chậm đi qua một bên, yên tĩnh ngồi xuống.

" Lạc Ngư Phi, ngươi có biết tội chưa? "

A đầu không chút sợ hãi, nàng cũng không phải chưa từng trải qua cái giận dữ kiểu này, dáng vẻ cứng rắn, ánh mắt kiên định.

" Ngư Phi không sai, Ngư Phi không nhận tội. Xin Phượng chủ minh xét. "

Kiều Ý Nhi lập tức ngông nghênh đứng ra, chỉ thẳng mặt Lạc Ngư Phi.

" Phượng chủ, là cô ta đã dùng hỏa độc dùng hỏng mặt của con. "

Lạc Ngư Phi không giận, không dao động.

" Ta là Nhị công chúa của Phượng tộc nhưng cô nương đây, mở miệng gọi ta là cô ta, luôn miệng bảo ta bị Phượng chủ vứt bỏ lại bảo ta khắc chết huynh tỷ của ta, còn ra tay động thủ trước, vết sẹo trên mặt vẫn còn ở đây. Cô nương, tuy ta không am hiểu quy tắc của Phượng tộc nhưng ta vẫn biết một điều, tội của cô nương nặng hơn ta rất nhiều. "

Kiều Ý Nhi thẹn quá hóa giận lại muốn ra tay nhưng bị một thế lực nào đó tráo chặt hai tay lại.

" Là ai? Thả ta ra. "

Lạc Tiềm Trúc đứng ra bảo vệ muội muội.

" Phượng chủ, việc Ngư Phi làm đúng là có vài phần hơi quá đáng nhưng so với lời lẽ cay nghiệt, ý xem thường công chúa của Kiều Ý Nhi thì là ngang nhau. Dù sao, Phượng tộc ta cũng có quy tắc, kẻ buông lời xúc phạm, lăng nhục Công chúa, Hoàng tử, trưởng Công chúa, trưởng nam Hoàng tộc, Thái tử thì sẽ bị treo lên, dùng bảy bảy bốn chín loại hỏa thêu đến ba ngày ba đêm. Việc Ngư Phi làm xem như là đã trừng phạt cô ta. Việc này không đáng nhắc tới nữa. "

Quý nhân Kiều gia, Kiều Cầm Chúc đứng ra.

" Bẩm Phượng chủ, như thế nào là buông lời lăng nhục, xúc phạm? "

A đầu có chút giật mình, lẽ nào bà ta muốn đem việc trứng nở năm trăm trước ra nói ngay tại đây, vào hôm nay.

" Ý Nhi tuy có lời lẽ hơi vượt khuôn phép nhưng lời nó nói đều là sự thật, năm đó, theo dự đoán của Bạch trưởng lão, cả hai quả trứng sẽ cùng nở là hai tiểu Phượng Hoàng cực kì hoạt bat, khỏe mạnh nhưng vì cớ gì mà chỉ nở ra có một, quả kia lại thối rữa, ngày Nhị công chúa nở ra cũng là ngày xảy ra hiện tượng Hắc Điểu quay về, điềm báo xui xẻo, nói nhẹ là xui xẻo, còn nói nặng thì tai ương. "

Tam Xuyên ngồi một bên nghe không lọt tai thêm được nữa, phe phẩy quạt.

" Phượng Hoàng ra đời là điềm may, hiện tượng Hắc Điểu gì đó cũng là lời của các trưởng lão đó nói, hoàn toàn không có căn cứ, hôm đó cả trời nổi lên ánh vân hồng, hiện ra là Chu Tước, làm sao lại là Hắc Điểu được chứ?"

Phượng chủ im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

" Được rồi, là Hắc Điểu hay Chu Tước thì đều là do Phượng Hoàng sinh ra, trứng thối rữa kia sao các ngươi chắc chắn là Chu Tước chứ? Kiều Ý Nhi nói nó bị vứt bỏ, ý của ngươi là ta không đáng mặt làm mẹ sao? "

Kiều Ý Nhi lập tức sợ hãi, vội vàng quỳ xuống. Kiều Cầm Chúc cũng suýt toát mồ hôi hột.

" Phượng chủ, trẻ nhỏ khờ dại vô tri, mong người đừng trách. "

Lạc Tiềm Trúc hừ một tiếng, Tam Xuyên lại phì cười.

" Hơn ngàn tuổi rồi còn khờ dại vô tri à? Nói vậy thì a đầu nhà ta chỉ mới năm trăm tuổi, càng là đứa trẻ nhỏ vô tri rồi, nói thế càng dễ giải quyết, không phải chỉ là mấy đứa nhỏ đùa vui với nhau thôi sao? Hahaha."

Kiều Cầm Chúc bị chính lời bà ta nói làm cho cứng miệng.

" Ta...mặt ta hỏng rồi...ta sao thành thân được chứ? "

" Những năm trăm năm, Phượng Hoàng sẽ thay xác một lần, không phải cô sẽ thay cả da mới sao? "

Kiều Ý Nhi bị lời của Lạc Ngư Phi làm cho không nói nữa. Cũng đúng, năm trăm năm đối với Phượng Hoàng là không dài, chớp chớp mắt là lại qua năm trăm năm. Phượng chủ mỉm cười, lửa giận trong lòng đã vơi đi bớt.

" Ngư Phi, lâu lắm ta mới gặp con, con cứ ở lại đây vài hôm, để ta có thể cùng con hiểu nhau hơn. Mẫu tử hai ta đã rất lâu rồi không nói chuyện cùng nhau. Chuyện ngày hôm nay như lời Tam điện hạ vậy. "

Lời của Phượng chủ mới đó đã nói với những người bên dưới rằng. Lạc Ngư Phi là con ta, các ngươi còn dám đắc tội sẽ như Kiều Ý Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui