Khuyết Tử Tâm Sa

Lạc Ngư Phi rơi vào hố dục vọng, bản thân nàng còn đang hoảng loạn lo sợ thì đã luồng ánh sáng đến cạnh nàng, bàn tay to lớn luồng qua eo, ôm chặt lấy nàng. Dung mạo quen thuộc ấy, mùi hương Bạch Kì Nam ấy, là chàng, Tiều Nhan Tức.

" Ta ở đây, bảo vệ muội. "

Tiều Nhan Tức rời khỏi Phượng thành, về đến cung điện của chàng, chỉ là chưa kịp ngồi xuống thì trong lòng đã bồn chồn không yên, Tiều Nhan Tức cầm chặt ngọc bội trong tay, cẩn thận cảm nhận hơi thở của Ngư Phi. Chàng cảm nhận được rồi, linh khí của nàng đang bị rút cạn dần đi, hỏa khí trong người lại trào dâng không ngừng. Tiều Nhan Tức dự được điều chẳng lành nên đã lập tức rời đi, một đường bay đến Phượng thành. Vừa đến nơi chàng đã nhìn thấy Lạc Ngư Phi đang bùng nổ hỏa lực khống chế hỗn độn, vừa muốn an tâm thì sát khí lại bùng lên. Chỉ trong chớp mắt, nàng lại rơi vào hố dục vọng. Tiều Nhan Tức nghĩ cũng không muốn nghĩ, lập tức lao vào muốn cứu người ra. Hiện Lạc Ngư Phi đã ở trong vòng tay của chàng, y sẽ không buông ra.

Năm trăm năm trước, chàng không bảo vệ được nàng. Năm trăm năm sau, sẽ luôn ở phía sau, bảo vệ tiểu cô nương ấy bình bình an an.

Đến khi Lạc Ngư Phi hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt ra là dung nhan của chàng. Ngư Phi vẫn đang nằm trong lòng của Tiều Nhan Tức, chàng rất ân cần, ánh mắt dịu dàng muôn phần.

" Nhan Nhan, sao huynh lại ở đây? "

Ngư Phi từ từ ngồi dậy, nhìn kĩ khung cảnh xung quanh, là phòng của Nhan Tức, chàng đưa nàng trở về đây tự lúc nào. Nhan Tức dịu dàng hết thảy, vuốt ve tóc của nàng.


" Nàng nói gì vậy? Hai ta đã là phu thê rồi, sao ta không thể ở đây? "

Nàng nhớ ra rồi, hóa ra hai người đã thành thân nhưng từ lúc nào thì bản thân nàng cũng không rõ. Chỉ biết người trước mắt chính là tướng công. Ngư Phi vùi mình vào trong lòng của Nhan Tức, chàng cũng ôm lấy nàng ở trong lòng.

" Nương tử, nên dậy rồi. Nàng xem, thân là Thái tử phi cũng nên ra dáng đi chứ? "

Nghe thấy thế nàng mới ngồi dậy nhưng vẫn quyến luyến không nỡ rời xa. Bên ngoài truyền đến bên tai tiếng cười nói vui vẻ, nàng thay y phục mới, mở cửa ra ngoài chính là mẫu thân của nàng, bà ấy vừa nhìn thấy nàng liền vô cùng yêu chiều, đi đến bên cạnh.

" Con ngoan, ta đợi con sốt ruột lắm đó. "

Nàng mỉm cười nhìn mẫu thân, đây có lẽ là ước mơ của nàng, mẫu thân ân cần, vui vẻ mỗi khi thấy nàng. Ngư Phi lại nhìn đông ngó tây, không nhìn thấy tỷ tỷ đâu liền cực kì ngạc nhiên.

" A tỷ tại sao lại không đến, mẫu thân, có phải tỷ không khỏe không? "

Mẫu thân vuốt mũi nàng.

" Nha đầu ngốc, con lại làm sao vậy? Con làm gì có tỷ tỷ? "

Ngư Phi một mặt hoài nghi, rõ ràng nàng có tỷ tỷ mà. Thế nhưng khi cố nhớ lại vô cùng mơ hồ, dường như tới cả dung mạo, lời nói của người đó nàng cũng không còn nhớ nữa rồi.

Tiều Nhan Tức từ bên trong đi ra, ôm lấy eo nàng rồi vui vẻ mỉm cười.

" Nương tử, nàng lại ngây người ra à? "


Ngư Phi ngắm nhìn thật kĩ dung mạo của đối phương, dường như vẫn như vậy, không có gì khác biệt nhưng mà tại sao cử chỉ của người này lại lỗ mãn như vậy, trong lòng nàng tuy vẫn luôn mong Nhan Tức sẽ đối xử với nàng như vậy nhưng bởi vì như vậy thì không phải là Nhan Tức.

" Chàng, không. Ngươi không phải là huynh ấy, đây là đâu? Phải rồi, ta bị rơi vào hố dục vọng của hỗn độn, ta đang trong dục cảnh của nó. Ta là Lạc Ngư Phi, ta yêu Tiều Nhan Tức, ta muốn mẫu thân yêu ta hơn. Đúng là ta từng ước rằng trong lòng mẫu thân ta sẽ là độc nhất vô nhị nhưng không có nghĩa tỷ tỷ ta vĩnh viễn không tồn tại. Ta suy nghĩ như vậy vô cùng thấp kém, đây không phải điều ta muốn. Hỗn độn, dục cảnh của ngươi không kiềm hãm được ta. "

Tiếng cười ha hả vang vọng khắp nơi, trời đất cũng chuyển thành một màu đen, tối đến nổi không thấy rõ điều gì.

" Lạc Ngư Phi ơi là Lạc Ngư Phi, đã rơi vào đây thì ngươi cũng thấp kém giống chúng, ích kỉ, tham dục, ngươi là kẻ chỉ biết bản thân. Ở đây chính là nơi mà ngươi muốn gì cũng được. Sao lại từ chối? "

Nàng lắc đầu, nhìn về trên cao.

" Không, ta là Lạc Ngư Phi, là Nhị công chúa của Phượng thành. Ta không phải kẻ vô dụng chỉ biết nghĩ lợi cho mình. Ta còn trọng trách của ta, bảo vệ thiên hạ chính là bổn phận. "

" Xàm ngôn, cút đi. "

Một cơn gió mạnh cuốn Lạc Ngư Phi đi mất.

Xung quanh nàng là những đất cằn cỗi, nàng bị vùi dưới đất, có người vẫn đang xúc đất đắp nàng lại.


Mở mắt lần nữa, Ngư Phi đã ở trong Tàng Bảo Tước, xung quanh ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, vô cùng xem thường nàng. Trên người nàng đều là vết thương bị roi quất, bị đánh đập. Ở nơi này không có tôn trọng nàng cả. Từ trong đám đông xuất hiện hình bóng quen thuộc kia. Đám người dần tản ra nhường đường cho kẻ nọ.

" Muội muội, sao lại tàn tạ như vậy? A, cũng đúng, ngươi không được mẫu thân yêu thương, bị đối xử như vậy chẳng phải là quá bất công hay sao? "

Giọng điệu giễu cợt lại bày ra dáng vẻ vô cùng đắc ý, Lạc Tiềm Trúc hơi cúi người, nâng cằm nàng lên.

" Quên nói với muội, tháng sau ta sẽ cử hành hôn lễ với Thái tử ca ca, người muội yêu thương nhất. Tới lúc đó, muội nhất định phải đến đó. "

Nàng ta nhếch môi cười lớn, dương dương tự đắc rời khỏi đám đông. Lạc Ngư Phi lếch xác khỏi nơi đông người đầy thị phi, bước trên đường lớn bị hai người chặn đường. Ngước lên nhìn lại là Mao Bất Di và Mao Đông Đạo.

" Lạc Ngư Phi, Phượng chủ có việc muốn hỏi."

Hai người cũng chẳng đợi nàng phản ứng đã đi trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận