Nhưng trong tình huống này, ngay cả với kinh nghiệm của hiệu trưởng Lý, vẫn không biết phải làm gì mới được, thực sự không biết phải kết thúc nó như thế nào!
Dưới mọi ánh mắt, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhẹ nhàng đứng lên.
Hai vợ chồng mặt nở nụ cưới, nét mặt bình tĩnh, kiêu ngạo và tự hào, vỗ tay chúc mừng con trai!
Người nam thì phong thần tuấn lãng, người nữ thì phong tư yểu điệu.
Hai người đều là bình tĩnh tự nhiên, lãnh đạm phóng khoáng, chỉ có kiêu ngạo, chỉ có tự hào, chỉ có vinh quang!
Chỉ duy nhất không có sự xấu hổ.
Cặp đôi từ từ quay người lại, với vẻ mặt tươi cười, bình tĩnh đối mặt với tất cả phụ huynh và tất cả học sinh có mặt, mỉm cười vẫy tay chào một cách từ tốn.
Có vẻ như sự việc đột ngột xảy ra vừa rồi chỉ là một tình tiết nhỏ không đáng kể, cũng coi như không có chuyện gì xảy ra!
Chúng ta, chỉ là đến để tận hưởng vinh quang mà con trai ta mang lại cho ta!
Đây là con trai của ta, vinh quang của ta, niềm tự hào của ta!
Thành tích của con trai ta đáng để ta tự hào cả đời này, đủ để ta khoe khoang suốt cuộc đời!
Tả Tiểu Đa nhìn tư thế đạo mạo của cha mình, trái tim bối rối và khó xử kia đột nhiên lắng xuống.
Bóng lưng này giống như một ngọn núi cao trùng điệp, chặn đứng mọi cơn phong ba bão táp đang lao đến!
'Tất cả mưa gió, có cha ở đây, con không hề cảm thấy sợ hãi chút nào!
Đây là sự an toàn cực đỉnh!
Ta có cha! Ta có mẹ!
Có các người, thật là tuyệt!
Tả Trường Lộ ung dung vẫy tay, mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú tỏa nắng tràn ngập vẻ tao nhã, ôn hoà ung dung.
Hắn từ từ quay lại, nhìn con trai và vợ mình, cùng nhau vỗ tay, khích lệ và vinh dự nhìn vào nó.
Đi thôi, cha và mẹ ở đây này.
Chúng ta, tin rằng con có thể làm tốt. Chỉ là một sự bối rối nhỏ nhặt không đáng nói thôi.
Dù cho con không thể xử lý tốt, cha mẹ vẫn sẽ ở đây ủng hộ con.
Cha sẽ thay con gánh hết mọi mưa gió!
Chúng ta sẽ không tức giận, chúng ta cũng sẽ không xấu hổ, chỉ vì con là con trai của ta!
Tả Tiểu Đa đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, suýt nữa là rơi lệ rồi.
Đây là cha của ta! Đây là mẹ của ta!
Hơi ấm ùa về trong tim, lúc này hắn chỉ muốn lao. vào vòng tay của cha mẹ, bật khóc mà nói rằng con sai rồi, con sẽ không bao giờ bịa chuyện nữa, không tham lam tiền bạc nữa...
Nhưng mà bây giờ vẫn chưa được.
Vẫn còn một cục diện rối lắm to lớn đang chờ được. nó dọn dẹp.
Đây là tai hoạ của chính nó! Dưới ánh mắt vô cùng lo lắng của Hồ Nhược Vân, trong ánh mắt của Ngô Vũ Đình lại vô cùng dịu dàng và khích lệ...
Tả Tiểu Đa từ từ đứng thẳng người dậy.
Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một nụ cười, một nụ cười tự tin nhưng cũng có chút xấu hổ.
Hắn bước thật nhanh tiến về phía sân khấu.
Tả Tiểu Niệm dõi theo bước chân của em trai mình, bước đầu tiên còn hơi do dự, bước thứ hai và bước thứ ba đã là những bước lớn hơn, bước thứ tư còn càng kiên quyết hơn.
Mặc dù chỉ còn cách đó vài bước chân, nhưng Tả Tiểu Niệm có thể thấy, dường như đã nhìn thấy hành trình kế sách của Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa không ở lại thêm chút nào nữa mà tự mình đến trước mặt của Lý Trường Giang.
Trước ánh mắt đang vô cùng phức tạp của Lý Trường Giang, Tả Tiểu Đa mỉm cười cầm lấy micro.
Câu đầu tiên là một nụ cười có chút xấu h người, thật sự xin lỗi, ta thật sự không ngờ lời nói dối mà mình nói ra lại bị hiệu trưởng xem là sự thật, xấu hổ, thật sự rất xấu hổ, ha ha.”
Trên miệng hắn nói ra sự xấu hổ, nhưng trên mặt cũng không hề có chút ngượng ngùng mà ngược lại còn càng thêm ung dung.
Nụ cười ngập tràn ánh nắng nơi khóe miệng đôi môi đã ngay lập tức làm mê mẩn bao ánh mắt của các cô gái trẻ trong trường.
“Về hoàn cảnh gia đình của ta, nói ra thì thực sự rất xấu hổ, vốn dĩ lý do là vì ta... không nỡ trả tiền, haha, tất cả những học sinh hiểu rõ về ta đều biết rằng ta thực sự rất keo kiệt, nửa đồng cũng muốn chia làm hai, ngày đóng học phí hôm đó, cô giáo hỏi sao em sao lại nộp tiền muộn vậy?”
“Ta mới phát hoảng mà nghĩ ra rằng, ta nói nhà mình rất nghèo rất nghèo, bị cô giáo thu phí ấy tưởng là thật, rồi đến hiệu trưởng cũng coi là thật luôn, và rồi có tình cảnh như hôm nay đây, xem ra câu danh ngôn khi xưa quả là không hề sai lệch, một lời nói dối cần cả trăm lần nói dối, thậm chí hơn thế nữa mới có thể làm tròn được, khiến bản thân mệt mỏi và mệt óc...”
Lúc này, dưới khán đài vang lên tiếng cười.
Nhiều phụ huynh nữ mỉm cười, nhìn Tả Tiểu Đa trên sân khấu, lẩm bẩm: “Tên nhóc này, trông có vẻ không phải là một kiểu người an phận rồi.”
Nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương, không một chút ghét bỏ.
Bởi vì đứa trẻ này đã sửa sai được một nửa sự bối rối bằng chính trách nhiệm và sự bình tĩnh của mình.
“Tất nhiên đây là một lời nói dối, một lời nói dối từ đầu đến đuôi. Gia đình ta không nghèo! Không nghèo. chút nào, chỉ là ta không nỡ phải tiêu tiền thôi.”
Tả Tiểu Đa đối mặt với mọi người, lớn tiếng nói: “Ta luôn hiểu rằng việc kiếm tiền khó khăn như thế nào, cha rất mệt mỏi để kiếm tiên, trong mắt ta, mẹ ta lo liệ nhà, tính toán tỉ mỉ từng khoản chỉ tiêu nho trong gia đình, ta cũng nhìn thấy, cha mẹ ta là một người bình thường, nuôi dưỡng một đứa con theo con đường võ đạo như ta cũng chẳng khác nào đốt tiền, bọn họ thật sự rất rất mệt, ta đêu chứng kiến hết mọi thứ, đó là lý do tại sao ta có hơi... cứng chắc đối với chuyện tiền bạc.”
“Đúng vậy, ta rất coi trọng tiền bạc, bởi vì thứ này muốn kiếm quả thực rất khó!”
Lời nói của Tả Tiểu Đa chắc chắn đã gây được sự đồng cảm lớn đối với nhiều phụ huynh đang có mặt!
Đúng vậy, tài nguyên cần thiết để vun đắp cho một võ giả quả thực là xa vời so với những gì một gia đình bình thường có thể có được, chưa kể học phí còn đắt gấp nhiều lần so với các trường khác, chưa kể đến việc bình thường tu luyện cũng phải tiêu tốn biết bao nhiêu nguyên liệu, chỉ là một bữa ăn thôi... mà có một số gia đình không đủ khả năng chỉ trả.