Bên phía Lam Thư không hiểu có chuyện gì cũng theo bản năng dừng lại.
Nhưng lại nhìn thấy lòng bàn tay Tân Phương Dương đang vỗ vỗ lên mặt Tả Tiểu Đa, trực tiếp đánh tỉnh hắn từ trong nhập định dậy, âm thanh có chút sợ hãi: “Bây giờ là lúc nào chứ, không được đột phá”
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy đầu óc ong ong từng mảng, vốn dĩ đã dâng trào mãnh liệt, không nôn ra thì không thoải mái, căn gấp một con đường khơi thông nguyên khí, lập tức vì đó mà tản ra, lập tức bình phục lại.
Lam Thư đã vô cùng kinh ngạc hỏi lại:" Đột phá? Vừa rồi..."
Tân Phương Dương cũng bày ra vẻ mặt không còn gì để nói: "Cũng không hiểu tên tiếu tử này là quái thai gì nữa, ta nắm lấy cổ hắn bay lên như vậy, mà hẳn lại Thiên Nhân giao cảm ở trên không trung, suýt chút nữa thì đột phá bình cảnh Tiên Thiên rồi..."
Cơ thịt trên mặt Lam Thư cũng giật giật: “Tiểu tử này.... có tư chất tốt như vậy? Cho dù hắn đã đạt đến cấp Võ Sư đỉnh phong, nhưng mà..."
“Thế thì quá tốt rồi, hoàn cảnh đặc biệt như vậy, mà cũng có thể tiến hành đột phá!”
Tần Phương Dương vẫn còn vài phần tức giận: “May mà ta phát hiện ra sớm, nếu như để hẳn cứ đột phá như vậy, dấu vết kế sau đó sẽ rất lớn."
Lam Thư cũng là một người giỏi trong giới tu hành, vô cùng đồng ý nói: “Đúng vậy, nếu như để hắn đột phá dưới tình huống như vậy, kế tiếp sau chắc chắn sẽ phiền phức”
Tả Tiểu Đa một bụng hoang mang: Đột phá không phải là chuyện tốt à? Hai người các ngươi bày ra vẻ mặt thế giới tận thế đến nơi rồi là như thế nào chứ? Sao lại phiền phức lớn rồi chứ?
“Chuyện này đợi đến ngày mai lúc vào học sẽ nói tiếp, tiến độ tu hành của ngươi thực sự quá nhanh rồi, thậm chí rất nhiều kiến thức tu hành căn bản ngươi còn không biết. Bây giờ, trước tiên phải khống chế bản thân mình thật tốt, bất kể là như thế nào cũng không thể đột phá bình cảnh trước mặt, hiểu chưa?”
Tân Phương Dương nhắc nhở nghiêm túc.
“Hiểu rồi.”
Ngoài miệng nói là hiểu rồi, thực ra bản thân Tả Tiểu Đa thật lòng không hiểu gì hết, vừa rồi xảy ra là chuyện gì chứ; có điều vừa rồi sau khi bị Tân Phương Dương làm gián đoạn, thì không tìm lại được luồng cảm giác đặc biệt đó nữa, cho dù muốn tự chủ đột phá một lần nữa, cũng là điều không thể...
Nhưng Tân Phương Dương cũng không dám nằm lấy cổ hắn bay lên nữa, ngộ nhỡ tiểu tử này lại đột phá một lăn nữa thì rất khó cắt ngang nữa lắm.
Thế nên lần này nằm cánh tay của hắn, còn đặt biệt chia ra một ít nguyên khí giúp hắn cản gió, hình thành lồng khí, vội vàng bay lên.
Tả Tiểu Đa bỗng nhiên nhận được đãi ngộ tốt, lại có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Thoải mái quá....
Chỉ trong chốc lát, ba người đã đến đỉnh Đông Sơn.
Đỉnh Tiêu Dao lại được gọi là dốc Tiêu Dao, chính là nơi cánh phải của phượng hoàng mà hắn dùng Vọng Khí Thuật nhìn thấy.
Mà ở đỉnh cao nhất này, chính là một cái hồ lớn trong suốt nhìn thấy được cả đáy.
Găn bên phải nhất là đê đập, bên trái lại là thế núi tự nhiên chặn đứng nước hồ chảy sang bên này, làm cho thế nước chỉ có thể chảy theo hướng đông của đê đập.
Ở dưới chân núi của ngọn núi này là sông Văn Thủy, thế nước ung dung chậm rãi chảy vào khe núi, đần đần biến mất không thấy gì nữa, mà ở bên khe núi còn lại chính là sông Thương Lan với thế nước cuồn cuộn.
Sông Văn Thủy chảy ra từ khe núi, hóa thành thác nước, sau đó hợp dòng với sông Thương Lan.
Tả Tiểu Đa chỉ khe núi nói: “Đợi lát nữa phải lấp kín bên kia, ngăn chặn hướng nước chảy, sau đó kê đê đập đối diện hồ cao lên, di chuyển bộ phận dãy núi ở bên này qua, làm cho nước trong hồ chảy xuống từ bên này, chảy xuống hướng Tây, thúc đẩy dòng nước, tạo 'thành nghịch hướng quay đầu”
“Bờ sông ở hai bên này, độ cao nhất định phải cao thêm. Tăng độ cao thêm đến khi nào thế nước có thể ngược dòng quay vẽ, hơn nữa nếu như lại có thêm một trận mưa to xối xả cũng không đến mức bị nước xối làm hỏng”
Lam Thư thở dài:“Hóa ra là gọi ta đến để làm chân sai vặt à..."
Tân Phương Dương cũng nhảy dựng lông mày lên.
Tối qua nghe Tả Tiểu Đa nói qua loa sơ sài, cảm thấy vô cùng dễ dàng, nhưng bây giờ đến thực địa rồi, lúc bắt đầu làm thực sự rồi, chuyện này căn bản là một công trình lớn!
“Ta xem thử tình trạng khe núi bên kia một chút”
Tần Phương Dương bay lên, ở trên không trung, cả người đột nhiên bộc phát ra kim quang chói mắt, chầm chậm rơi xuống.
Mà ở trong khoảnh khắc hẳn rơi xuống, hai chân giẫm lên toàn bộ núi đá ở trên khe núi, cho người ta một loại cảm giác cả trời đều đang đè ép xuống.
Vĩ lực vô tận, từ dưới chân hẳn chầm chậm phóng thích ra ngoài, ở chỗ thấp nhất dưới khe núi dưới chân hắn, liên tục truyền ra âm thanh rạn nứt rằng rắc, có điều thời gian chỉ trong khoảng một nén nhang... Trong lúc Tả Tiểu Đa đang ngẩn tò te nhìn chăm chăm, toàn bộ khe núi thế mà lại rơi xuống toàn bộ.
Rầm một tiếng lớn vang lên, dòng nước bắn lên ngàn trượng sóng!
Vẻ tán thưởng lộ ra ở trong mắt Lam Thư vốn định đi giúp đỡ: “Tốt lắm, đầu óc của Tân Phương Dương sử dụng thật linh hoạt; dùng sức lực xuyên xuống dưới như thế này, dùng sức mạnh ngấm ngầm phá nát hoàn toàn tảng đá chính diện phía dưới, chỉ đợi phá hủy đủ rồi, sau đó đè ép mạnh xuống, phần lượng phía trên đương nhiên tự nhiên sẽ không chịu đựng nổi, tự chủ sụt lún xuống, như vậy sẽ có thể ngăn chặn lối chảy ra của dòng nước một cách hoàn mỹ."
Mắt thấy Tân Phương Dương y như rập khuôn, đều hạ độ cao của hai bên dãy núi xuống bảy tám mét đều đặn như nhau.
Mắt thấy sông Văn Thủy chậm rãi chảy đến, dần dần không có đường đi, nước sông chuyển qua tích trữ đần, mực nước không ngừng dâng lên.
“Đến lượt ta rồi”
Lam Thư phi thân lên, tay áo bay phần phật, vừa bay nhẹ thân lên đã lên đến trên núi bên kia rồi, quang lấp loáng liên tục nối thành một mảng.
Ngay lập tức, cùng với một tiếng hét nhẹ của Lam 'Thư, một khối thân núi ít nhất cũng phải một trắm nghìn cân đã tách khỏi vị trí ban đầu, bị Lam Thư dùng tay nâng lên, dọc theo bờ hồ đưa đến phía đối diện, tiếp theo vừa qua loa hời hợt ném vào trong hồ nước ở bên cạnh đoạn đê đập nhô ra kia.
Rầm!
Dòng nước bắn lên đến tận trời!
Tả Tiểu Đa nhìn đến mức cổ đều muốn dài ra, hai mắt dường như cũng muốn lồi ra.