Khuynh Đảo Thiên Hạ

Tả Tiểu Đa im lặng một lát rồi mới trầm giọng nói: "Là... chủ thiên tinh đấu tam hồn thất phách âm dương nghịch”

"...." Hà Viên Nguyệt không nhịn được hít một hơi lạnh.

Mình đã nghĩ đến mức ác độc nhất rồi, không ngờ vẫn còn quên mất một điều, vẫn nghĩ chưa đủ ác, dự cảm của mình hóa ra là thật.

“Đúng rồi... Hồ Linh Châu và hồ Thiên Châu, còn có bản thân Tả Tiểu Niệm, ba thứ này giao thoa với nhau chẳng phải tam hồn bình hành trận sao, cũng chính là bề ngoài là thiên địa nhân tam tài trận, bên trong là tam hồn trận..."

“Mà hồ Thiên Châu, hồ Linh Châu, tập đoàn Mộng Thị, mộ phần tổ tiên của Ninh Thị, hai hồ nhân tạo, còn cả Tả Tiểu Niệm cũng phản chiếu ra thất phách”

“Trên ứng thiên lương, cũng chính là càn thiên; dưới dùng địa thế, ứng với địa khôn, thiên địa hợp cục, sai khiến chu thiên tỉnh đấu... Mà dịch chuyển địa thế vốn có ứng với thay đổi âm dương nghịch...”

Hà Viên Nguyệt thở dài: “Tiểu Đa, cách làm này của ngươi cũng độc ác quá rồi, trái với tự nhiên”

Tả Tiểu Đa im lặng, thu hết lại vẻ cà lơ phất phơ của thiếu niên, lạnh lùng đáp: “Ta độc ác cùng tùy người thôi, chỉ dừng lại ở đời đời kiếp kiếp của hai nhà Ninh Mộng, không liên lụy đến bất cứ nhà nào nữa. Lão hiệu trưởng có nghĩ đến nếu cuối cùng hai nhà này thành công, người bị hại là ai không. Không chỉ có mấy trăm vạn dân chúng của thành Phượng Hoàng, mà còn hàng tỉ dân sinh của đại lục Tinh Hồn. Tột nghiệt như vậy sao có thể không trừng phạt được?”

"Chỉ dựa vào lý do này ta đã thấy ta không làm sai, không sai chút nào. Ngược lại, ta còn hận giờ không đủ lực lượng. Nếu ta mà đủ sức mạnh thì việc gì phải gian nan như vậy? Giết thắng đến cửa, lật đổ Mộng Thị, đập nát Ninh Thị, xới tung mộ tổ, nghiền xương thành tro.”

Trong lòng Tả Tiểu Đa âm thầm thêm vào một câu: Ta là ra những hành động này chỉ là vì Niệm Niệm mèo, bất kể phúc lợi của Đại lục hay là lê dân trăm họ, cũng có thể dân chúng Thành Phượng Hoàng đều là thứ yếu, cũng chỉ bởi vì hai nhà này muốn đối phó với Niệm Niệm mèo của ta, ta sẽ khiến bọn họ vĩnh viễn không được siêu sinh!

Loại chuyện lấy đức báo oán, có thể người khác sẽ làm, nhưng vĩnh viễn không phải là Tả Tiểu Đa ta!

Ta chỉ căm hận trả thủ không đủ tàn nhẫn!

Ta chỉ khắc khoải thủ đoạn của ta không đủ đuổi cùng giết tận!

Ta chỉ trách móc hậu quả không đủ thảm!

“Nhưng hoàn cảnh đánh giết ngươi sắp xếp, tráo trở trời đất, đảo ngược âm dương, nếu đời người thật sự có kiếp trước kiếp này, luân hồi chuyển kiếp đầu thai, người của hai tộc đã tiến vào luân hồi cũng sẽ bị rút tính mạng số kiếp... Tiểu Đa..."

Trong mắt của Hà Viên Nguyệt tất cả đều là thương xót, nói:“Mục đích hành động này của ngươi là rút vận mệnh mấy đời nối tiếp nhau của hai tộc này, có thể có định sổ?”

Tả Tiểu Đa trầm mặc, nói: “Ta lấy tiền xu trong con heo đất ra, có bao nhiêu tiền xu thì chính là bấy nhiêu đời”

Hà Viên Nguyệt cười khổ: “Ngươi làm như vậy có nghĩ đến mười bảy mười tám đời tổng cộng có bao nhiêu không?”

"Không chỉ có vậy”

Tả Tiểu Đa hắng giọng một cái, nói: "Cựu hiệu trưởng ngài biết người như ta... hì hì, ít nhiều gì cũng có chút keo kiệt, con heo đất kia là ta lúc năm tuổi sáu tuổi đã bắt đầu dùng, hễ là tiền xu tiền lẻ cha mẹ cho ta trong hai năm đó cơ bản là không tiêu, có vào mà không có ra, tất cả đều ở bên trong. Đoán chừng khoảng ba năm trăm đồng ấy chứ..."

“Khu khụ khụ...”

Hà Viên Nguyệt lập tức ho khan.

Ba, năm trăm đồng!

Tương ứng với ba, năm trăm đời!

Phượng Huyết Long Hồn bị kích động, trời đất có xu thế áp đặt, còn phải giữ yên bình vận mệnh quốc gia nghìn năm, hơn nữa Chu Thiên Tinh Đấu cần giết, m Dương Nhị Khí đảo ngược, Tam Hồn Thất Phách khóa kín...

Việc xây dựng thế trận đã không thể tưởng tượng nổi, nhưng mức độ nguy hiểm lại càng khủng bố hơn, khiến người nghe kinh hãi!

Chuyện này vẫn ít nhiều gì cũng có hơi keo kiệt.... Không tốn chút nào! Lẽ nào ngươi từ lúc năm, sáu tuổi đã hiểu chuyện như vậy? Chuyện đó căn bản không thể.

Chỉ có thể nói, chuyện này thật sự là tùy vào số mệnh.

Ninh Mộng hai nhà không biết phần mộ phần tổ tiên tiên đã tỏa ra làn khói gì, lại trêu chọc phải một tên như thế.

Hà Viên Nguyệt đối với lần này, không có gì để nói.

“Như vậy cách cục liên kết cần cố thủ thêm một quãng thời gian nữa, nếu bị người có quyết tâm nhìn thấu, hơn nữa còn phá hoại, một phen chuẩn bị lên kế hoạch không tránh được thất bại”

“Cựu hiệu trưởng cứ yên tâm, tình thế này đã hoàn thành, ngoại lực không cách nào phá hoại được”

Tả Tiểu Đa vô cùng vênh váo, nói: "Tình thế kia đã là con đường đi vào chỗ chết đã định trước rồi”

“Con đường đi vào chỗ chết đã định trước? Không cách nào bị phá hỏng?” Hà Viên Nguyệt cau mày.

“Đúng vậy, bởi vì... thế núi Phượng Hoàng và sườn núi Tiêu Dao đã bị ta phá vỡ rồi. Còn có thế sẵn có của hồ Thiên Châu, chuyển hướng chạy dọc theo sông Thương Lan, còn phía bên kia, tình thế của hồ Linh Châu, cũng dựa vào việc khơi thông sông Hàn Thủy mà thay đổi tình thế, địa thế rất khác.”

“Một sông lớn một sông bé này đều nối liền dòng chảy mang tính sống còn của toàn bộ khu vực Trung Nguyên. Trừ phi có người có thể khiến cho sông Hàn Thủy và sông Thương Lan dài mấy ngàn dặm cùng nhau chảy ngược, nếu không, tình thế này tuyệt đối khó có thể loại bỏ. Cho dù là Ninh Thị và Mộng Thị gắng hết sức hóa thành bột mịn thì vẫn cứ như thế”

“Cựu hiệu trưởng, ngươi là một chuyên gia nhiều năm kinh nghiệm, chắc biết sông Hàn Thủy chảy thẳng về phía nam, tiếp giáp dãy núi Thiên Tuyết.

Phía nam đi thẳng vào Thanh Hải; đầu nguồn sông Thương Lan nhìn gần lại hợp dòng với rừng Tinh Thú thậm chí cả dãy núi Tinh Hồn; dọc đường chảy về hướng đông, đoạn cuối cùng tụ hợp vào Sông Thiên Nguyên, thuộc Đông Hải”

“Muốn thay đổi tình thế này, cách duy nhất mang tính khả thi là khiến đầu nguồn hai biển lớn hóa thành núi cao vạn trượng, sau đó biến núi cao vạn trượng lúc đầu thành biển lớn, mới có thể đối trắng thay đen”

Tả Tiểu Đa để lộ ra nụ cười hồn nhiên ngây thơ: “Từ trước đến nay... Thế sự xoay vần, cũng gần như rất ít, ta cảm thấy hai nhà Ninh Mộng chắc chắn không có khả năng đó”

Hà Viên Nguyệt nhắm mắt thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui