Khoảng thời gian này tìm được mấy tên Vọng Khí Sĩ, cả đám đều như phế vật, khiến Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong đều cảm thấy muốn giết người!
Ngươi nói các ngươi chẳng nhìn ra được cái gì còn dám xưng là Vọng Khí Sĩ?
Bận bịu cả một ngày mà không có bất kỳ manh mối nào.
Mà Ninh Tùy Phong vẫn luôn tự hỏi, bóng người đột ngột xuất hiện trong sương trắng... chỉ tay về hướng đông, là có ý gì?
Có phải... tổ tông cảnh báo mối nguy cho hậu thế?
Là... đến từ phía đông chăng?
Phía đông thì có cái gì?
Tập thể Ninh gia cùng hành động, đi vào thành đông tìm kiếm.
Nhưng Ninh gia ai nấy đều mù tịt: Ngươi chẳng nói gì hết thì bảo chúng ta tìm cái gì chứ?
Ninh Tùy Phong cũng đẳng lòng lẳm: Bóng người đó chỉ về phía đông thì ta biết nói gì?
Cả một ngày, người Ninh gia lật tung cả thành đông lên, tất cả tiểu khu và ngoại ô của thành đông đều có dấu chân họ ra ra vào vào, hầu như mỗi nhà đều vào thăm cả.
Đương nhiên tiểu khu gia viên Phượng Vũ gần trung tâm thành đông cũng không có khả năng bỏ qua.
Nhưng chẳng có phát hiện gì hết.
Tất cả người Ninh gia đều rơi vào tình trạng kiệt sức, hai mắt mờ mịt.
Tổ tông à, người muốn chúng ta tìm cái gì? Hay là làm cái gì vậy?
Bận rộn đến tận tối, mọi người bối rối trả lời với Ninh Tùy Phong, Ninh Tùy Phong cũng đành bó tay. Mắt thấy đã gần đến nửa đêm, Ninh Tùy Phong chợt nảy ra một suy nghĩ, gọi một người tới
“Ngươi... mang theo hai người, xem có thể giết chết Linh Niệm Thiên Nữ không... Mang theo điện thoại, nếu có thay đổi gì thì phải liên hệ ngay, hoặc ta sẽ gọi cho ngươi."
Người nọ nhận lệnh đi ngay.
Ninh Tùy Phong thấy cứ chờ đợi cũng không có nghĩa lý gì, bèn dứt khoát đến thăm tập đoàn Mộng Thị, xem Mộng Thiên Nguyệt có cách gì không. Nếu có thì sẽ gọi điện thoại ngay cho người kia, dừng hành động lại.
Dù sao giết chết Linh Niệm Thiên Nữ chính là một bước cuối cùng khi không còn cách nào khác. Nếu còn chút hi vọng, Ninh Tùy Phong cũng không muốn Linh Niệm Thiên Nữ phải chết vào lúc này.
Khi đến nơi, tập đoàn Mộng Thị còn đang họp.
Những người tham gia hội nghị: Mộng Thiên Nguyệt, Mộng Trầm Thiên, và... tất cả Vọng Khí Sĩ. Ninh Tủy Phong im lặng ngồi xuống, vẻ mặt nặng nề, không nói lời nào.
Vấn đề thảo luận của hội nghị chỉ có một: Làm thế nào phá giải phong thủy cục lửa sém lông mày này?
Bàn tới bàn lui, mọi người đều bó tay cả.
Nhưng đến cuối cùng, người gọi là Phùng lão chợt đề xuất một biện pháp: “Muốn tìm ra ám chiêu của kẻ địch, còn có một cách..."
“Cách gì?”
“Cách này chỉ là truyền thuyết thôi... Ta cũng không xác định được có hữu dụng hay không, chỉ có thể làm thử xem, hoặc nên nói là tham khảo”
“Nói đi”
"Ừm, chính là tìm một thiếu niên tài năng nhất ở đây.. Vì chắc chân người này được đại thế của thành Phượng Hoàng nuôi dưỡng, chỉ căn lấy được máu của hắn, thôi động la bàn, sau đó mấy Vọng Khí Sĩ hợp lực lại, sẽ tụ hợp được đại thế thiên đạo của thành Phượng Hoàng. Sau đó tìm ra và phá hủy tất cả những bố trí không phù hợp với đại thế thiên đạo”
“Còn có biện pháp như vậy sao?”
“Cái này ta chỉ biết thôi chứ chưa tự mình thử nghiệm hay điều khiển bao giờ. Cho nên cũng chỉ coi là tham khảo mà thôi”
“Ừm, cách này ta cũng từng nghe nói đến, nhưng có vẻ chẳng ai thành công cả... nên không xác định được là thật hay giả, có khả thi hay không”
“Nếu đều từng nghe nói rồi thì cứ làm thử xem”
"Vậy, ai là người tài năng nhất thành Phượng Hoàng? Lại còn là nam?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Mấy năm nay, Mộng gia và Ninh gia vẫn luôn chú ý đến nữ thiên tài của thành Phượng Hoàng, đúng là chưa bao giờ để ý đến thiếu niên thiên tài hết.
Sau khi nghe được phương pháp này, hai nhà Mộng Ninh chỉ phấn khởi được một lát lại ủ rũ ngay.
Phương hướng điều tra sau đó khiến mọi người đều bối rối.
“Tìm thử các trường võ xem?”
“Nam thiên tài... còn phải tìm người giỏi nhất.... Ôi cái đệt...”
“Chẳng lẽ đến cục Tinh Thuẫn tìm?”
“Tiến bộ lớn nhất chắc gì đã là tài giỏi nhất. Nếu muốn tra cứu hồ sơ thì tìm Thiên Võng, so sánh nhiều phương diện mới xác định được. Ai có quan hệ với Thiên Võng”
Mọi người đều lắc đầu.
Thiên Võng chính là mạng lưới tư liệu về nhân tài cơ mật nhất của cả quốc gia, ngoại trừ cao tầng có quyền hạn và quản lý trực tiếp có thể tra được thì chẳng ai động được đến.
“Chuyện không thể kéo dài thêm nữa, không có cách thì nghĩ ra cách, không có quan hệ thì tìm quan hệ.”
“Nếu cứ kéo thêm mấy ngày nữa e rằng hai đại gia tộc chúng ta sẽ toi đời mất”
“Thật ra ta có một phương hướng, có thể coi ngựa chết như ngựa sống chữa thử xem”
Anh Phùng từng gặp được Tả Tiểu Đa trầm tư nói: “Lúc ta vừa mới đến thành Phượng Hoàng... Trên đường đã từng gặp một thiếu niên. Tư chất người này ra sao tạm thời không bàn đến, tu vi bản thân cũng chỉ thường thường thôi. Nhưng khí thế của hắn... chí ít theo Vọng Khí Thuật thì khí vận khí số của người này, †a dám chắc là số một của thành Phượng Hoàng”'
“Thậm chí khí vận xung thiên như vậy dù đặt ở toàn bộ khu vực Trung Nguyên, hay trên cả đế quốc Viêm Võ cũng đều là nhân vật đứng đầu”
Ánh mắt Mộng Thiên Nguyệt sáng lên, hỏi: “Là ai? Tiên sinh có biết tên của người đó không?”
“Đương nhiên rồi”
Anh Phùng vẻ mặt đắc ý, mỉm cười. Ba đồng nghiệp khác đều tỏ vẻ hâm mộ nhìn hẳn, tên này chắc đang nhắc đến đứa trẻ hôm đó nói kết thiện duyên?
Thế mà lại xuất hiện bước ngoặt ở đây, đúng là may mắn hết sức.
“Gặp được nhân vật như vậy là cực kỳ có duyên, ta đương nhiên phải đến hỏi thăm rồi”
Anh Phùng đắc ý nói: “Cho nên, ta bèn hỏi tên và trường học của đứa trẻ đó. Nó không hề đề phòng gì ta, thắng thần nói rõ ràng cho ta biết”
Mộng Thiên Nguyệt và Ninh Tùy Phong nghe vậy đều sáng cả mắt lên, tỏ vẻ mừng rỡ.
Quả nhiên mời mấy tên Vọng Khí Sĩ này đến vẫn có ít tác dụng.
“Xin hỏi Phùng đại sư, đứa trẻ đó tên là gì?”
Mộng Thiên Nguyệt phất tay, Mộng Trầm Thiên bên cạnh đã lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra, đút vào tay anh Phùng: “Phùng đại sư, chỉ là chút tâm ý côn con, không nhiều nhặn gì. Trong thẻ này có hai trăm vạn, dù chuyện có thành hay không cũng đều là của Phùng đại sư. Đương nhiên, nếu thành công thì sẽ có hậu tạ”
Hai triệu!
Ánh mắt mấy vị Vọng Khí Sĩ khác đều phát xanh hết cả.
Còn chưa làm gì hết đã đưa hai triệu rồi?