Nhưng lúc nàkhi đối diện với núi đao sừng sững đang lao đến trong nháy mắt kia, đôi mắt Tân Phương Dương lóe lên tia nghiêm túc, keng một tiếng, lấy trường kiếm ra khỏi vỏ cùng với thân thể chuyển động, tay phải hung hãn vung ra!
Soạt soạt soạt trên bầu trời, giữa không trung trước sau xuất hiện bốn hình bóng của tân Phương Dương, trong tay mỗi người đều cầm bảo kiếm, bày sẵn thế trận chờ địch.
Năm Tần Phương Dương, mỗi một bóng dáng đều nhẹ nhàng lay động, phân chia thành năm phương hướng như vậy.
Một người kim kê độc lập, một tên cúi người vung, kiếm, một người thấp người quét sạch, một người xoay người vung kiếm, một tên vung kiếm ở chính giữa, ngẫu nhiên hóa thành hình vòm.
Đột nhiên trên không trung xuất hiện năm đạo kiếm quang thiên hà!
Núi đao mênh mông cuồn cuộn, không ngừng không nghỉ, khí thế ngất trời trực tiếp nghiêng đổ, xuống dưới!
Bên dưới.
Ngụy Trùng sửng sốt, không nhịn được hết to: “Đây là... Ngũ Phương Kiếm! Hóa ra thầy Tân là Ngũ Phương Kiếm được mệnh danh là một trong mười kẻ liều mạng nhất Đông quân!”
Với tư cách là võ giả từng chiến đấu tại Nhật Nguyệt Quan, Ngụy Trùng lập tức bị phát hiện của chính mình dọa sợ.
Mồ hôi lạnh toát ra trên mặt Ngụy Trùng, lớn tiếng hết to ngăn chặn: “Dừng tay! Thầy Thành, mau dừng tay lại!”
Lúc này trong lòng Ngụy trùng hiểu rất rõ, hóa ra Tân Phương Dương chính là Ngũ Phương Kiếm.
Năm đó Ngũ Phương Kiếm tại Nhật Nguyệt Quan, nơi nào nguy hiểm lập tức đâm đầu vào, thân đã trải qua trăm trận chiến, nhân vật hung ác chiến công hiển hách; Đến cả Đông Phương đại soái cũng rất xem trọng hắn.
Nếu như hôm nay Tân Phương Dương thật sự chết tại đây, cho dù là ông nội của Cô Lạc Nhạn, vị đại lão hô mưa gọi gió ở Thượng Kinh kia đích thân ra mặt, e rằng cũng không có cách nào ngăn chặn được cơn tức giận của Đông Phương đại soái!
Ngược lại, lúc này Tần Phương Dương đã bày ra bảng hiệu chiêu thức nổi tiếng của hẳn, cho dù là giết chết Thành Ngân Đao tại đây cũng chẳng có tác dụng gì!
Trên dưới Đông quân, xưa đến nay luôn là một khối bền chắc, nước chảy không lọt, kim đâm không thủng.
Năm đó đã từng vì một chuyện đã qua mà náo động cả đại lục Tinh Hồn, khiến cho danh tiếng của Đông quân chấn động thiên hạ.
Đấy là một cựu chiến binh chiến đấu tại Nhật Nguyệt Quan vì bị thương nặng, nên phải giải ngũ và bị ức hiếp tại nhà quê nhà, cả gia đình bị người khác đánh cho đến chết
Sau khi Đông Phương đại soái biết được chuyện này đã trực tiếp từ chiến trường điều động toàn bộ nhóm quân đội cũ mà lúc đầu cựu chiến binh đấy phục vụ, lập tức trở về trong đêm hơn nữa còn có chỉ thị: Cho dù là thái tử! Cũng giết chết cho ông!
Tất cả trách nhiệm đều do ta gánh vác!
Ai dám ngăn cản, chỉ cần chức quan không to bằng ông đây, không có nắm đấm lớn bằng ông đây, thì trực tiếp giết chết cả nhà nó cho ta!
Đấy chính là “Đông Phương Lệnh” nổi tiếng vào năm!
Vì sự việc của cựu chiến binh ấy mà năm đó đã nổi lên sóng to gió lớn, tất cả những người ra tay đều cửu tộc, không có ngoại lệ nào; Tất cả những quan chức trong đó đã từng có ý định che giấu chuyện này, trở về sắp xếp cửu tộc cũng bị tiêu diệt như vậy, không có ngoại lệ!
Cái chết thảm của một nhà năm người đã khiến cho Đông Phương đại soái trực tiếp gây ra cuộc thảm sát đẫm máu hơn 7 nghìn người!
Chuyện lần này chấn động cả Đế quốc Viêm Võ, cũng kinh động đến toàn bộ đại lục Tinh Hồn!
Bắt đầu từ đó, tất cả Võ giả thương tật giải ngũ khỏi tiền tuyến đều có địa vị cao quý chua từng có tại Đế quốc Viêm Võ!
“Quân của ông đây, nếu như trở về có làm xãng làm bậy gì thì đích thân ông đây sẽ phái người bản chết hắn, thu lấy mạng của hắn!
“Nhưng nếu ai dám ức hiếp những quân lính tàn tật đổ máu vì đại lục nước nhà của ông, khiến bọn họ đổ máu còn rơi nước mắt thì ông đây cũng sẽ đích thân ra tay, giết cả nhà của hắn, để bọn họ không còn nước mắt cũng không còn máu!”
Những lời nói của Đông Phương đại soái vào lúc đó rất có khí phách.
Bốn vị đại sư của Nam Bắc Trung Tây năm đó đều lên tiếng ủng hộ: Làm tốt lắm!
Hữu Lộ Thiên Vương, Du Đông Thiên đã tán thưởng: Có dũng khí!
Bây giờ, nhìn thấy Tân Phương Dương dùng kiếm thuật tiết lộ thân phận của minh, Cô Lạc Nhạn đồng thời cũng hiểu rõ nguyên do trong đó, tay ngọc lập tức toát hết mồ hôi.
Nàng là người đã từng đến tuyền tuyến biểu diễn tất nhiều lần, làm sao không biết tên tuổi của Ngũ Phương Kiếm cơ chứ?
Người linh không cần mạng nhất này chính là thuộc hạ của vị Thiên Vương thích bao che cho người mình nhất kia!
Cô Lạc Nhạn cũng có suy nghĩ giống như Ngụy Trùng, lỡ như Tân Phương Dương thật sự xảy ra chuyện ở đây... Vậy hậu quả, đến cả nghĩ Cô Lạc Nhạn cũng không dám nghĩ.
Ánh mắt của Hà Viên Nguyệt lúc này phức tạp đến cực điểm, nhìn chăm chú vào trận chiến kịch liệt ở giữa không trung, đôi tay nằm chặt thành nằm đấm, trong lòng chỉ cảm thấy một cơn sóng cuồn cuộn vô cùng chua xót.
“Hóa ra Tần Phương Dương là Ngũ Phương Kiếm được mệnh danh là một trong mười kẻ liều mạng nhất Đông quân!"
Chấn động của câu nói này đối với Hà Viên Nguyệt đồng thời cũng lớn vô cùng.
Dưới trướng Đông Phương đại soái có biết bao đội ngữ?
Biết bao cao thủ?
Tần Phương Dương trong quân đội khi đó có tu vi gì?
Dưới trướng của Đông Phương đại soái có vô số cao thủ Hóa Vân, Ngự Thần; Một Tân Phương Dương nhỏ nhoi lại có thể trổ hết tài năng, được mệnh danh là
“Một trong mười kẻ liều mạng nhất” trong nhiều cao. thủ như này, nhiều người như kia.
Hắn đã không cần mạng đến mức nào chứ?
Tại sao lại không cần mạng?
Lý do đó sẽ không ai có thể hiểu rõ hơn Hà Viên Nguyệt.
Chính vì hiểu rõ nên nàng mới đau lòng!
Phương Dương!
Phương Dương!
Cực khổ cho ngươi rồi!
...
Không trung.
Một tiếng vang lớn.
Một tiếng rên rỉ!
Trong nháy mắt sông kiếm núi đao va chạm trực tiếp, núi đao hết sạch sành sanh, biến mất, còn kiếm quang thiên hà lại mênh mông cuồn cuộn ép đến 3000m!
Một bóng dáng, thân thể đẫm máu rơi xuống từ trên không trung.
Kẻ rơi xuống chính là Thành Ngân Đao.
Lúc này, toàn thân Thành Ngân Đao đều là máu, mình đầy thương tích, máu tươi nhỏ giọt, trên dưới xung quanh rải rác 70, 80 vết thương do kiếm gây ra, chỉ là những vết thương ngoài da chứ không phải vết thương chí mạng.