Tả Tiểu Đa lạnh nhạt nói: “Muốn giúp một mình ngươi nghịch thiên cải mệnh, quả thực không phải là việc khó...."
Ánh mắt Mộng Trầm Ngư có vẻ sáng hơn.
“Chỉ có điều sau đó?”
Tả Tiểu Đa cân nhắc, nói: “Để ta đoán kế hoạch cuối cùng của ngươi nhé... Ngươi dự định sau khi chạy thoát, không còn bị uy hiếp bởi cái chết, cho dù có thể đánh mất tất cả tự tôn thậm chí là sự trong trắng, nhưng trong khi trở thành đồ chơi của ta, cuối cùng là 'tiếp cận cơ thể của ta... Ta tin rằng, ngươi rất tự tin lợi dụng ưu thế cơ thể của ngươi, giựt giây ta, mê hoặc ta, vì để ta có thể hoàn toàn yên tâm còn bảo ta triển khai Nguyên m Di Hồn với ngươi, bảo đám chu toàn!"
“Chỉ cần trong quá trình vận hành Nguyên m Di Hồn ngươi bổng nhiên lấy bí pháp phản phệ, không chỉ có thế đấy ta vào chỗ chết, còn có thế mượn mối quan hệ giữa ta và chị Tiểu Niệm, lấy tất cả của chị Tiểu Niệm... hoàn toàn trở thành tất cả của ngươi!"
Tả Tiểu Đa mỉm cười hỏi: “Đúng không? Quả nhiên là tính toán mưu đõ vô cùng tốt, ngoại trừ có thể mất đi cơ thể trong sạch của ngươi, những tổn thất khác, chẳng qua là nhất thời, sách sử đều là do người chiến thẳng viết, sau đó tự nhiên ngươi sẽ trở thành nữ trung hào kiệt nằm gai nếm mật, là người xưng bá, đúng không?”
Mộng Trầm Ngư bỗng nhiên sững sờ, vẻ mặt lập tức xám ngoét như tro tàn.
“Chỉ cần ta bị ngươi thuyết phục, vận hành phương pháp Nguyên m Di Hồn... Có vẻ như tốt với ta, tốt với chị Tiểu Niệm... Còn có thể thêm một nữ nô suốt đời, quả thực là phương pháp trăm lợi không có hại... đúng không?"
“Nhưng chỉ căn làm như vậy, ta sẽ phải nuôi ngươi, mãi cho đến khi... cái ngày ta và chị Tiểu Niệm có thể kết hôn? Cho nên tuổi thọ của ngươi cũng kéo dài trong vô hình?"
“Cho dù chuyện không thể làm, cũng có thể tìm cơ hội chạy trốn, nếu ta đã chọn nuôi ngươi, đương nhiên sẽ không để lời nguyền quấy nhiễu ngươi nữa, tử kiếp của ngươi cũng sẽ không còn!”
“Sau đó, kết quả tốt nhất chính là ta triển khai Nguyên m Di Hồn với ngươi, lấy gậy ông đập lưng ông?”
“Nói tóm lại, đây chính là bộ mặt thật của việc ngươi năn nỉ, một kế hoạch báo thù ác độc nhất?"
Tả Tiểu Đa cười lạnh nói: "Ngươi cảm thấy, Tả Tiểu Đa ta cứ ngốc nghếch như vậy sao, vì sắc đẹp của phụ nữ có thể liều mạng sao? Vẫn cảm thấy, toàn bộ thế giới chỉ có một mình ngươi biết Nguyên m Di Hồn có thể phản phệ?”
Ánh mắt Mộng Trầm Ngư hoàn toàn biến thành một cái hố đen trống rỗng, trên mặt tràn đãy vẻ tuyệt vọng, mất đi tất cả niềm tin.
Tả Tiểu Đa cần răng, nói từng chữ: “Thật ra giúp ngươi nghịch thiên cải mệnh, giải trừ lời nguyễn thật sự không khó. Ngẩng đầu lên!”
Câu nói này của Tả Tiểu Đa khiến Mộng Trầm Ngư ngẩng đầu lên theo bản năng
Nhưng nhìn thấy trước mặt lại là một cái chùy kích thước còn to hơn cái thùng đựng nước bỗng nhiên che đậy hết tất cả ở trong mắt!
Dùng tư thế núi lớn ép đỉnh, tàn nhẫn đánh xuống! Trong lúc hoảng hốt, dường như nhìn thấy nhật nguyệt xoay tròn, ngân hà trút xuống.
Mộng Trầm Ngư kêu thảm một tiếng: "Tả Tiểu Đa..” Giọng nói thám thiết đầy thù hận không nói ra được!
Nhưng Tả Tiểu Đa vẫn mặt lạnh, không hề cho nàng thời gian nói tiếp.
Chùy lớn mang theo tiếng gió thổi hạ xuống!
Lập tức.
Ầm một tiếng,
Một chùy này của Tả Tiểu Đa dùng lực rất lớn rất mạnh, gần như là dùng tất cả sức lực cả đời đều dùng cho một chùy này!
Tài sản nhà giàu số một, nữ nô sắc đẹp tuyệt trần, Tinh Hồn trọn vẹn... Hắn cũng không thèm để ý!
Thương hoa tiếc ngọc?
Đó là cái gì vậy?!
Chùy lớn đánh mạnh xuống, chính giữa mục tiêu, khuôn mặt đẹp đế của Mộng Trầm Ngư trong nháy mắt hóa thành thịt nát, não bản ra bốn phía, chùy lớn vẫn cứ đập xuống thế như chẻ tre, không thôi!
Cái cổ duyên dáng kia, cơ thể mềm mại yểu điệu này, khuôn mặt tinh tế kia, hai chân thon dài này....
Không còn tồn tại nữa!
Đùng!
Chùy lớn từ trên cơ thể Mộng Trầm Ngư đập thẳng xuống đất.
Cuối cùng, trên mặt đất cũng chỉ còn lại một vũng màu đỏ, vài mảnh xương nát bươm!
Hừ một tiếng.
Tả Tiểu Đa thu hồi chùy lớn của mình, lúc giơ tay nhìn, mặt chùy trơn bóng như mới, không thấy vết máu nào, giống như mới rửa sạch sẽ trong nước tỉnh khiết lấy ra.
“Đập ngươi, lẽ ra không nên dùng Miêu Miêu Chùy của ta!"
Tả Tiểu Đa lầm bẩm nói: “Nhưng ngươi thật sự quá mức ác độc, ta phải cùng nhau kết hợp với Niệm Niệm mèo để giết ngươi! Nếu không quá dễ dàng cho ngươi rồi!”
“Miêu Miêu Chùy ơi Miêu Miêu Chùy, ngày đầu tiên xuất thế đã được thưởng thức máu tươi của một mỹ nữ tuyệt sắc, đã ghiền không? Cô gái độc địa này lại còn muốn làm cho ta cám thấy thoải mái... Nghĩ hay lắm! Miêu Miêu Chùy ơi Miêu Miêu Chùy, thay vì làm cho ta cám thấy thoải mái, không bằng làm cho ngươi cám thấy thoái mái, ha...”
Trong khi tự lắm bẩm, chùy lớn đã bị cất vào bên trong nhẫn không gian.
Tả Tiểu Đa lại tìm ra một cái khăn mặt trong nhẫn không gian, lau tay, tiếp theo lại lấy ra một bộ quần áo, cởi quần áo trên người một cách ung dung, cứ thế cởi ra trần như nhộng.
Nhìn cơ thể thon dài của mình, thở dài một tiếng: “Cơ thể ta đẹp như vậy, há lại có thể chia sẻ với Mộng Trầm Ngư ngươi?”
Ung dung thong thả thay bộ quần áo, tay phải bỗng nhiên duỗi ra, một lưỡng khí vô cùng nóng xuyên qua tay chui ra
Liệt Hỏa bốc lên.
Bất cứ đồ vật nào bên trong căn nhà hoang vu đều không bị thiêu đốt, chỉ có vết máu vụn vặt dưới lòng đất bị ngọn lửa nuốt chửng!
Ánh lửa hừng hực lúc sáng lúc tối, chiếu rọi lên khuôn mặt lạnh nhạt của Tả Tiểu Đa.
Đại Nhật Viêm Dương!
Xác nhận không có bất cứ dấu vết nào còn sót lại, Tả Tiểu Đa bước nhanh chân, đi ra ngoài không quay đầu lại.
Vào lúc hắn đi ra cửa, bỗng nhiên một loại cảm giác xông lên đầu.
“Đối với bạn bè phải toàn tâm toàn ý, đối với kẻ địch không cần lòng từ bi!"
Vào lúc này, lời giáo huấn của Tân Phương Dương chợt lóe lên từ trong lòng.
“Cám ơn ngươi, thầy Tần!"
...
Lúc này Hà Viên Nguyệt đang chỉ dẫn Hồ Nhược. Vân làm việc, lục ra hết tất cả những gì nàng cất giữ cá đời, tất cả mọi thứ đều được phân loại riêng biệt, xử lý đánh dấu rất rõ ràng
Đối với học sinh nghịch ngợm.
Đối với học sinh không cầu tiến.
Đối với học sinh thiên tài.
Đối với học sinh có bản tính gian ác.