Khuynh Đảo Thiên Hạ

Một trận gió lốc thổi tới, nhang đèn tiền vàng theo gió nhảy múa, bay lượn xung quanh Tân Phương Dương, dường như là Hà Viên Nguyệt đang trả lời

Tần Phương Dương nước mắt tràn mi, nghẹn ngào nói:

“Nhất định phải để cho ta biết, nàng còn ở đây giữa hồng trần nhân gian... Bằng không, ta... Ta... Ta sống, thật sự còn ý nghĩa.

“Ta trở về lần này, sẽ nghỉ ngơi một thời gian cho thật tốt. Ngày mai là thất đầu của nàng, tối mai, ta lại tới bồi nàng!"

“Sáng sớm ngày mốt, ta sẽ đi. Ta phải đi chém chết hai kẻ thù kia, sau đó, đi làm những việc nàng nói, mỗi một chuyện, nguyện ước của nàng, đích thân vi phu, nhất định hoàn thành cho nàng”

Tân Phương Dương nước mắt đầy mặt: “Thiên Thiên à... Tất cả mọi chuyện, đều giao cho ta, nàng cứ yên tâm đi”

“Giống như trước đây, người nàng yên tâm nhất, chính là ta, người nàng không yên lòng nhất, cũng là ta. Nha đầu ngốc của ta à...”

Lam Thư lẳng lặng tiến lên, nói: “Tần Phương Dương, ngày mốt, chúng ta cùng đi. Tiểu thư trước đây có nói, nếu như nàng đi, sẽ để cho ta chăm sóc ngươi một đoạn thời gian”

Tần Phương Dương trên mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn nhàn nhạt cười một tiếng: "Không cần. Bởi vì... Ta sợ ta yêu ngươi, hoặc là ngươi yêu ta, hai loại kết quả này, bất luận là loại nào ta cũng không gánh nổi”

Mặt Lam Thư đỏ bừng: “Tần Phương Dương, ngươi có ý gì?”

Tần Phương Dương lạnh nhạt nói: “Thâm ý trong câu nói của nàng, ta không tin ngươi không hiểu, ta biết nàng có ý tốt. Nhưng ta càng hiểu tâm ý của nàng”

“Chuyện ta phải làm, núi đao biển lửa, từng bước sinh tử, ngươi và ta ở chung một chỗ, liệu có thể vĩnh viễn bình an không bị thương hay sao? Bị thương chẳng phải là nên chăm sóc lẫn nhau hay sao, cô nam quả nữ chăm sóc tới chăm sóc lui... Ha ha..."

“Với tính cách của ta, lấy cá tính của ngươi, bất luận ai bị thương, có nguy hiểm, tất nhiên đánh cược tất cả cứu giúp... Sau đó, mọi chuyện đều là thuận lý thành chương, thuận theo tự nhiên... Đó là chuyện nàng muốn thấy, nhưng tuyệt đối không phải chuyện ta muốn thấy...”

“Cho nên, vẫn là khỏi cần đi!”

“Ngươi có người thuộc về ngươi, ta có chuyện ta phải hoàn thành”

Tần Phương Dương xoay người, đối mặt với bia mộ, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng sắp xếp cho ta nữa, được chứ?”

Trên bia mộ, Hà Viên Nguyệt vẫn đang cười, thâm tình lưu luyến.

Tân Phương Dương xoay người rời đi, tay áo bồng bềnh, nháy mắt đã đi xa mấy chục thước.

Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long đồng thời kêu lên: "Thầy Tần”'

Tân Phương Dương cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía sau phất tay một cái, bóng dáng lóe lên vài cái, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lại không nói câu nào.

Đến ngày thứ hai, thất đầu.

Người tế bái bỗng nhiên tăng nhiều.

Mọi người bận rộn một ngày.

Buổi tối.

Tân Phương Dương đúng lúc xuất hiện, vẫn là cả người quần áo đen như cũ, cử chỉ lưu loát, hiển nhiên thương thế chuyển biến tốt hơn rất nhiều.

Hắn bình yên ngồi ở nơi kín đáo, nhắm mắt lại không nói cũng không nhúc nhích, cũng không để ý tới ai.

Dù Tả Tiểu Đa tiến lên nói mấy câu, Tần Phương Dương vẫn không để ý tới.

Tả Tiểu Đa đối với lần này cũng chỉ đành bóp cổ tay than thở một hơi, sau khi dùng đủ mọi cách, trực tiếp quãng ra một giọt khí vận nhỏ, xác nhận vận khí gần đây của Tần Phương Dương một chút, lúc này mới thoáng an tâm.

Ngay sau đó, lặng lẽ nhét vào trong túi Tần Phương Dương một chiếc nhẫn không gian.

Tần Phương Dương phát hiện, nhưng hẳn không nhúc nhích, không cự tuyệt. Phần tâm ý này, không cho phép cự tuyệt.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Tân Phương Dương đứng dậy, sải bước mà đi, một ngày này, từ đầu đến cuối không nói một câu, không phun ra lấy một chữ.

Trên bia mộ, ánh mắt Hà Viên Nguyệt vẫn chăm chú dịu dàng nhìn bóng lưng hắn rời xa

Tân Phương Dương từ đầu đến cuối không quay đầu lại, cho đến khi bóng người biến mất ở phương xa.

Hắn chưa trở về Nhị Trung, từ đó chẳng biết là đi đâu, hoặc là phải rất lâu rất lâu sau, mới có thế trở lại trong tầm mắt mọi người.

Hoặc là, từ đây cũng không gặp lại!

Lam Thư xuất hiện ở trước mộ, cười khổ một tiếng: “Tiểu thư, người sắp xếp quá nhiều... Người chờ †a một thời gian, ta phải về quê hương một chuyến, sắp xếp chỗ chôn quần áo di vật cho người... Sau đó, sau đó ta lập tức trở lại bồi người."

“Chúng ta làm bạn cả đời... Ta không ở đây.... Người sẽ không cô đơn chứ?”

Lam Thư vịn bia mộ, lầm bẩm nói: “Chờ ta mấy ngày, ta sẽ trở lại."

Nàng chậm rãi lui về phía sau, lui lại mười mấy thước, cúi người thật sâu chào.

“Chờ ta trở lại”

Một vệt ánh kiếm vụt lên, thân hình Lam Thư trên không trung chợt lóe, bóng dáng lập tức biến mất.

Hướng nàng đi, rõ ràng là khác với phương hướng của Tân Phương Dương.

Lúc này, trước mộ phần chỉ còn lại mười người.

Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh, Lý Thành Long, Tưởng Trường Bân, Tôn Phong Hầu, Hồ Nhược Vân.

Lý Trường Giang dù sao cũng là hiệu trưởng Nhị Trung, không thể ở lại chỗ này quá lâu.

Nhị Trung bên kia có quá nhiều quá nhiều chuyện, cần hẳn đi chủ trì

Nhị Trung, bỗng nhiên mất đi hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, mất đi Tân Phương Dương, còn có Lam Thư, chợt mất đi ba người quan trọng, thực lực tổng hợp trực tiếp hạ xuống điểm thấp nhất trong lịch sử.

Coi như trong thời gian ngắn không người dám gây chuyện với Nhị Trung, nhưng làm sao biết sau này sẽ như thế nào, đây đều là vấn đề cần Lý Trường Giang đi giải quyết gấp.

Dư Mạc Ngôn từ đầu đến cuối, tay nắm chặt khối ngọc bội Hà Viên Nguyệt ban đầu đưa cho hẳn

“Cô hiệu trưởng, lời của người, một chữ ta đều. không dám quên! Ta nhất định sẽ, quán triệt đến cùng!"

“Nên trở về rồi, tất cả trở về đi thôi”

Hồ Nhược Vân khàn khàn nói: “Không được tùy tiện, các ngươi đều có chuyện gấp mà mỗi người phải làm... Tưởng Trường Bân, cô hiệu trưởng không yên lòng nhất, chắc là ngươi rồi, sợ ngươi hành động tùy tiện, sợ ngươi tính tình nghịch ngợm trẻ con, bảo ta nói cho ngươi... Làm xong công việc của mình, còn có cha ngươi, không phải lão già tiện nghị, đó là cha ruột ngươi!"

Tưởng Trường Bân thật thà đáp một tiếng, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, hai hàng nước mắt lại chảy xuống,

Cô hiệu trưởng quả nhiên sắp chết còn nhớ đến mình, sắp xếp cho cha ruột mình những lời như vậy, bản thân Hồ Nhược Vân sẽ không nói như vậy!

“Tiểu Đa, các ngươi cũng trở vẽ tu luyện đi, tương lai còn dài, sau này thường xuyên đến thăm cô hiệu trưởng là được”

"Vâng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui