Lời nói của Tả Tiểu Đa có ý vị sâu xa: "Ta nói cho ngươi biết, Niệm Niệm mèo, bây giờ ngươi là đang dẫn sói vào nhà, ngộ nhỡ ta không chịu nổi cám dỗ, động lòng với Cô Lạc Nhạn kia, ngươi thật sự sẽ mất cả chỉ lẫn chi... Ngươi không phải không biết, ta rất đẹp trai, được nhiều cô gái nghênh đón..."
“Không phải..." Tả Tiểu Niệm mở to hai mắt, rõ ràng có chút theo không kịp dòng suy nghĩ của Tả Tiểu Đa.
“Hừ, ngươi nhớ lại thái độ của nàng đối với ta ngày hôm nay đi, thật sự sùng bái, ngươi không thấy sao?” Người nào đó tự mũi vểnh lên trời nói.
“Cho dù nàng có suy nghĩ gì với ngươi nhưng ngươi có động lòng với Cô Lạc Nhạn không?” Tả Tiểu Niệm hình như có chút bận tâm hỏi.
Tả Tiểu Đa khoát tay đầy kiêu ngạo: “Đương nhiên...”
Bỗng nhiên lại cảnh giác, lập tức nghiêm mặt nói: Đương nhiên là không... Nói là ngôi sao lớn nhưng thật ra nàng nào có phong thái của một ngôi sao chân chính, hình tượng chênh lệch không phải chỉ một chút, căn bản là chướng mắt...."
Tả Tiểu Niệm mắt trợn trắng.
“Tu vi của ngươi sau khi đột phá như thế nào? Có cảm giác gì? Căn cơ có vững chắc không?”
Tả Tiểu Đa hỏi.
“Cảm thấy... Rất tốt đẹp”
Nói tới chuyện này, Tả Tiểu Niệm bỗng tươi cười rạng rỡ.
Sau đó nhanh chóng thở dài, nói: “Mấy ngày nay thật sự ta tốn không ít tiền... Các giáo viên vì bảo vệ cho ta đột phá mà hi sinh... Mỗi một nhà ta đều đến một lượt, tiền của chúng ta cũng không nhiều, mỗi một nhà ta chỉ để lại hai trăm nghìn... Tổng cộng tiêu hết... Bảy triệu."
Tả Tiểu Niệm khe khẽ thở dài: “Ngoại trừ tất cả những gì ta tích góp, ngay cả tiền trong thẻ của ngươi cũng tiêu hết ba triệu, nhưng vẫn cảm thấy... mắc nợ người khác”
Tả Tiểu Đa nghe vậy lập tức yên lặng, rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Xem coi... Có thể xin giúp đỡ hay không, gia quyến của các giáo viên này, chính phủ sẽ đứng ra chăm sóc, học phí của con cái bọn họ... Xin miễn giảm thử xem, tốt nhất là hoàn toàn miễn phí... haizz”
“Chúng ta vẫn quá nhỏ bé, lời nói không có bao nhiêu trọng lượng.”
Tả Tiểu Niệm thở dài: “Ta đột phá thành công, tiền đồ xán lạn, nhưng nhìn thấy bầu không khí nặng rề tràn ngập... mỗi một gia đinh kia, trong lòng ta càng khó chịu... Nếu không có sự hỉ sinh của bọn họ sao ta có thể thuận lợi đột phá?"
“Có lẽ sẽ có người nói đây là chuyện số mệnh của Đại lục, nhưng dù sao cũng vì bảo vệ ta, ân tình này, Tiểu Đa chúng ta không được quên!"
Tả Tiểu Đa gật đầu liên tục: "Đúng vậy”
Hân có thể sử dụng thủ đoạn độc ác với bất cứ kẻ địch nào nhưng đối với người mình vẫn vô cùng mềm lòng, đặc biệt là những người bởi vì người thân của mình mà gặp bất hạnh.
“Sau này, chờ ngươi và ta lớn mạnh, tuyệt đối đừng quên, những người này có ân huệ với chúng ta, đời này không dám quên."
Tả Tiểu Niệm nói thấp giọng nhưng kiên quyết.
“ừ."
Tả Tiểu Đa đồng ý rất dứt khoát, không nhìn thấy chút keo kiệt nào như trong ngày thường.
“Chỉ cần ngươi và ta còn sống, cho dù bất cứ người nào cũng không thể bắt nạt bọn họ!”
Bốp!
Hai chị em vỗ tay, trịnh trọng lập ra lời thề này.
Sau khi yên lặng rất lâu, mới nói đến chuyện đột phá.
“Đan Nguyên cảnh, cuối cùng cũng đạt được... Đan Nguyên cảnh của ta hình như hơi có chút không giống với Đan Nguyên cảnh của người khác.”
Tả Tiểu Niệm cau mày nói.
“Hả? Thầy Tân đã từng nhắc đến một cách nghiêm túc, vào lúc tu vi đạt đến một bước điểm nghẽn nào đó, điều kiện tiên quyết là vẫn còn tỉnh lực dồi dào, ép đan điền nhiều hết mức có thể, vượt cửa ải chân nguyên khí một cách nhanh chóng để trở lại bình thường, khống chế sự đột phá”
“Như vậy, sau khi đột phá trong tình huống cuối cùng cũng không thể khống chế được nữa, thì không những cùng cấp khó có ai có thể làm đối thủ, mà chiến đấu vượt cấp cũng không phải là việc gì khó khăn”
“Lúc trước, sau khi ta đột phá, tuy vẫn chưa kiểm tra chính thức, xác nhận lại sức chiến đấu trước mắt, dựa vào sức một mình ta có thể giết chết tất cả quân địch Vu Minh đến đột kích, tuy có ỷ lại nhiều hơn vào sự giúp đỡ của bảo kiếm, đại chùy, nhưng thực lực của 1a rõ ràng cũng cực cao, vượt ra khỏi phạm vi cảnh giới của bản thân."
“Chị Tiểu Niệm, ngươi đè nén không dưới năm mươi lăn nguyên khí xao động rồi mới đột phá, nội tình chắc chắn thâm hậu hơn so với người bình thường, cho dù có sự khác biệt lớn cũng là việc hợp tình hợp lí, không có gì lại.”
“Không, điểm không giống mà ta nói, không giống như những gì ngươi vừa miêu tả, khác biệt rất nhiều, cái gọi là Đan Nguyên cảnh... Chính là từ cảnh giới Thai Tức trực tiếp Ngưng Đan; Nhưng ta Ngưng Đan...”
Lời nói của Tả Tiểu Niệm có chút khó hiểu: “Là một khối băng có màu trắng, hơn nữa... Ta đã hỏi sư. phụ, người khác lúc bắt đầu đều to bằng hạt đậu... ta thì...."
“Cái đó của ngươi to bao nhiêu?"
“Cái đó của ta... Ta cảm thấy, to như quả bóng bàn... Hơn nữa còn là hai quả bóng bản...”
Tả Tiểu Niệm nhỏ giọng nói: “Chuyện này, ta chưa nói với bất cứ ai...”
Tả Tiểu Đa lập tức kinh hãi: “Đây chẳng phải là nói... Ngươi cũng có hai viên!? Đây không phải là giống như ta hả? Chuyện này, chuyện này, chuyện này...”
“Cầu Đát!!!"
Tả Tiểu Niệm lập tức giận tím mặt: “Ngươi muốn chết phải không!”
Sau đó đỏ mặt xông lên, kéo Tả Tiểu Đa từ vị trí chủ của một gia đình xuống, đánh no đòn!
Trận đánh này vô cùng mạnh mẽ, không hạ thủ lưu tình chút nào, chính xác là từng cú đấm thấm thịt, Tả Tiểu Đa suýt nữa đã bị Tả Tiểu Niệm đánh ngất đi, cho dù xin tha thứ như thế nào, đôi bàn tay trắng như. phấn giống như Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy liên tục hạ xuống.
Đúng vậy, lực đánh rất là nặng, thật sự không cường điệu chút nào!
Bản thân Tả Tiểu Đa cũng tự biết lời nói của mình đã xúc phạm nặng nề người khác, Tả Tiểu Niệm tức giận là chuyện đương nhiên.
Xin tha thứ không có kết quả, chỉ có thể ôm đầu hét to, chịu đánh. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Sau một hồi lâu, Tả Tiểu Niệm cuối cùng cũng dừng tay, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng, cho dù Tả Tiểu Đa nhận lỗi ra sao đi nữa, bày đủ trò đùa giỡn cũng mặc kệ hắn.
Đúng là tự mình làm bậy thì không thể sống.
Tả Tiểu Đa lắc đầu quẫy đuôi dùng hết các thủ đoạn nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm vẫn lạnh lùng, không tỏ ra thân thiện chút nào.
Đương nhiên Tả Tiểu Đa biết lần này Tả Tiểu Niêm thật sư nổi giận rồi.