“Tu vi giấu kín của ngươi chính là sát khí mạnh nhất, bây giờ tiếp tục giữ lại đã không còn ý nghĩa gì nữa, khi đối chiến tuyệt đối đừng nhẹ tay, nhưng phải chú ý, khi ra tay nhất định phải là đòn quyết định, đừng cho đối phương cơ hội hồi phục!”
“Vâng, thầy.”
"Chiều nay xuất chiến, đối thủ có lẽ sẽ do tên Thiết Quyền công tử Tả Tiểu Đa kia dẫn đầu ra sân; Nếu Tả Tiểu Đa kia đã được mệnh danh là Thiết Quyền công tử, chắc hắn trình độ trên nắm đấm sẽ rất cao. Khi chưa hiểu rõ thực hư thì đừng tùy tiện đấu quyền với hẳn, theo cách nói của La Liệt thì thực lực của Tả Tiểu Đa ít nhất phải cao hơn Long Vũ Sinh, Dư Mạc Ngôn cùng đám người đã ra sân kia, nhất là trên phương diện quyền pháp, tuyệt đối cẩn thận."
“Vâng ạ.”
“Ta rất yên tâm với tu vi của đám các ngươi. Cao Yến Nhi, Cao Bình Nhị, hai người các ngươi...”
“Thầy, bọn ta nhất định phải ra sân!”
Đôi mắt đẹp của Cao Yến Nhi tóe lửa: "Tả Tiểu Đa bôi nhọ ta quá đáng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hẳn, nhất định phải tự tay giết chết hắn!”
Vẻ mặt Lý Thành Thu trở nên do dự: “Sợ rằng ngươi không phải là đối thủ của Tả Tiểu Đa...”
Cao Yến Nhi nghiến răng: "Tu vi của tên Tả Tiểu 'Đa kia chẳng qua chỉ là cấp Thiên Tiên, còn hai chị em ta đã đột phá cảnh giới Thai Tức, nếu như như vậy còn không thể đánh bại được hắn, thì bọn ta sống còn ý nghĩa gì nữa? Nỗi nhục lớn như vậy, nếu như không thể tự tay rửa sạch thì sống cho qua ngày còn ý nghĩ gì đâu?"
Lý Thành Thu cùng các giáo viên dẫn đội khác đều im lặng rất lâu.
'Trong lòng hai người tràn đầy ý kiến phản đối Ngươi coi cái này là vô cùng nhục nhã? Nếu các ngươi không đi chọc giận thầy giáo của người ta thì người ta có thể mắng các ngươi sao? Tự chuốc vạ vào mình cũng gần giống thế, cái gọi là tự tìm nhân quả chẳng qua cũng chỉ có như vậy thôi.
Nhưng mà, ở trước mặt nhất định không được nói học sinh của mình như vậy.
“Cách bày binh bố trận cụ thể thì các ngươi tự bàn bạc quyết định với nhau.”
Một giáo viên dẫn đội khác nói: “Có một điểm đặc biệt quan trọng, trên đấu sinh tử, nếu có thể đồn đối thủ đến chỗ chết thì đương nhiên phải ra sức mà giết, không để lại đường lui, nhưng nếu như phát hiện đã mất đi phần thẳng, lúc nào có thể có nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định đừng sợ mất mặt, phải lập tức nhảy xuống khỏi lôi đài!”
“Mất thể diện vẫn còn cơ hội có thế tìm lại, một khi chết rồi thì thật sự sẽ không còn gì nữa.”
...
Hai giáo viên rời đi để lại sáu người cùng nhau bàn bạc chiến thuật.
“Thầy Lý, cho dù lần này ngươi có thể trở về cũng sợ là sẽ phải xui xẻo lắm đây.”
Giống với bên Tả Tiểu Đa, mặc dù dặn dò hăng say nhưng những giáo viên của Võ giáo thành Phong Hải đều rất có tự tin về thực lực học sinh của mình, tự cảm thấy tuyệt đối sẽ không thua!
Thậm chí còn cảm thấy sự chuẩn bị của Võ giáo thành Phong Hải lần này đã tốt hơn mạnh mẽ hơn mỗi năm rất nhiều, là tiến thẳng đến quán quân!
“Lần này... Haizz.”
Sau khi Lý Thành Thu động viên học sinh xong thì thở dài theo bản năng, một việc mà lúc này chỉ có bản thân hẳn hiểu rõ, cần phải đối mặt; Lần này rắc rối lớn rồi.
Những chuyện ngoài ý muốn hôm nay gần như khiến cho tất cả giáo viên của viện giáo Cao Võ có ác cảm với bản thân và đám học viên của thành Phong Hải.
Ảnh hưởng của việc này cực kỳ tồi tệ, không chỉ ảnh hưởng đến cách nhìn đối với đám người Ngô Vân Thiên, chỉ sợ là còn liên lụy đến việc thăng cấp của các học viên khác trong trường.
“Đợi đến chiều nay giành được thắng lợi lại nói tiếp vậy.”
Lý Thành Thu cau mày: "Không ngờ rằng học sinh kia của Nhị Trung thành Phượng Hoàng nham hiểm như vậy, có điều chỉ cần lần này trường chúng ta có 'thể giành được quán quân, thậm chí chỉ là trong top 3. thì ảnh hưởng vẫn có thể có thay đối đáng kế được. Nhưng mà... Nếu như..."
“Sẽ không có chuyện đó đâu, chỉ cần lần đấu sinh tử này có thể giết chết học viên của Nhị Trung thành Phượng Hoàng, thanh thế tự nhiên sẽ trở lại phía chúng ta.”
Một vị giáo viên khác an ủi nói.
“Mong là vậy” Bây giờ nhất định là Lý Thành Thu chỉ nghĩ về việc đó là hối hận.
Khi không đi trêu chọc Hồ Nhược Vân làm gì?
Một loạt việc ầm ĩ như vậy xuất hiện thật sự là không kịp trở tay...
1h30 chiều.
Thi đấu vẫn chưa bắt đầu thì người vây xem trên khán đài đã đông nghịt, đến cả bên trong hành lang cũng chật cứng người, thật sự là người “Vé ngồi xổm” chồng chất rất nhiều.
Mà mấy hàng đầu tiên trên khán đài quan sát chủ yếu toàn là các giáo viên của Cao Võ, còn có một số người dứt khoát trực tiếp chấp tay đứng trước võ đài, cứ quan sát như vậy.
Cô La Diễm Linh mặc kình phục đứng ở vị trí đầu tiên, luôn luôn cảnh giác, mục đích của nàng là phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay cứu trợ.
Đến nỗi phá bỏ quy tắc... Ta chỉ là cứu giúp học sinh mà thôi.
Hơn nữa, cho dù ta phá bỏ quy tắc thì ai dám ngăn cản? Ai đến ta sẽ lập tức la lớn bắt lưu manh!
Trong lòng cô La đã hạ quyết tâm.
Đương nhiên, phần ưu đãi này nàng chỉ dành cho một mình Dư Mạc Ngôn, cho dù các thiên tài khác có biểu hiện tốt hơn hay hơn thì nàng cũng không động lòng nữa, nàng chỉ coi trọng Dư Mạc Ngôn, coi trọng đứa nhỏ nhìn có vẻ trầm lặng ít nói hiền lành chân thật này.
2h chiều.
Sau một tiếng chuông vang, Tả Tiểu Đa và Ngô Vân Thiên một trái một phải, đứng song song trên vố. đài.
Bên trên, đã có giáo viên Cao Võ chuẩn bị xong giấy sinh tử!
Thầy Mã mặt ngựa bước lên phía trước một bước tuyên đọc từng hạng mục, mặt không biểu cảm.
“Giấy sinh tử, một khi kí kết, sinh tử không oán! Bây giờ các ngươi vẫn còn cơ hội đổi ý, bất cứ ai cũng không thể can thiệp!"
Ngô Vân Thiên nhìn Tả Tiểu Đa: “Tả Tiểu Đa, tên hèn nhát nhà ngươi, ngươi đổi ý đi?!”
Tả Tiểu Đa không thèm nhìn hẳn, khí phách nói “Nam tử hán đại trượng phu, sống có gì vui, chết sao phải khổ!"
Nói xong bước về phía trước, tiên phong cầm bút xoẹt xoẹt xoẹt kí tên!
Ngô Vân Thiên ha ha cười lớn: “Thẳng thắn, đáng mặt đàn ông!"
Cũng kí tên của mình lên.
Thầy Mã thở dài một tiếng, nhìn Tả Tiểu Đa: “Bảo trọng!"
“Cảm ơn thầy.”
Thầy Mã cầm giấy sinh tử, đi quanh một vòng, sau đó lớn tiếng tuyên đọc lại lần nữa để cho tất cả mọi người tại đó đều làm chứng.
Đến đây, trân đấu này mới chính thức bắt đầu.