Khuynh Đảo Thiên Hạ

Vô tận tỉnh quang bắt đầu khởi động, Long Môn thối theo đó mà hiện ra, ngang nhiên xuất chiêu!

Ầm ầm!

Một cước đá ra, chỗ đáp xuống chính là đũng quần Ngô Vân Thiên, một chiêu đắc thủ, cũng không chậm trễ, thêm một cước, lại một cước, liên tiếp không ngừng liên tục ba mươi sáu cước, tất cả đều đá ở cùng một vị trí, thẳng như sao băng vẫn thế, liên hoàn rơi xuống!

Tất cả đều đá trúng đũng quần!

Trên khán đài, có người lấy thanh âm phẫn nộ. đến cực điểm kêu lên một tiếng đau đón: “Tiểu tử khốn kiếp...Đây! Trận đấu này cả nước đều xem...”

Oanh oanh oanh...

Tả Tiểu Đa hét lớn, cả người xoay tròn trên không trung bay lên, mà cùng với hẳn bay lên, thân thể Ngô Vân Thiên cũng bị một cước nối tiếp một cước đá bay. lên trên!

Long Môn thối một khi triển khai, tốc độ thu phát, gần như không căn chuyển đổi không gian, thật sự là quá nhanh, căn bản giống như không dừng lại được.

Ba mươi sáu cước đá vào đũng quần, cả người bị đá lên không trung hơn bốn mươi mét, theo cước cuối cùng, toàn bộ thân thể Ngô Vân Thiên ở giữa không trung ầm ầm nổ tung, thịt vụn tứ tần đầy trời.

Mà cuối cùng Tả Tiểu Đa một cước đá nát thi thể, dường như lại xuất hiện trạng thái không khống chế được, hai chân tựa như lốc xoáy trên không trung lại đá ra mười bảy mười tám cái, lúc này mới rơi xuống!

Vô số thịt vụn, bốn phương tám hướng khán đài tùy ý là có thể thấy được, đâu cũng có...

Ngô Vân Thiên, trực tiếp bị Long Môn thối của Tả Tiểu Đa liên tục đá vào đũng quần vậy mà trực tiếp đá nát.

“Oẹ oẹ....."

Nhất thời một mảnh đầy tiếng nôn mửa.

Thật kinh tởm.

Rất nhiều người đang khẩn trương há miệng, không dám hít thở nhìn chăm chú trận chiến trên đài, nào ngờ đâu vậy mà lại có miếng thịt vụn bay vào trong miệng...

Phần ghê tởm này không phải là ghê tởm bình thường, đơn giản là ta ở trên khán đài, họa từ trên trời rơi xuống, xui xẻo đến cực điểm!

Bên này ngoại trừ âm thanh nôn mửa, toàn trường một mảnh yên tĩnh, không còn tiếng kêu la nào vang lên.

Sợ là các giáo viên trường Cao Võ khác đang xem trận chiến, cũng có rất nhiều người căn bản không thấy rõ các hành động liên tiếp này, không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao Ngô Vân Thiên khí thế như cầu vồng vọt ra như vậy, trong nháy mắt đã bị đối phương thuận lợi đá vào đũng quần, lại một đường đá đến chết, đá đến phanh thây mà chết!

Điều này...

Thầy Lý Thành Thu của Trường Thập Tam Trung Thành Phong Hải đứng trên khán đài, không còn quan tâm đến hình tượng, nhảy dựng lên, khàn giọng mắng: “Hèn hại Không biết xấu hổi Tả Tiểu Đa, ngươi thế mà dùng ám khí ám toán! Tả Tiểu Đa, ngươi đáng chết! Ngươi chết không được tử tế!”

La Liệt ở bên một khác cười ha ha: “Thật là nực cười, quá nực cười. Lôi đài sinh tử, sinh tử trong chớp mắt, ta ngược lại muốn hỏi một câu, có quy định rằng thủ đoạn gì là không thế dùng sao?”

“Lý Thành Thụ, thua không nổi thì đừng làm lớn như vậy! Nói những thứ vớ vẩn đó, chỉ làm cho người ta nhạo báng! Thập Tam Trung Thành Phong Hải, cũng chỉ có trình độ như thế, chút kiến thức như vậy sao?”

Mà mấy vị giám khảo trận chiến này cũng đều là vẻ mặt khiếp sợ, bao gồm cả thầy Mã mặt ngựa kia.

Bọn họ cũng nhìn thấy Tả Tiểu Đa thi triển ám khí, nhưng cũng không thấy được hắn sử dụng ám khí gì.

Nhưng kinh nghiệm và kiến thức của bọn họ nói cho bọn họ biết, ít nhất có một điểm có thể xác định: vị 'Thiết Quyền công tử' này, trong trận chiến này, căn bản cũng không có dùng quyền!

Tại thời điểm chân chính đối mặt với sinh tử, vị Thiết Quyền công tử này... Vậy mà lại dùng công phu khác!

Video trực tiếp được đăng lên.

Trên mạng đã sục sôi ngút trời.

“Vừa rồi ta không nhìn lãm chứ? Xin hỏi thiết quyền của vị Thiết Quyền công tử này đâu?”

“Ta không nhìn thấy thiết quyền, ta chỉ thấy đạp đạp thật sự là thuần thục. Thối pháp này, hu hu, thật lợi hại."

“Đây là thối pháp gì vậy? Quá phù hợp cho phái nữ phòng thân thuật, quỳ cầu đại năng thông báo tên."

“Đây là Long Môn thối, tuyệt học của Côn Lôn đạo môn!”

“Long Môn thối quá đỉnh! Quả nhiên là sắc bén từng cước từng cước!"

“Quá siêu! (Phá âm)”

“Không thể ngờ được Long Môn thối của Côn Lôn Đạo Môn cư nhiên còn có thể dùng như vậy...”

“Lúc trước cảm thấy Long Môn thối không ra sao, hiện tại vừa nhìn mới thấy, tăm nhìn của chúng ta quá hẹp, thối pháp này, thích hợp đá đũng quần”

“Lầu trên đại tài!”

“Đũng quần cước lợi hại thật sự.”

"............."

Bị choáng váng bởi những gì đã thấy, phía dưới một mảnh ca tụng đũng quần cước.

........

“Tả Tiểu Đa thắng!”

Thầy Mã đứng dậy tuyên bố kết quả cuộc chiến, lập tức lại nói: “Tả Tiểu Đa, ngươi tiến lên.”

Tả Tiểu Đa phủi phủi bụi bặm trên người mình một chút, ngoan ngoãn đi lên, tôn kính nói: "Xin chào thầy Mã, các vị giáo viên giám khảo."

“Đứa nhỏ này thật lễ phép.”

Không ít giám khảo dành lời khen ngợi.

Thành thật, đôn hậu, nho nhã lễ độ, mấu chốt là còn đẹp trai như vậy, chỉ cần đẹp mắt, cũng đủ để cộng điểm thiện cảm rồi...

Hiện tại tất cả mọi người đều đã biết, Tả Tiếu Đa có thủ đoạn để chiến thẳng, tuy rằng cũng không thấy rõ loại thủ đoạn này đến tột cùng là gì, nhưng tuyệt đối không nên ở trước mặt mọi người hỏi ra, đây rõ ràng chính là lá bài tẩy bảo mệnh của Tả Tiểu Đa.

Hỏi ra chẳng khác nào hại hắn.

Nhưng lại thật sự nhịn không được mà tò mò.

“Tả Tiểu Đa...” Một cô giáo cùng vẻ mặt vui vẻ nói: "Ngươi ở trong mấy trận chiến này... Trên người có rang bị phụ trọng không?”

'Đây là một câu hỏi dựa trên kinh nghiệm.

Dù sao mấy người Long Vũ Sinh, trên người mỗi người đều mang theo trang bị phụ trượng tương đối nặng khi chiến đấu. Mà Tả Tiểu Đa làm đội trưởng, mặc dù đang đánh lôi đài sinh tử, nhưng mà... Chưa chắc đã không mang theo gì.

Tả Tiểu Đa do dự một chút, đối mặt với ánh mắt của hơn mười giáo viên, rốt cục vẫn có chút ngại ngùng gật gật đầu: “Có mang.”

Có mang!

Hai chữ này, rơi vào trong lòng các giáo viên, giống như là sét đánh ngang tai.

Lôi đài sinh tử, vậy mà vẫn mang theo phụ trọng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui