Phương Thiên Họa Kích biến thành một thanh kích sơn lớn, lãnh quang của nó lập lòe hỗn loạn, lao nhanh tới tập kích Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa dựa vào khả năng phản ứng thần tốc của mình, bay nhanh về phía sau, trong lúc ấy tinh quang sáng lấp lóe, những đốm lửa nhỏ rực rỡ bay toán loạn, chúng thi nhau nở rộ trên bầu trời, trông cực kỳ đẹp.
Nhưng mà Tả Tiểu Đa vừa lùi lại, khí thế tập kích của Phương Thiên Họa Kích cũng tăng lên một bậc!
Bá Vương Kích, khí thế của nó càng hừng hực hơn!
Nó giống như một cơn lốc xoáy màu bạc, điên cuồng đuổi theo những tỉnh mang lấp lóe!
Tả Tiểu Đa hét dài một tiếng, xông lên trời! Nhưng bá vương kích không dừng lại, nó hóa thành một con Ngân Long đuổi theo không bỏ!
Tả Tiểu Đa sử dụng Tinh Không Bộ, né tránh công kích liên tục của nó ở trên không trung, nhưng khi phát hiện không tránh được, thì soạt một cái vợt xuống đất.
Ầm!
Tả Tiểu Đa hạ xuống, sau đó bay kề sát đất, hắn dường như đã rơi xuống hạ phong, chỉ có thế cắm đầu chạy trốn.
Hạng Xung thấy khí thế của đối phương đã giảm, liền khống chế Phương Thiên Họa Kích cấp tốc lao xuống, kề sát đất bay nhanh, đuổi giết Tả Tiểu Đa, muốn liên tục tạo áp lực cho hắn.
Nhưng mà ngay lúc hắn hạ xuống, đột nhiên tay. bị đau, Phương Thiên Họa Kích ở trong tay lại trở nên nặng hơn bao giờ hết, rất khó cầm chắc được, sau khi cố gắng hết sức để giữ mà không được, Hạng Xung. điên cuồng gào lên trong nghẹn ngào, Phương Thiên Họa Kích giống như bị mất phương hướng, tuột khỏi tay!
Mà chỗ nó rơi... Phương Thiên Họa Kích nhanh như chớp bay về phía băng ghế trọng tài.
Mục tiêu của nó là Đinh Tú Lan.
Đinh Tú Lan nhăn mày, gảy ngón tay một cái, cố định thanh Phương Thiên Họa Kích đột nhiên lao tới kia ở trên không trung, rồi nhìn qua với đôi mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ tên Hạng Xung này muốn ám sát nàng.
Với tu vi của nàng, dù cho không gảy ngón tay, chỉ ngồi yên ở đó thôi, thanh Phương Thiên Họa Kích này cũng không phá được nguyên năng hộ thể của nàng dù chỉ là một góc nhỏ, chỉ là nàng cảm thấy lạ, rõ ràng Hạng Xung đang thừa thẳng xông lên, sao đột nhiên lại để Phương Thiên Họa Kích tuột khỏi tay được?
Nhìn về giữa sân, lúc này Hạng Xung đã để Phương Thiên Họa Kích rời khỏi tay, nhưng người vẫn đang hạ xuống, vừa chạm đất trong nháy mắt, hẳn lại giống như bị nhảy dựng lên, luôn miệng kêu to thảm thiết: “Đê tiện!”
Mà Tả Tiểu Đa ở phía đối diện, lại đạp tỉnh quang, dùng tốc độ còn nhanh hơn ban nấy vọt tới gần, nhanh chóng áp sát với một góc độ xảo quyệt, nhầm chuẩn rồi đá một chân về phía Hạng Xung đang nhảy dựng lên.
Một cước này đá ra nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng uy lực lại lớn, còn xen lẫn cả tiếng xé gió.
Bốp!
Long Môn Thối xuất quỷ nhập thần, đá một cú đúng vào đũng quần của Hạng Xung..
Thật sự chỉ trong một cái chớp mắt...
“Aw..."
Hạng Xung gào lên đầy thảm thiết thê lương, trợn tròn hai mất, người hắn cuộn tròn lại giống như con tôm bị luộc, vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Hai tay hẳn che háng, cơ mặt co giật kịch liệt, đau tới cả khuôn mặt vặn vẹo.
Tinh quang lại lóe lên, Tả Tiểu Đa đứng trước mặt Hạng Xung, vẫn là bô dáng ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất quần, long hành hổ bộ, hẳn hét lên một tiếng đầy khí phách: “Ngươi sai rồi, thực ra thì nắm đấm của ta mới là vô địch!”
Lời còn chưa dứt, Tả Tiểu Đa đã hạ eo đứng tấn, tung ra một quyền, đấm thẳng vào bụng nhỏ của Hạng Xung, người Hạng Xung bị đòn này xốc lên, chân tay khua khoắng bay ngược trở về. Lúc ngã xuống, đập đúng vào ghế của đội phe mình.
Cái ghế dựa bị một lực lớn như vậy đập phải liền vỡ nát, Hạng Xung đập mông xuống đất.
"Á.." Hạng Xung dùng tay che lại đũng quần, lăn lộn tiếp, đã đau tới hai mắt lồi ra...
Trên khán đài.
Một giọng nói đầy tức giận vang lên: "Tên khốn kiếp này! Ta nhất định phải..."
Rồi đập mạnh vào tay vịn một cái, muốn lao ra ngoài.
Nhưng lại bị một người ngồi bên giữ chặt lại: “Sư phụ, sư phụ, xin bớt giận, xin bớt giận, ngài bình tĩnh đã... Bây giờ đang ở hội trường đại bi... Ngài bình tĩnh lại đã...”
Thân hình dưới lớp áo choàng run lên vì tức giận, tức tới nói đều nói không rõ: “Cái tên khốn kiếp này... Tên khốn... này... tức chết ta rồi, tức chết ta rồi... Xem đi, lúc trước hẳn nói thế nào, hẳn nói Côn Lôn Đạo Môn chắc chắn sẽ nổi tiếng, bây giờ thanh danh vạn năm của đạo môn, đã bị hẳn hủy trong nháy mắt rồi... Cái thằng khốn kiếp!”
...
Sau trận chiến này, Tả Tiểu Đa trở thành nhân vật truyền thuyết thứ hai sau Lí Thành Long, thật sự là nhất cử thành danh, nổi tiếng hết phần thiên hạt
“Ôi mẹ ơi!”
“Đó là, Tinh Không Bộ, Long Môn Thối?!”
“Trâu bò quá! Tả đại đại của ta mạnh quá đi!"
“Ha ha ha, một cú đá này, thật sự làm ta muốn che lại háng khi xem trực tiếp! Mẹ nó, thật là một khoảnh khắc tuyệt vời, trâu bò!”
“Cảm tưởng giống với lầu trên! Ta cũng thấy vậy.
đó, vui sướng tràn trề, gà bay trứng vỡ.”
“Cả ta nữa. Lúc đo ta cảm thấy lạnh hết cả người, lập tức che háng, đây là lần đâu tiên, lăn đâu tiên!”
“Mẹ ta hỏi ta vì sao xem phát sóng trực tiếp lại dùng tay che háng..."
“Ta cũng thế, che háng lại”
Sau đó là một đám thẳng nam thi nhau nhắn ta cũng thế, ta cũng vậy, để lại khoảng mấy ngàn bình luận giống nhau.
Cũng có người bắt đầu phân tích: “Nhìn thấy không, trận chiến trước chúng ta đã phân tích rồi, mà mấu chốt của trận này, vẫn là sự phối hợp giữa Long Môn Thối và Tinh Không Bộ”
“Hai bộ công pháp này vốn là võ học của Côn Lôn 'Đạo Môn, thực ra mà nói thì lực sát thương cũng không cao, cho nên trước kia chẳng ai thèm để ý Nhưng mà... bắt đầu từ giờ trở đi, ta xin tuyên bố với các vị rằng: Xin hãy chú ý! Cách dùng chân chính của hai bộ công pháp của Côn Lôn Đạo Môn đã chính thức xuất hiện, đây chắc chắn là môn tuyệt học áp đáy hòm bậc nhất”
“Đúng vậy đó, Tinh Không Bộ phối hợp với Long Môn Thối, mục tiêu là đá háng!"
“Có lẽ không nên gọi là Long Môn Thối, nên gọi là Đá Háng Thối. Ừm, Tinh Không Bộ phối hợp với Đá Háng Thối!”
“Vô địch!”
“Quá lợi hại! Các vị, bọn ta hiện đang nghiên cứu..."
“Đừng ai cản ta, để ta tới Côn Lôn Đạo Môn học nghệ, ta không học gì khác, ta chỉ học một bộ một công pháp này thôi!"
“Ta cũng đi nữa!”
“Đợi ta với.”
"...."
"Trận này, có rất nhiều người đứng xem đều nhìn không rõ, càng đừng nói người xem phát sóng trực tiếp.