Khuynh Đảo Thiên Hạ

Nhưng nói là tìm nhầm người, cũng là vì...Từ sự hiểu biết của Hồ Nhược Vân về Tả Tiểu Đa thì hắn là người hoàn hảo không có khuyết điểm, giống như là một thánh nhân vậy!

Đối với người như Tả Tiểu Đa mà nói, tất cả những hiểu biết này của Hồ Nhược Vân đều hoàn toàn trái ngược với hắn, trái ngược một trắm phần trăm!

Tả Tiểu Đa theo lời Hồ Nhược Vân và Tả Tiểu Đa chân chính... Vẽ cơ bản là không có liên quan gì với nhau...

Nhưng tất cả lời mà Hồ Nhược Vân nói đều là xuất phát từ đáy lòng, từ tim gan!

Bởi vì ở trong mắt của nàng, Tả Tiểu Đa chính là một đứa nhỏ tốt hoàn mỹ như vậy, hoàn toàn không có khuyết điểm, một chút cũng không!

Đây là sự thật trong mắt Hồ Nhược Vân!!

Người đầu tiên trên thế giới, trên trái đất này, không có khuyết điểm gì, là đứa nhỏ tốt nhất, người đó chính là Tả Tiểu Đa.

Chỉ là hơi nghịch ngợm, nhưng... Đó là khuyết điểm sao?

Đó là ưu điểm!

"...Vào ngày mà Tiểu Đa đột phá Võ Sĩ, sau khi ta về nhà, đã khóc một lúc lâu, đứa nhỏ này thật sự là đã quá vất vả rồi...”

Vẻ mặt Hồ Nhược Vân hơi ửng đỏ, ngại ngùng nói: “Phải biết rằng, năm cuối ở lại lớp của ta, khi đó Tiểu Đa đã cao một mét tám rồi, còn những đứa trẻ khác chỉ mới cao một mét mốt, một mét hai... Như thế có hơi xấu hổ, haizzz...”

Đinh Tú Lan là phụ nữ, cho nên tự nhiên cũng là người rất nhạy cảm, nghe vậy mắt cũng rưng rưng.

Quả nhiên đã bị cảm động.

Đứa nhỏ này thật chẳng dễ dàng gì...

“Ngay tại nửa năm trước, khi ta tới lớp Võ Sĩ báo tin cho Tiểu Đa... Tiểu Đa chạy tới cửa, rồi lại chạy trở về ôm lấy ta, nói bên tai ta: Cô Hồ, cảm ơn ngươi...”

Hồ Nhược Vân rơm rớm nước mắt, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Cảnh tượng đó, ta nghĩ cả đời này ta sẽ không thể quên được”

"Không biết có phải là do tích lũy sâu dày nên cuối cùng tài năng được bộc lộ, hay thế nào, mà từ khi Tiểu Đa đột phá Võ Sĩ, đột nhiên bắt đầu tiến bộ vượt bậc với tốc độ kinh người, chỉ trong một tuần, từ Võ Sĩ đột phá tới cấp độ Võ Sư... Sau đó, Võ Sư cảnh cũng nhanh chóng bị hắn thăng cấp tới đỉnh cấp...”

Định Tú Lan mở miệng, nhưng vẫn không hỏi.

Hỏi như vậy có phải nhanh quá rồi không, nếu căn cơ khó vững chắc thì xét về lâu về dài sẽ không có lợi, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn chọn nghe tiếp.

“...Ngay khi hẳn sắp mất kiểm soát đột phá, khi sắp đột phá Tiên Thiên, Tân Phương Dương giáo viên chủ nhiệm của hắn, đã mạnh mẽ đánh gãy sự đột phá này của hắn..." Hồ Nhược Vân nói.

“Tốt! Làm tốt lắm!” Đinh Tú Lan không nhịn được. kêu to một tiếng tán thưởng.

Thầy Tần này làm rất tốt.

Sau đó khi Hồ Nhược Vân còn đang do dự.

Đình Tú Lan ngứa ngáy khó chịu trong lòng, không nhịn được hỏi: “Vậy thì Tả Tiểu Đa ở cảnh giới Võ Sư, có bao nhiêu lần áp chế đột phá chân nguyên xao động?”

Bên kia, Triển Tiểu Phi lập tức nâng cao vu vi toàn thân lên mức tối đa, tai như dài ra một mét, tập trung tinh thần, vấn đề này thật sự quá quan trọng, quá cấp bách!

Hồ Nhược Vân càng do dự, hồi lâu cũng không trả lời.

'Vấn đề lớn về tình hình bên trong của học sinh, không thể tùy tiện nói được.

Nhưng mà đối phương lại là giáo viên của một trong ba trường Cao Võ danh tiếng nhất, liên quan tới tương lai của Tả Tiểu Đa, liên quan tới việc Tiểu Đa ở trong trường có được xem trọng hay không, được xem trọng ở mức độ nào...

Sau một hồi lâu, Hồ Nhược Vân mới hạ giọng nói:

“Theo ta được biết... Ít nhất... Là hơn mười bốn mười lăm lần...”

“Phụt!"

Định Tú Lan phun ra một ngụm cà phê, ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm, nói: “Mười... Mười bốn mười lăm lần? Cô Hồ, đây... Cửu vi sổ chỉ cực (*)... Xin lỗi xin lỗi..."

(*) Cửu vi sổ chỉ cực, kiểu như một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh ra vạn vật, ý ở đây là sau này số lần áp chế đột phá sẽ càng ngày càng nhiều, nhiều tới cực điểm.

Ban đầu nàng tính toán có thể áp chế năm sáu lăn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cũng đã là cực hạn rồi. Cũng đã chuẩn bị xong lời khen: Thật sự là thiên tài!

Kết quả vừa nghe lại là mười bốn mười lăm lần, còn ít nhất!

Không ngờ chênh lệch lớn như vậy, bảo sao không thất lễ, không những không nói ra lời đã chuẩn bị sẵn mà còn phun cà phê vào người Hồ Nhược Vân. Đành vội vàng nói xin lỗi, luống cuống lấy giấy ăn.

Bên kia, Triển Tiểu cũng đang làm như vậy, che miệng, cố gắng nhịn ho, nhịn tới mức trợn mắt cũng không dám phát ra tiếng.

Dọa chết lão nương!

Từ xưa đến nay, đào đâu ra người có thể áp chế chân nguyên xao động vượt quá mười lần!

Tả Tiểu Đa này, lại trực tiếp làm tới mười bốn mười lăm lần rồi?

Dã man thật!

Như này đã không thể dùng từ thiên tài yêu nghiệt gì đó để miêu tả!

Chỉ có thể dùng hai chữ 'dã man' để miêu tả!

“Việc này là thật.”

Hồ Nhược Vân bình tĩnh lau cà phê trên người, nói: “Điều này, Tân Phương Dương còn có Lý Trường Giang và những người khác đều biết."

“Tính theo thời gian, chẳng phải là trong khoảng thời gian đó hẳn đã áp chế đột phá một hai lần mỗi ngày sao?” Đinh Tú Lan vẫn cảm thấy khó tin, hỏi thêm.

“Đúng vậy." Hồ Nhược Vân gật đầu.

“Chẳng trách có thể mang theo hơn năm nghìn cân phụ trọng mà vẫn hoạt động tự nhiên như không, thoải mái tủy ý bay nhảy...” Đinh Tú Lan lầm bẩm nói: “Như này... Thật sự là quá kinh người”

Hồ Nhược Vân thản nhiên cười, nói: “Đứa nhỏ này luôn khiêm tốn, khi ở trường học, hắn luôn mang theo ba mươi lăm nghìn cân phụ trọng tiến vào phòng trọng lực gấp năm mươi lần để tu luyện.

“Phụt!"

Đinh Tú Lan - người vốn đã bị khiếp sợ đến tê dại, vừa mới chậm dãi nhấp một ngụm cà phê, lại phun ra lần nữa.

Sau đó lại ho, ho tới mức chảy cả nước mắt.

Cuối cùng Hồ Nhược Vân đã rút ra được bài học kinh nghiệm, cho nên lúc này mới không bị phun cà phê vào người lần thứ hai...

Đinh Tú Lan vốn còn đang ho không thôi, đột nhiên nhíu mày, lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng quát: "Ai?!"

Triển Tiểu Phi ở bên kia bị chấn động lần thứ hai, bị sặc tới mức không nhịn được ho sù sụ, nên nhất thời bị Đình Tú Lan phát hiện, hắn lập tức cảm thấy không ổn, ứng biến nhanh chóng, nhưng ngay khi muốn rời đi, Đinh Tú Lan đã nhào tới.

Một đạo kiếm quang lạnh thấu xương hiện ra, uy thế tiến tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui