Khuynh Đảo Thiên Hạ

Đinh Tú Lan phi thân qua, dùng tốc độ tay tài tình nhanh đến mức khó có thế hình dung được, tách hai người ra, men theo vết thương của mỗi người rồi rút trường kiếm ra một cách kỹ càng chu đáo nhưng nhanh như chớp, quá trình đó hoàn toàn không có bất cứ do dự nào.

Vào lúc này càng do dự không quyết định thì càng dễ xảy ra chuyện xấu.

Theo sau việc hai thanh kiếm rút khỏi cơ thể, máu tươi trào ra.

Đình Tú Lan vẫn xử lý thần tốc, đầu tiên là đút hai viên đan dược vào miệng mỗi người, tiếp theo là rắc Kim Sang Dược cao cấp lên trên, rồi lấy hai cái bình nhỏ ra, cho mỗi người uống một bình.

Lúc này mới đổ mồ hôi ròng ròng, nói: "Hai đứa trẻ này... tính cách sao lại hung hăng như vậy, phải phân thẳng thua bằng được sao, thật là..."

“Đây mới là liều mạng tranh đấu chân chính.”

Triển Tiểu Phi than thở: “Tu đồ võ giả, vốn tồn tại rất nhiều bất trắc, cho dù trên tay ngươi có tiên dược trường sinh bất tử nhưng gặp tình huống như thế, nếu như không có cơ duyên thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn các chết đang đến gần thôi!”

"May mà trong thời khắc cuối cùng mũi kiếm của Long Vũ Sinh hơi lệch một chút... Nếu không...”

Triển Tiểu Phi lắc đầu một cái rồi không nói thêm gì nữa.

Nhưng mọi người đều hiểu ý của hần.


Vạn Lý Tú sợ đến mức cả người run rẩy ôm Long. Vũ Sinh trở về, khuôn mặt nhỏ sợ đến mức trằng bệch như tờ giấy, hoàn toàn không có sắc khí của con người

Tả Tiểu Đa lắc đầu một cái, lời nới có chút bất lực: “Tú Nhi, ta đã xem tướng cho ngươi từ sớm rồi, đời này ngươi không có mệnh làm goá phụ đâu, yên tâm đi."

Nhưng, điều vượt quá dự liệu của mọi người là...

Vạn Lý Tú nghe xong, hai mắt lại sáng ngời, hưng phấn nói: “Thật ư?”

Tả Tiểu Đa nhún nhún vai: “Không tin ta? Ta có khi nào lừa gạt ngươi chưa? Cho dù Long Vũ Sinh lừa ngươi, ta cũng sẽ không lừa gạt ngươi đâu."

“Ta tin, ta tin!” Vạn Lý Tú gật đầu liên tục, tâm trạng đã ổn định lại không ít.

Vài giáo viên Cao Võ nhìn Vạn Lý Tú vậy mà lại bị một câu nói căn bản không êm tai cho lắm của Tả Tiểu Đa lừa gạt với đầu óc mơ hồ, không nhịn được ngơ ngác nhìn nhau.

“Đời này không có mệnh làm goá phụ.”

Câu nói này lại có thể dùng để an ủi người khác? Mẹ kiếp, lần đầu tiên nghe luôn đó!

Còn có cái gì mà "cho dù Long Vũ Sinh lừa ngươi, ta cũng sẽ không lừa ngươi đâu” đây là cách nói gì vậy?

Bạn trai người ta đang ở bên cạnh, vừa mới bị thương nặng, ngươi lại nói năng như vậy, thật lòng không phải là thọc gậy bánh xe sao?

Hai người đều bị khiêng vào, ở giữa sân chỉ còn lại hai vũng máu tươi, lại cho người ta cảm giác nhìn thấy mà phát hoảng, màu đỏ tươi khắp nơi.

Nhị Trung Thành Phượng Hoàng, thẳng một hòa một, dựa theo tình hình trước mắt mà nói, vẫn đang chiếm ưu thế, nắm chắc phần thắng.

“Trận thứ ba, Nhị Trung Thành Phượng Hoàng, Lý Trường Minh! Nhất Trung Thủy Thành, Vũ Yên Nhi!”

Nghe thấy tên người đối chiến, tất cả mọi người bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn.

Nhưng lại không biết trận này, hai người kia sẽ đánh như thế nào?


Có thể nhìn thấy Đại Mộng Thăn Công huyền diệu khó lường một lần nữa không?!

Chỉ thấy Lý Trường Minh lấy một thiết côn dài thật dài lần đầu tiên nhìn thấy trong nhẫn không gian ra, nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, tiện tay quăng mạnh, thiết côn nở ra một đóa hoa khổng lồ, đúng là một kỳ quan vui tai vui mắt.

Đừng!

Lý Trường Minh chống thiết côn trên mặt đất, khí thế to lớn mạnh mẽ: “Xin mời!"

Mọi người ai cũng biết, cái tên này rõ ràng không định sử dụng Đại Mộng Thần Công, đơn giản chỉ dùng sức mạnh để quyết thẳng.

Vũ Yên Nhi đối diệnlà một cô gái có vóc người xinh xắn lanh lợi.

Vóc người mảnh mai, vẻ bề ngoài xinh đẹp phối hợp cũng một bộ quần áo trắng hơn tuyết, xem ra thật sự là người thích sạch sẽ, ta thấy mà còn thích.

'Trong tay căm một thanh kiếm sắc bén.

“Xin mời!"

Ánh kiếm lóe sáng, côn của Lý Trường Minh thét gào xông lên nhanh như gió.

Hai người trong trận chiến này, liên tục lăn qua lộn lại đối chiến mấy trăm chiêu nhưng chưa phân biệt được thắng thua, cao thấp khó phân.


Vũ Yên Nhi tuy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng sự dẻo đai vô cùng tốt, trong kiếm pháp của nàng không có uy thế một khi rút kiếm ra thì thề không quay về của Yên Cưồng Lôi và Lăng Phi Tuyết, nhưng có sở trường cực kì tỉ mỉ và dẻo dai.

Lại không giống với kiếm pháp Tỉ Vũ của Tả Tiểu Đa, loại kiếm pháp tỉ mi nhưng coi trọng thế tiến công, di chuyển mềm mại tỉnh vi ngược lại càng phủ hợp với con gái, lấy nhu thẳng cương.

Đánh qua đánh lại như vậy, lúc đánh nhau đến năm trăm chiêu, Lý Trường Minh dần dần cảm thấy hơi sức của mình không ăn thua gì, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nghĩ thầm, lẽ nào ông đây phải thua liên tục hai lần?

Sau khí suy nghĩ này hiện lên, trường côn bỗng nhiên vù vù vù xuất hiện liên tục mười bảy mười tám thanh côn, nhanh chóng xoay quanh theo cơ thể, dùng cách thức quay vòng để ném trường côn trong tay ra, mục tiêu nhắm thắng vào Vũ Yên Nhị, hai tay cũng giơ lên theo...

Vũ Yên Nhi vốn đã cảm nhận được thế tiến công đang dần dần chậm lại của Lý Trường Minh nên biết được hơi sức của Lý Trường Minh chắc chẩn sắp. không chống đỡ nổi nữa rồi.

Chiến lược lấy nhu thẳng cương, dùng thủ để công của mình có hiệu quả, không ngờ là biến cố đột ngột đến, đầu tiên là luân phiên tấn công mạnh mẽ, tuy chưa đến mức không có cách nào ứng phó lại tạm thời khống chế nàng ở một chỗ, sau đó lại là ném côn nhanh như bay, nhưng điều này cũng không làm khó được Vũ Yên Nhi, nàng vẫn đang ung dung né tránh.

Nhưng trong lúc nàng liên tục né tránh, Lý Trường Minh lại thuận tay ném liên tục bốn năm luồng khí màu trắng lên mặt của Vũ Yên Nhị, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn.

Vũ Yên Nhỉ tận lực nín thở nhưng lưỡng khí màu trắng này không màu, không vị, dường như không tiến vào cơ thể bãng đường hô hấp mà dùng cách trực tiếp hòa tan một vật trơn bóng vào cơ thể.

Sau khi nhìn thấy thuận lợi, Lý Trường Minh xoay người bỏ chạy, Vũ Yên Nhi tức giận, đổi thủ thành công, nhanh chóng nhảy lên truy kích nhưng vừa nhảy lên lại cảm thấy đầu óc choáng váng liên tục, một cơn buồn ngủ khó có thể chống lai đang tâp kích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận