Khuynh Quốc

Ánh mặt trời chói mắt, rơi vào trong tẩm cung. Nến đỏ đã sớm cháy sạch, chỉ còn lại sáp nến loang lổ trên bàn. Mặc dù chưa mở mắt ra, nhưng mà hơi
nóng từ ánh mặt trời khẽ rơi lên trên da thịt, đã đánh thức Điềm Điềm từ trong giấc mộng tỉnh lại. Nàng ngái ngủ rên rỉ, lật người đi, muốn
tránh ánh mặt trời đang ghé thăm, ngủ thêm một lát nữa.

Nhưng mà, nghiêng người qua như vậy, bỗng dưng làm cho nàng đột nhiên mở mắt.

Ô a, đau quá!

Da thịt toàn thân nàng, tất cả đều vừa đau vừa mỏi, giống như là bị một
cái máy ủi đất hung hăng ủi qua ủi lại mấy lần. Ngay cả chỗ không đau,
thì lúc này cũng là mỏi nhừ không dứt.

“Ưm…” Nàng cúi đầu đau đớn rên rỉ, tiểu tâm dực dực*, cố gắng vươn cơ bắp đang đau nhức.

(*tiểu tâm dực dực: cẩn thận, cẩn trọng)

Đầu ngón tay non nớt, trong lúc vươn ra, vô tình chạm tới một thân thể rắn
chắc ấm áp trên giường lớn. Nàng vừa tò mò vừa xa lạ, nhất thời nghĩ
không ra, tại sao lại có thêm một người trên giường, bàn tay nhỏ bé lại
sờ soạng một chút. Phút chốc, người cùng giường với nàng bất chợt nhảy
dựng xuống giường. Hắn trong nháy mắt bình tĩnh, như loại thú hoang mạnh mẽ, tay nắm chặt đại đao, nhanh chóng xoay người lại chuẩn bị chiến
đấu.

Cặp mắt đen kia phát sáng, lóe ra quyết tâm, dưới ánh mặt trời, hắn toàn
thân trần truồng, mái tóc đen xốc xếch, da thịt ngăm đen căng lên, tản
ra sát khí nồng đậm.

Nhưng, một giây sau, hắn lập tức nhớ lại.

Sát khí tiêu tán, hắn đặt đại đao xuống, hai tay khoanh lại trước ngực, mày rậm nhíu chặt nhìn tiểu nữ nhân trên giường, thân thể mềm mại lõa lồ
trơn bóng, chỉ dùng lớp tơ lụa mỏng manh đã bị xé nát, miễn cưỡng che
kín bộ ngực đẫy đà và nơi hồng nộn giữa hai chân.

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt hoài nghi. “Muốn giết người diệt khẩu sao?”

“Ta không giết nữ nhân.”

“Lời ngươi nói chỗ nào có thể tin tưởng a?” Thân là nạn nhân kiêm nhân
chứng, nàng nghiêm chỉnh lên án. “Ngươi tối hôm qua cũng đã nói, không
có ý định đụng tới ta.” Hừ, tối hôm qua, hắn “đụng” quá mức mãnh liệt,
làm hại nàng đến bây giờ, vẫn còn đau nhức không dứt.

Tối hôm qua, là lần đầu tiên của nàng.

Bởi vì xuân dược bộc phát, hai người hoàn toàn không cố kỵ, bản năng nguyên thủy thay thế lý trí, bọn họ vụng về mà to gan thăm dò lẫn nhau, vì dục vọng cuồng loạn, vì sung sướng trầm luân…

Nàng rõ ràng nhớ được, bọn họ một lần rồi lại một lần hoan ái, nàng dùng đôi môi đỏ mọng cùng đầu lưỡi đinh hương, hôn khắp thân thể rắn chắc kia,
cho đến khi hắn phát ra tiếng rống như một loài thú, thô bạo áp đảo
nàng, dùng sức chạy nước rút, bá đạo ma sát trong chỗ ướt át, mẫn cảm
nhất của nàng.

Không chỉ như thế, bất luận là nằm, ngồi, chính diện, bên hông, phía sau, hay là… Hay là… Ai… Tóm lại, bọn họ rất có tinh thần mạo hiểm, đem tất cả
“kiến thức” cùng với mọi loại “tư thế” ra thực tế thao diễn một lần,
chẳng những như vậy như vậy, lại còn như vậy như vậy… (tỷ tỷ… sao ko kể xem “như vậy” là như thế nào *ủy khuất thay độc giả*)

Ký ức hương diễm nóng bỏng ùa về, chuyển tới chuyển lui trong đầu Điềm
Điềm, mặt của nàng càng lúc càng nóng đỏ, nàng cơ hồ thật muốn đào một
cái hố, đem mặt mình vùi vào trong.

Ánh mắt lòe lòe sáng, len lén liếc về hướng mãnh nam bên cạnh giường. Trên
bả vai rộng rãi rắn chắc kia, mơ hồ còn có thể nhìn thấy, dấu răng nho
nhỏ mà nàng đêm qua trong lúc quá kích tình đã lưu lại, mà chỗ kín tượng trưng cho phái nam của hắn, lúc này mặc dù không còn “kích động” nữa,
nhưng kích thước thật ấn tượng. (a a *xịt máu mũi*)

Nhớ đến lúc nàng học trung học cấp hai, hộ lý lão sư* từng ở trên lớp học,
vẻ mặt đầy thần bí nói cho cả lớp nghe, căn cứ theo khoa học ghi lại,
thì nam nhân cổ đại, bất luận là kích thước hay năng lực, so với nam
nhân hiện đại đều tốt hơn. Lời này vừa nói ra, tất cả bạn học nữ trong
lớp đều đỏ mặt thét chói tai. Không hề nghĩ tới chính là, hôm nay, nàng
thật sự bị đưa đến nơi này, còn cùng Lệ Nhận thành thân, thức trắng đêm
phiên vân phúc vũ**, đại chiến ba trăm hiệp. Đêm qua may là có xuân dược “phụ trợ”, nếu không với năng lực chỉ là mới học nghề sơ cấp như nàng, muốn đối phó với nam nhân thiên phú dị bẩm*** này, thật sự có chút làm khó nàng nha!

(*hộ lý lão sư: giáo viên dạy về sức khỏe, giáo dục giới tính)

(**phiên vân phúc vũ: mây mưa, làm chuyện abc… xyz…)

(***thiên phú dị bẩm: năng lực kỳ lạ trời cho) =]]

Nói trở lại, mấy lần lúc đầu, thật sự hắn dũng mãnh có thừa, nhưng kỹ thuật không tốt, nhưng mà hắn muốn nếm thử hoan lạc, hoàn toàn không giữ
mình, cho nên kỹ thuật khá lên rất nhanh, khiến nàng không chịu nổi phải cầu xin hắn.

Nhưng nàng xác định, người này cũng là “tay mới”. Trước nàng, hắn chưa từng chạm qua nữ nhân nào khác. (lần đầu mà đã như vậy thì khó trách tỷ gọi ca ca là ‘thiên phú dị bẩm’ *hắc hắc*)

Sự thật này, không biết tại sao, lại khiến cho nàng cảm thấy trong lòng
ngọt ngào, giống như là uống hết chén mật ong ấm áp, ngọt đến mức trái
tim cũng muốn chảy ra.

Nhưng mà, khác với sự mừng thầm trong lòng nàng, Lệ Nhận vẫn là gương mặt
tuấn tú, nhưng trong mắt chứa đầy sự tức giận kinh người.

Hắn nắm lên cái áo choàng đã bị ném lên trên đầu giường lúc thú tính nổi
lên đêm qua, nhanh chóng mặc vào, sau đó cất bước đi tới hướng cửa lớn.

Thân thể cao lớn như một ngọn núi nhỏ, ở trước cửa lớn bỗng đứng lại. Hắn
bạnh quai hàm, vươn ra hai tay, định phá hủy cánh cửa kia, rồi đột nhiên ngừng lại. Lệ Nhận quay đầu, nhìn Điềm Điềm trên giường, phát ra tiếng
gầm thét bất mãn. “Nhanh một chút che thân thể ngươi lại!”

Nàng nhìn nhìn bên trái, nhìn nhìn bên phải, xác nhận mặc dù da thịt lõa lồ, nhưng tình trạng hiện tại “ba điểm nên che” đều không bị lộ đã là tốt
lắm rồi. (có ai ko biết “ba điểm nên che” là 3 điểm nào ko đấy *che miệng cười gian*)

“Chỗ cần che, ta đều đã che rồi.” Nàng báo cáo.

“Chưa đủ!” Hắn rống giận. “Ngươi căn bản là không mặc gì.”

Nàng thở dài một hơi. “Ngươi muốn ta dùng cái gì mà mặc?”

“Y phục!”


“Ngươi nói cái này sao?” Nàng cầm lên mảnh xiêm y màu trắng rách tung toé bên
giường. “Nhớ được không? Là ngươi đích thân xé nát, cho dù ta bây giờ có mặc vào, không thể che được chỗ nào hết a.”

“Đáng chết!” Lệ Nhận tức giận thấp giọng nguyền rủa một tiếng, bàn tay to cào lên mái tóc xốc xếch.

Tính tình hắn táo bạo, giống như là một con sư tử đầu đàn dã man, chỉ cần hơi chút không hài lòng, sẽ chọn trúng ai đó mà cắn.

Hắn nắm lên cái váy cưới, đi đến gần giường.

“Uy uy uy, ngươi đừng muốn trói ta nữa!” Điềm Điềm cảnh cáo, vừa nghĩ tới
sẽ lại bị cái váy cưới kia trói lại, nàng ngay cả xương cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Lệ Nhận cắn răng. “Ta không có muốn trói ngươi.”

“Vậy ngươi muốn làm gì?” Nàng giống như là ‘tiểu hồng mạo gặp phải đại dã lang’*, tính cảnh giác rất cao.

(*cô bé quàng khăn đỏ gặp phải chó sói to lớn)

Hắn không kiên nhẫn nheo lại mắt, gầm nhẹ. “Lại đây.”

“Không được!”

“Nữ nhân, đừng thử thách tính nhẫn nại của ta!”

“Ngươi đừng nói lại muốn… A… Ta cũng không muốn! Oa a!” Nàng kêu ra tiếng, mắt cá chân đã lọt vào bên trong bàn tay to của hắn, bết bát hơn chính là,
hắn còn kiên quyết kéo cả người nàng tới bên thành giường.

“Ngươi cái tên dã man này, buông, buông ra!” Nàng cố gắng giãy dụa, bất đắc dĩ vẫn là bị bắt được, ngay cả trên giường đầu cũng lưu lại vết ngón tay
bấu víu của nàng.

Ô a, đáng ghét, hắn lại muốn trói nàng! Hắn trói lại, so với dây xích sắt còn chặt hơn, trói đến mức nàng khó có thể hô hấp, lại còn toàn thân
phát đau…

Di?

Xiêm y bao vây thân thể mềm mại, nhưng không có như dự liệu của Điềm Điềm,
không phải một lần nữa buộc chặt, mà là ấm áp ôm trọn thân thể trần
truồng của nàng.

Lớp vải mềm mại, cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Hắn không phải là đang trói nàng, mà là đang giúp nàng mặc quần áo. Đôi bàn tay to lớn kia, chẳng những thô lỗ mà lại còn vụng về, cho thấy hắn
không kiên nhẫn đến cỡ nào, hơn nữa lại còn cho thấy, hắn chưa bao giờ
từng giúp bất kỳ kẻ nào mặc quần áo. Ngay cả chuyện đem tay nàng nhét
vào ống tay áo đơn giản như vậy, hắn cũng phải tiêu tốn không ít thời
gian.

Mặc dù thô lỗ, nhưng mà không giống như lúc trước, lần này hắn từ đầu tới
đuôi, thậm chí ngay cả lúc giúp nàng thắt lại dây thắt lưng thêu hoa,
cũng không có làm đau nàng.

Cuối cùng, hắn nheo tròng mắt đen, nhìn một cái, vẫn cảm thấy không hài
lòng, lại đem vạt áo của nàng hơi thít chặt lại một chút, che đậy chỗ
đang lộ ra chút da thịt.

Động tác này không tiếng động, lại làm cho đôi môi đỏ mọng của nàng nhịn
không được khẽ nhếch lên. Nhất cử nhất động của hắn, giống như là một
tiểu hài tử sau khi trộm mở lễ vật, phát hiện ra lễ vật cực kỳ trân quý, quyết tâm giấu riêng cho mình, lúc gói lại cất giấu đi cực kỳ cẩn thận.

Điềm Điềm tâm tình thật tốt, sau xuống giường, nhìn thấy Lệ Nhận lại đi tới
cửa, nàng cũng huỳnh huỵch chạy đuổi theo, chuẩn bị thừa dịp không khí
vui vẻ, lại cùng hắn chia sẻ tâm tư một phen.

Dù sao, tối hôm qua bọn họ quá “bận rộn”, hại nàng nói chỉ mới nói được một nửa, vẫn chưa thể giải thích rõ ràng!

“Lệ Nhận, ngươi chờ một chút.” Nàng gọi, đuổi kịp đến bên cạnh hắn, nhìn lên khuôn mặt hắn. “Ta có lời muốn nói với ngươi!”

“Ta không rảnh.”

“A?”

“Tránh ra một chút.” Hắn cảnh cáo. Trong nháy mắt, hắn dùng lực đẩy.

Phanh!

Cánh cửa gỗ khổng lồ mạ sắt, lên tiếng mở ra, cánh cửa nặng nề đụng vào tường đá dầy hai bên.

Điềm Điềm nhìn bị cửa bị đẩy ra, khuôn mặt hoài nghi, không khỏi đi theo cước bộ của Lệ Nhận, đi ra khỏi tẩm cung.

“Kỳ quái, khóa đâu? Tối hôm qua ta nhớ rõ lúc ta đẩy cửa, rõ ràng chính là
đã bị khóa lại a!” Là ai mở khóa? Trong lòng buồn bực cực kỳ.

Đáp án, đang đợi ở ngoài cửa.

Hơn nữa còn là đang quỳ đợi.

Điềm Điềm mới bước ra khỏi tẩm cung một bước, cả người lập tức u mê.

Mẹ ơi, là người!

Tràn đầy, đông nghịt người a!

Ngoài cửa tẩm cung, bên cạnh lão đầu Thái phó râu trắng, vây quanh còn có đám quần thần quan trọng của Lệ Nhận, cùng với quan viên văn võ được mời
vào cung xem lễ cưới hôm qua, thậm chí còn có các cung nữ, tất cả đều
cung kính quỳ xuống, cúi đầu không dám đứng dậy.

Này, này này này những người này, đã quỳ ở ngoài cửa bao lâu? Điềm Điềm cứng người lại, vừa nghĩ tới chuyện “tình hình chiến đấu” tối hôm qua, tất
cả đều bị những người này nghe vào trong tai, nàng lập tức cảm thấy thẹn đến mức toàn thân nóng lên, quả thực không còn chỗ dung thân.

Vách tường kia mặc dù dày, nhưng về phần hiệu quả cách âm, chỉ sợ đó không
phải là điểm quan trọng trong suy nghĩ của người kiến tạo. Bên trong đó
đêm qua đầy tiếng rên yêu kiều, rồi lại cầu xin tha thứ, rồi liên tiếp
hô “không được”, “a a ưm ưm”, “nữa đi”, “van cầu ngươi”, “ngươi thật
cứng rắn”, “không được hôn chỗ đó”, rồi cả tiếng Lệ Nhận điên cuồng hét
lên hoặc thấp giọng gầm gừ, phát ra hơi thở dốc nồng đậm, cùng với thanh âm mãnh liệt đụng nhau giống như là muốn phá hỏng cái giường… Nhưng
những người này vẫn cứ quỳ an tĩnh như vậy, lắng nghe nàng và hắn say

sưa chiến tranh nóng.

Không thể nào? Không được a… Có ai không, làm ơn tới đánh nàng bất tỉnh đi a!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm phát hồng, mắc cỡ đến choáng váng đầu óc,
hận muốn tìm một cái hố để chui vào, nhưng mà ở đây không có cái hố nào
cả, nàng không thể làm gì khác hơn là thật nhanh núp ở phía sau Lệ Nhận, ảo não cắn quả đấm, nhịn xuống tiếng thét chói tai đã muốn lên đến
miệng.

Trời ạ! Nàng không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!

Không giống như nàng đang xấu hổ muốn chết, Lệ Nhận híp mắt cắn răng, đối mặt với đám quần thần, ác thanh hỏi. “Là ai bỏ thuốc?”

“Là cựu thần.” Thái phó dẫn đầu tự thú, cúi đầu dập đầu, cái trán đụng mạnh trên mặt đất, bang bang rung động. “Thần, cả gan bỏ thuốc, là vì muốn
cho Vương cùng Vương hậu, mau mau sinh hạ người kế thừa. Song, thần vẫn
tự biết, bỏ thuốc với Vương cùng Vương hậu, là tội đáng chết vạn lần,
xin Vương ban tội.”

Lệ Nhận siết chặt quả đấm, khắc chế ý nghĩ muốn nắm cái bộ râu dê của lão
Thái phó lên, từng cọng từng cọng nhổ sạch. Cái lão gia hỏa này, khẳng
định từ lúc hắn gật đầu đồng ý thành thân nhưng tuyên bố sẽ không đụng
đến nữ nhân này, đã bắt đầu trù tính đi tìm xuân dược.

Cái đám quần thần này, đối với hôn sự của hắn rồi cả chuyện phòng the của
hắn, cũng lo lắng đến độ ăn cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không được,
tất cả đều bị lời tuyên bố của hắn đè nặng trong lòng, nên làm như thế
nào mới có thể làm cho hắn trong thời gian ngắn nhất, sinh ra một người
kế thừa.

Mắt thấy Thái phó tình huống nguy cấp, các vị đại thần cũng vội mở miệng.

“Không, Vương, đây là lỗi của hạ thần!” Một vị đại thần muốn gánh tội thay.

“Vương đại nhân, người nghĩ kế chính là ta, cứ để cho Đại vương chém đầu lão
phu đi!” Thái phó nước mắt tung hoành trên mặt, nhưng thái độ kiên
quyết, quyết tâm lẫy lừng như ‘Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn, Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn’*.

(*câu thơ khi Kinh Kha từ giã mọi người để đi hành thích Tần Thuỷ Hoàng, bên bờ sông Dịch, biên giới nước Triệu:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn

Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh lùng,

Kẻ tráng sĩ ra đi không trở về.)

“Nhưng mà, hạ thần tán thành, cũng là cùng một tội chết!”

“Đúng nha!”

“Đúng nha!”

“Thái phó, ta và ngài cùng chết!”

“Này cũng đều là vì Thương Lãng quốc!” Quần thần tranh nhau nhận tội, không
có một câu nhượng bộ, ngay cả các cung nữ cũng xen vào.

“Người đích thân bỏ thuốc chính là nô tỳ, nô tỳ mới là tội đáng chết vạn lần.” Lật Nhi khóc đến lê hoa đới vũ*, khiến người ta nhìn thấy cũng muốn mềm lòng. “Các vị đại nhân đều là trụ cột của quốc gia, còn nô tỳ có chết
cũng không đáng tiếc.”

(*lê hoa đới vũ: mưa rơi trên cánh hoa lê)

“Đại vương, xin giết hết bọn nô tỳ đi!” Các cung nữ cũng kêu lên, mọi người
khóc đến mức hốc mắt hồng hồng, kiên định chủ ý, muốn cùng Lật Nhi đồng
sanh cộng tử.

“Đại vương, xin giết hết bọn nô tỳ đi!” Các cung nữ cũng kêu lên, mọi người
khóc đến mức hốc mắt hồng hồng, kiên định chủ ý, muốn cùng Lật Nhi đồng
sanh cộng tử.

Bên ngoài tẩm cung, những người này toàn bộ đều cứ quỳ như vậy, bên trái
một câu xin tử tội, bên phải một câu khẩn cầu ban tội, các đại thần
chuẩn bị lừng lẫy xả thân, các cung nữ vội vã khẳng khái giành phần hy
sinh, khóc kêu khóc gọi thành đoàn, lại còn càng khóc càng lớn.

Mặc dù vẫn là đang rất lúng túng xấu hổ, nhưng mắt thấy tình huống càng
ngày càng khoa trương cường điệu, Điềm Điềm không nhịn được tò mò nhô
đầu ra, nhìn bọn họ khóc lóc, ôm nhau dỗ dành, nàng trong lúc nhất thời
có chút không đành lòng, kéo kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi. “Uy, ngươi thật muốn chém bọn họ?” Thật nếu phải chém hết đám người này,
quan viên của quốc gia sợ rằng chỉ còn sót lại hai, ba con mèo nhỏ.

“Giết đại thần, không ai phụ tá, giết cung nữ, không ai nấu cơm.” Nàng hảo tâm nhắc nhở.

Lệ Nhận ngoan cố trợn mắt nhìn nàng một cái, cũng không thể nhịn được nữa, tức giận gầm thét. “Ầm ĩ chết đi được!”

Tiếng rống giận này, lập tức làm cho mọi người sợ hãi. Mọi người vốn là đang
lôi kéo, dắt díu, la hét, khóc lóc, toàn bộ đều tĩnh lặng lại, ai ai
cũng giống như là tượng đá, yên lặng đến mức hô hấp cũng không nghe
thấy.

“Ta không giết các ngươi.” Hắn hai mắt bén nhọn, quét nhìn qua mỗi gương mặt. “Toàn bộ mọi người, đều tùy Hình Bộ luận tội.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức từ dưới vực sâu buồn bã thê lương, bò lên thiên đường vui sướng. Lần lượt từng khuôn mặt đau khổ, vội vàng
trở nên hớn hở.

“Tạ ơn Vương!”

“Vương anh minh!”

“Trời phù hộ Thương Lãng quốc.”


“Cảm tạ Vương khai ân không giết, thần nhất định đem hết tâm lực, vì Vương, vì Thương Lãng mà máu chảy đầu rơi!”

Hắn cũng nghe không nổi nữa.

“Đủ rồi!” Lệ Nhận vung mạnh tay lên. “Toàn bộ cút ra ngoài cho ta!”

Nói xong, hắn bỏ lại những vị trọng thần đang dập đầu tạ ơn, cũng không quay đầu nhìn lại, phẩy tay áo bỏ đi.

Về phần Điềm Điềm, là cầm chặt lấy áo bào của hắn, đuổi theo bước chân của hắn, dọc theo đường đi cố gắng dùng thân thể cao lớn của hắn, che giấu
đi sự tồn tại của nàng, trong lòng than thở. Aiz, để lại những tên “nhân chứng” này, nàng sau này làm sao dám đối mặt với bọn họ a?

Điềm Điềm cảm xúc như đưa đám, cho đến khi các cung nữ đem những dĩa thức ăn nóng hổi thơm ngào ngạt bày đầy trên cái bàn làm bằng gỗ đàn viền vàng
viền bạc, nàng cuối cùng mới khôi phục lại như cũ.

Nghề nghiệp của nàng là cứu hộ, thể lực tốt không thể chê được, ngay cả sức
ăn cũng không nhỏ. Trong quá khứ, lo ngại cho tình trạng kinh tế của cô
nhi viện, nàng căn bản không dám “phát huy toàn lực”, mỗi lần dùng cơm
đều tận lực kiềm chế, lúc này nhìn thấy đầy bàn toàn là món ăn ngon, tâm tình của nàng thật tốt, không chút nghĩ ngợi bắt đầu ăn.

Cho dù chỉ là bữa ăn sáng, đầu bếp nấu cơm cũng cực kỳ nghiêm túc.

Cơm gạo tẻ trắng tinh mềm dẻo, chứa bên trong một cái tô bằng vàng, trái
cây mới vừa hái xuống không lâu, xếp chồng lên giống như là một tòa núi
nhỏ, tươi mát còn đọng nước, đùi thịt dê thịt bò mềm non béo ngậy, chỉ
có muối ăn làm gia vị, nhưng ngon đến mức nàng có ăn ngay cả đến mấy
khối cũng không thấy ngán, còn có bánh ngọt đủ loại kiểu dáng, ngọt ngọt ngon miệng thập phần. Nàng lo ăn đến mức quên mình, chiếc đũa thủy
chung không dừng lại được.

Khi nàng đứng dậy, lấy đến chén cơm trắng thứ ba, Lệ Nhận cuối cùng mở miệng.

“Nào có nữ nhân nào ăn nhiều giống như ngươi vậy?” Nữ nhân này chẳng lẽ là quỷ đói đầu thai sao?

“Ta ăn đâu có nhiều?” Nàng không quan tâm, cầm lên một trái táo, răng rắc
răng rắc cắn. “Mà cũng nói, là ta đói bụng chứ bộ!” A, trái táo thật
ngọt!

“Ngươi tối hôm qua ăn rất nhiều rồi.”

“Cũng đã tiêu hết sạch.” Nàng oán trách. “Đều tại ngươi tối hôm qua dùng sức
hành hạ ta như vậy.” Nàng mệt muốn chết rồi, dĩ nhiên muốn có một bữa
cơm no đủ. Cho nên phải khôi phục khí lực thật tốt.

“Nữ nhân, ngươi chẳng lẽ không biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn sao?” Hắn
chưa từng nghe qua có nữ nhân nào, sẽ đem chuyện giường gối treo ở khóe
miệng mà đàm luận.

Nàng trừng mắt nhìn, ngây ngốc một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh ngộ,
ba lần cắn đã gặm hết trái táo trong tay, tò mò nhìn hắn hỏi. “Ý của
ngươi là, chuyện kia chỉ có thể làm, chứ không thể nói?”

Nhìn “biểu hiện” tối hôm qua của hắn, nàng còn tưởng rằng hắn là mãnh nam
thú tính, không ngờ tới hành động hắn tuy lớn mật, nhưng tư tưởng lại
bảo thủ như vậy.

“Đó chỉ là bởi vì xuân dược.” Hắn nhìn thẳng nàng, tròng mắt đen u ám.

Ánh mắt kia khiến nàng giật mình trong lòng.

“Đương, đương nhiên là bởi vì xuân dược… Bằng không ta cũng sẽ không…”

Thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúng túng đỏ lên. Từ
trước đến giờ tự cho mình là đầy dũng khí, nhưng khi hắn nhìn soi mói,
toàn bộ đều hóa thành ngượng ngùng.

Đáng chết, nàng mặc dù không phải là loại người vừa nhắc tới đề tài tình
yêu, sẽ mặt đỏ lên tới mang tai, nhưng mà ánh mắt của Lệ Nhận, lại làm
cho mặt nàng hồng nóng, tim đập rộn lên, một lần nữa nhớ tới hành động
đêm qua của hắn đối với nàng…

Có phải là hiệu quả của xuân dược vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất hay
không a? Nếu không, hắn tại sao lại nhìn nàng như vậy? Dường như đang
muốn một ngụm nuốt nàng vào trong bụng?

Không khí quá mức lúng túng, Điềm Điềm vội vàng thay đổi đề tài, dời đi sự chú ý.

“Đúng rồi, đây là cái gì?” Nàng chỉ vào bức tường rộng lớn phía sau hắn.

Nàng nhìn lướt qua, mặt tường này ít nhất cũng rộng mười lăm mét, cao năm
mét, so với một mô hình hồ bơi thu nhỏ cũng không khác biệt cho lắm.
Trên tường vẽ những đường màu đen độ dày khác nhau, kích thước khác
nhau, bên cạnh những đường vẽ, đều ghi rõ những ký tự mà nàng đọc không
hiểu.

“Bản đồ.”

“Bản đồ nơi nào?” Nàng hỏi tiếp.

Sự nóng rực trong mắt Lệ Nhận quả nhiên bị dập tắt. Hắn chậm rãi nheo lại
mắt, dùng khẩu khí nhẫn nại cực độ, chậm chạp hỏi. “Ngươi chẳng những là một người điên, còn là một kẻ ngu ngốc sao?”

Nếu không phải nhìn thấy trên bàn bày quá nhiều món ăn quá ngon, Điềm Điềm nhất định sẽ lật bàn ngay tại chỗ.

“Ta đều không biết, mới muốn hỏi ngươi nha!” Nàng không thể lật bàn, chỉ có thể trở mặt đáp lại, người này lại dám nói nàng là kẻ ngu ngốc?

Vừa lúc đó, một giọng nói ôn nhu nam tính vang lên, làm dịu bầu không khí đang bốc lửa.

“Vương hậu, vẽ trên bản đồ chính là địa hình vị thế tam quốc trung thổ.”

Nàng giật mình, vội vã quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra, tuấn mỹ nam
tử mấy ngày hôm trước ở bên cạnh bờ sông chứng kiến mọi chuyện, đang
đứng ở hạ điện chắp tay hành lễ, cũng không biết đã đứng ở nơi đó bao
lâu.

“Ngươi đến đây từ lúc nào?” Nàng kinh ngạc hỏi, cho đến lúc này mới nhìn thấy hạ điện có người.

Nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn kia, thản nhiên mỉm cười.

“Ninh Tuế vẫn chờ ở chỗ này.” Thanh âm của y dễ nghe, có lễ phép mà còn cung
kính. “Ninh Tuế là bào đệ của Lệ vương, sáng nay đặc biệt tới thỉnh an
huynh trưởng và tẩu tẩu, thấy hai vị đang dùng bữa, cho nên không dám
quấy nhiễu.”

Thì ra là như vậy. Nàng mới vừa rồi chỉ lo ăn, căn bản không có chú ý tới chuyện khác.

Bất quá, nói trở lại, nàng không chú ý tới, cũng không có nghĩa là Lệ Nhận
cũng không phát hiện ra. Nhưng hắn nghe đệ đệ thỉnh an, ngay cả ngẩng
đầu lên cũng không, làm nàng không khỏi suy đoán, người này đối với tình cảm huynh đệ tựa hồ không có hòa thuận.

“Ninh Tuế nguyện ý vì tẩu tẩu giải thích bức bản đồ này.” Ninh Tuế lại nói,
thái độ ân cần, tạo thành một sự đối lập mạnh mẽ so với tính cách của Lệ Nhận, lúc nào cũng mắng mỏ người khác.

Nếu người ta đã nguyện ý giải thích, nàng dĩ nhiên vui vẻ lắng nghe.

“Vậy thì đã làm phiền ngươi.” Nàng mỉm cười.


“Người trong nhà cần gì khách khí?” Ninh Tuế cười, bước lên bậc cầu thang,
chéo áo thêu hoa tinh xảo, nhẹ nhàng phủ lên những bậc thang bằng đá. Y
tới bên cạnh bàn, thong dong hành lễ. “Huynh trưởng, thỉnh an sáng sớm.”

“Không cần đa lễ.” Lệ Nhận đáp, giọng nói vẫn rất lãnh đạm.

“Dạ.” Ninh Tuế cười yếu ớt. “Đệ sẽ thay tẩu tẩu giải thích.”

Y đi tới phía trước bản đồ, vươn ra tay ngọc thon dài trắng muốt, nhẹ
nhàng khoa tay múa chân. “Tam quốc trung thổ, lưỡng giang bách hồ*, do
sông Thương Lãng và sông Cúc Nguyệt ngăn cách, tam quốc giằng co lẫn
nhau. Mà nơi hai dòng sông giao nhau, có một bãi cát cửa sông, hình dạng giống như một con vẹt, cho nên được gọi là Anh Vũ Châu**.”

(*lưỡng giang bách hồ: 2 con sông lớn, hàng trăm hồ nước)

(**Anh Vũ: con vẹt, Châu: bãi cù lao)

Điềm Điềm ăn cũng đã no, lại bị lòng hiếu kỳ câu dẫn, không nhịn được đi lên phía trước.

“Thương Lãng quốc ở chỗ nào?”

Ninh Tuế vẻ mặt không biến sắc, giống như là một vị thầy ôn nhu, tận tâm chỉ dạy.

“Ở phía nam sông Thương Lãng.” Y chỉ một khối quốc thổ* phía dưới bản đồ, rồi chỉ vào cửa sông nằm bên rìa thành.

(*quốc thổ: lãnh thổ quốc gia)

“Còn đây chính là Bàn Long thành, chính là vị trí của chúng ta.” Nói như
vậy, nơi nàng và Lệ Nhận gặp nhau, chính là trong dòng sông Thương Lãng. Nàng nhớ lại, ngẩng đầu nhìn kỹ, nhìn thấy bức bản đồ chi chít kia, vẽ
khắp núi non sông suối, thành trì thôn xóm, ánh mắt của nàng đều muốn
hoa lên.

“Như vậy, hai nước khác đâu?”

“Là Phong Quốc và Kỳ quốc.” Ninh Tuế chỉ lên hai khối quốc thổ phía trên,
bị sông Cúc Nguyệt ngăn cách. Kích thước đất đai tam quốc, xê xích nhau
không xa. “Bạch Ngọc thành cùng với Yến Kinh, là kinh đô của hai nước.”

Nàng lại nhìn kỹ, rốt cục cũng hiểu ra được một chút, rồi lại phát giác ra
một điểm bất đồng giữa ba thành trì. “Bên ngoài hai thành trì kia, cái
đường lồi lồi lõm lõm có nghĩa là gì?”

“Là tường thành.”

“Vậy Bàn Long thành tại sao không có tường thành?”

“Là huynh trưởng ba năm trước hạ lệnh, để tiện cho các tiểu thương* của các quốc gia, ngày đêm đều có thể vào thành giao dịch, mới phá bỏ tường
thành của Bàn Long thành.”

(*tiểu thương: thương nhân nhỏ)

Điềm Điềm quay đầu, kinh ngạc nhìn Lệ Nhận.

Không có tường thành, đúng là tiện lợi cho công việc thương mậu (buôn bán và trao đổi), nhưng mà ngược lại, cũng bất lợi khi chiến đấu thủ thành. Hắn nhất định là một người rất lớn mật hoặc là một tên hữu dũng vô mưu mới có thể
quyết định dỡ bỏ tường thành.

Nhớ tới ba quốc gia bất đồng này, một dự cảm không rõ lặng lẽ khuấy động
trong lòng Điềm Điềm. Nàng siết chặt quả đấm, liên tiếp hít sâu, sau đó
mới có dũng khí hỏi thêm lần nữa. “Ta xin hỏi, quốc vương của hai nước
kia là ai?”

“Kỳ quốc là Thú vương, Phong Quốc là Kiêu vương.”

Đáng chết! Quả nhiên là như vậy.

“Các cô đến làm cho ba vị Vương bắt tay giảng hòa.”

“Vương? Cái gì Vương?”

“Kiêu vương, Thú vương, Lệ vương.”

Nàng nhớ tới lời nói của thiên sứ, trái tim muốn rơi xuống vực.

Vương của ba quốc gia này, chính là người cần các nàng cố gắng thúc đẩy bọn họ bắt tay giảng hòa.

Nói không chừng ba quốc gia này, trong lúc kế nhiệm chức Đại vương, nhìn thấy đối phương là đã khó chịu.

Mà cũng có thể tình huống sẽ không tệ hại đến mức như vậy. Nàng ôm trong
ngực một tia hy vọng, hỏi tiếp. “Vậy mọi người bình thường làm sao qua
lại với nhau?”

Vấn đề này lại làm cho Ninh Tuế lộ ra vẻ mặt lúng túng. Y dùng tay khăn
tinh xảo, lau đi mồ hôi trên trán bởi vì quá căng thẳng mà chảy ra.

“Ách, tẩu tẩu, tam quốc đoạn tuyệt tới lui, thời gian đã trên trăm năm.”

“Cái gì? Không qua lại?!” Nàng ngạc nhiên, xoay người lại nhìn Lệ Nhận kêu
lên. “Các ngươi tam quốc ở cùng một chỗ, chỉ là cách vách nhau, tại sao
có thể không qua lại?”

Lệ Nhận nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt khó chịu. “Tại sao không được?”

“Người ta nói, bà con xa không bằng láng giềng gần, bình thường dĩ nhiên sẽ
muốn cùng hàng xóm có quan hệ tốt, chiếu cố lẫn nhau a!” Huống chi,
chuyện này còn liên lụy tới cái mạng nhỏ của nàng a. Nàng xoay người
lại, hỏi Ninh Tuế. “Ta nói có đúng hay không?”

“Cái này…” Ninh Tuế mặt trắng bệch ra vì căng thẳng, y nhìn huynh trưởng một cái, mới tiếp tục nói. “Tam quốc chỉ cách nhau một con sông, vì lợi
nhuận to lớn đến từ các thuyền trao đổi hàng hóa, vì muốn tranh giành cơ hội, từng phát sinh vô số lần chiến tranh, những năm gần đây mặc dù
chiến sự hơi trì hoãn, nhưng mà…”

Trời ạ, còn từng xảy ra chiến tranh?

“Nói như vậy, tam quốc các ngươi thủy chung luôn trong trạng thái đối địch?” Nàng bật thốt lên cắt đứt lời y, trơ mắt nhìn người đang tái nhợt kia.

“Ách, đúng vậy.”

“Không có cách nào xoay chuyển?” Ngữ khí của nàng tràn đầy tuyệt vọng.

“Trước mắt xem ra, không có khả năng.” Ninh Tuế nói.

Nàng choáng váng nhìn hắn, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói kia
“không có khả năng, không có khả năng, không có khả năng…”

Chuyện đả kích to lớn này, làm cho nàng mặt xám như tro tàn. Nhìn bức bản đồ
khổng lồ, nhất thời á khẩu không trả lời được. Trong một giây ngắn ngủi, thật sự muốn nắm tay hướng lên trời la hét, thật không công bằng.

Tại sao a? Ba người các nàng chẳng qua là tiểu nữ mồ côi thân thế thê lương mà thôi, phải làm như thế nào để cho ba vị Vương của ba nước này nắm
tay giảng hòa a? Nhiệm vụ sống lại này không nghĩ cũng thấy quá khó
khăn. Rõ ràng đây không phải là lỗi của các nàng a!

Thật quá đáng mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận