Khuynh Tâm

Ngón tay giao nhau cùng một chỗ, Tư Đồ Khắc Tai cố tình không nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mong mỏi của Sở Mộ Hân. Những lời này quả thực không khác gì đang tỏ tình với hắn, trong lòng vui vẻ còn không kịp, chỉ là muốn trêu chọc tiểu tử đang khẩn trương này.

Sở Mộ Hân thấy Khắc Tai không nói câu gì, khuôn mặt đầy trông đợi phút chốc xụ xuống, trong lòng dâng lên một trận ủy khuất, đôi mắt hiện lên một tầng hơi nước. Tựa như giận dỗi, cậu xoay người đưa lưng về phía hắn, hai tay chống xuống giãy ra khỏi người hắn. Tư Đồ Khắc Tai vội vàng giữ chặt lấy eo cậu.

“Chờ một chút, tiểu Hân, đừng đi!”

Đôi mắt rưng rưng đầy oán giận nhìn Tư Đồ Khắc Tai, khuôn mặt ngượng ngùng tức giận mà xinh đẹp làm hắn ngây người mất một lúc.

“Chẳng phải anh không muốn dẫn em đi sao, sao còn bảo em đứng lại làm gì?”

Cái miệng nhỏ nhỏ chu ra, Tư Đồ Khắc Tai nhìn mãi không chán.

“Oan uổng a, tôi còn chưa nói, em đi cùng tôi đi, tiểu Hân!”

“Em thích nghe anh gọi Hân!”

Sở Mộ Hân đột nhiên không đầu không đuôi nói câu này.

“Vậy sau này tôi gọi em là Hân, vậy được chưa?”

Đối với bất kì yêu cầu nào của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai đều không chút do dự mà đáp ứng, huống chi là việc này. Thực lòng, hắn hận không thể để cho cả thế giới biết Sở Mộ Hân là của một mình hắn, đem cậu giấu đi không cho bất kì kẻ nào nhìn thấy.

Sở Mộ Hân hài lòng nở nụ cười, đứng dậy. Tư Đồ Khắc Tai đột nhiên thấy trống trải vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu lưu luyến không buông. Sở Mộ Hân không đi được đành quay đầu lại nhìn, trên môi hiện nụ cười.

“Anh kéo tay như vậy sao em đi lấy đồ, em muốn lấy quần áo…”

“Không cần lấy, mặc của tôi là được rồi. Ngày mai quay lại đây thu dọn sau”.

Tư Đồ Khắc Tai kéo Sở Mộ Hân ra ngoài, cậu vẫn còn lần chần liên tục quay đầu lại.

“Chờ… chờ một chút… dọn cốc, đèn đèn, đèn cũng phải tắt, cửa nữa, cửa cũng phải khóa…đừng!”

Đứng trước cửa thang máy, Tư Đồ Khắc Tai đột nhiên cúi đầu xuống, bá đạo mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn nói không ngừng của Sở Mộ Hân.

Đầu lưỡi mang theo ý tứ xâm lược xâm nhập vào cái miệng nhỏ khẽ mở của cậu. Sở Mộ Hân thuận theo, cậu không biết là giữa người với nhau lại có hành động tiếp xúc thân mật như thế này. Cậu trừng lớn hai mắt nhìn nam nhân đang tàn sát bừa bãi trong miệng mình. Ôn nhu nhưng mạnh mẽ quấn lấy đầu lưỡi Sở Mộ Hân, khẽ liếm qua từng chiếc răng rồi lại dạo chơi trên bờ môi xinh đẹp khiến cậu trong chớp mắt cảm thấy vô lực, không thể làm gì khác đành chậm rãi nhắm hai mắt.

“…”

Cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, Tư Đồ Khắc Tai ôm lấy Sở Mộ Hân đang toàn thân vô lực, lưu luyến không rời đôi môi đỏ căng mọng. Thang máy mở, hắn ôm lấy tiểu đông tây đang bị hôn đến ý loạn tình mê đi vào, ánh mắt thưởng thức nhìn Sở Mộ Hân đang thở gấp cùng hai gò má đang đỏ ửng.

“Thích không?”

Sở Mộ Hân còn đang thở hổn hển, dù cái hiểu cái không nhưng cậu biết rõ hành động này tuyệt đối là vô cùng thân mật. Nhìn nam nhân đang ôm mình, Sở Mộ Hân cảm thấy có chút ngượng ngùng, đem mặt vùi vào cổ hắn

“….”

“Em nói gì? Tôi nghe không rõ”

Tư Đồ Khắc Tai giả ngơ. Nghe khẩu khí của hắn, Sở Mộ Hân biết hắn đang trêu chọc cậu. Cậu không cam lòng, cắn cổ hắn, hài lòng nghe phía trên truyền đến một tiếng thở dốc kinh ngạc.

“Em-em không để anh làm như vậy nữa! Đồ quỷ đáng ghét!”

Đi ra khỏi khu nhà ở của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai nắm tay cậu đi tới bên cạnh xe, để cậu ngồi ở vị trí bên cạnh. Hắn khởi động xe, bên môi hiện rõ ý cười nồng đậm.

“Cám ơn em, Hân, tôi rất vui!”

Cứ tưởng Tư Đồ Khắc Tai lại nói gì không đứng đắn, không nghĩ là hắn sẽ nói như vậy làm Sở Mộ Hân không biết nên phản ứng như thế nào đành chậm rãi cúi đầu. Thấy Sở Mộ Hân như vậy, Tư Đồ Khắc Tai phá lên cười. Sở Mộ Hân lại càng luống cuống, bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ lên vai hắn. (Mun: ở cạnh người yêu là mất hết cả hình tượng lạnh lùng =]]]) Không những không đau trái lại còn làm cho bầu không khí càng thêm ngọt ngào.

Xe tiến vào khu nhà ở, Sở Mộ Hân kinh ngạc mở to mắt.

“Anh ở nơi này a?”

“Gọi tôi Khắc Tai…A, không được, em lần nào cũng quên. Gọi Tai đi”

Tư Đồ Khắc Tai cười, một tay gẩy loạn mái tóc Sở Mộ Hân. Cậu cười khanh khách, trốn tránh.

“Được rồi, Tai. Anh ở chỗ này sao? Thật quá cao cấp, thật lợi hại”

Đối với những lời nói này hắn không đáp lại mà chỉ lộ ra nụ cười. Vòng tay lái sang bên phải tiến vào gara, Tư Đồ Khắc Tai nhanh chóng dừng xe, đem Sở Mộ Hân vào nhà.

“Oa…”

Thiết kế tầng trung của tòa cao ốc khiến cho không gian ban đầu vốn rộng nay càng rộng hơn. Đồ vật trang trí trong phòng không quá hoa lệ nhưng đỉnh cao chính là thiết kế các đồ nội thất trong nhà kết hợp với màu đen và bạc khiến cho không gian trong nhà Tư Đồ Khắc Tai toát ra một phong cách rất thời thượng, hiện đại.

Sở Mộ Hân làm bộ dạng Lưu mỗ mỗ tiến vào làm cho Tư Đồ Khắc Tai đi sau không nhịn được cười. Nhìn tiểu tử này rướn cổ quan sát xung quanh, Tư Đồ Khắc Tai thật không nỡ làm hỏng khoảnh khắc vô cùng đáng yêu này.

“Phòng ở lầu hai, chúng ta lên thôi.”

Hắn chỉ tay về phía cầu thang màu bạc bên cạnh phòng khách. Sở Mộ Hân chuyển từ kinh ngạc sang hưng phấn, nhảy nhảy nhót nhót chạy lên lầu, Tư Đồ Khắc Tai vẫn đi theo sau.

“Cẩn thận một chút, Hân, đừng chạy quá nhanh!”

Phất tay một cái coi như nghe thấy, Sở Mộ Hân không bỏ qua cơ hội chạy lên trước nhìn ngó. Tư Đồ Khắc Tai bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu gia hỏa này thật đúng là tùy hứng…

“Đây là quầy bar a, Tai, nhà anh có quầy bar a!”

Chỉ chỉ vào mặt bàn trong suốt, Sở Mộ Hân thốt lên.Tư Đồ Khắc Tai một tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắc của cậu, tay kia đưa xuống dưới bàn ấn công tắc. Mặt bàn trong suốt thoáng chốc hiện lên ánh sáng xanh trong như nước khiến Sở Mộ Hân vội vã kêu lên.

“Đẹp quá!”

“Thích không?”

Tư Đồ Khắc Tai cưng chiều nhìn khuôn mặt đang mừng rỡ của Sở Mộ Hân, cái đầu nhỏ gật gật liên tục.

“Ân, ân! Rất thích, thật sự rất đẹp!”

“Sau này nơi đây chính là của em. Tôi đem nơi này tặng cho em, tùy em muốn làm gì thì làm, có được không, Hân?”

“Tặng em? Thật sự?”

Tư Đồ Khắc Tai đương nhiên gật đầu. Sở Mộ Hân cao hứng in lên má hắn một nụ hôn.

“Cảm ơn anh, Tai, em rất vui!”

Sở Mộ Hân nghịch ngợm đem câu nói lúc nãy của hắn nói lại với hắn. Tư Đồ Khắc Tai còn đang thất thần lưu luyến xúc cảm nụ hôn bên má vừa rồi. Lấy lại tinh thần, Khắc Tai đưa Sở Mộ Hân vào phòng ngủ của cậu.

“Đây là phòng của em, cần cái gì thì cứ nói với tôi một tiếng. Phòng tắm ở phòng tôi, ngay bên cạnh đây. Được rồi, em cũng xem đủ rồi, đi tắm trước đi, tôi lấy quần áo cho em”

“A, được”

Sở Mộ Hân ngoan ngoãn đi theo hướng Tư Đồ Khắc Tai chỉ. Hắn nhìn cậu vào phòng tắm rồi mới xoay người đi ra. Vừa mới xoay người liền nghe thấy tiếng Sở Mộ Hân đang thốt lên kinh ngạc, hắn bật cười.

Khoảng hai mươi phút sau, Sở Mộ Hân khoác áo choàng tắm mà Tư Đồ Khắc Tai treo trong phòng tắm đi ra. Áo choàng tắm quá dài khiến cậu trông giống như bọc chăn lên người. Một bộ dáng rất chọc người xem.

“Tai…”

Sở Mộ Hân phát hiện Khắc Tai đang ngủ trên ghế salon trong phòng liền rón rén tới gần.

Oa….lông mi thật đẹp….Tai…..dáng ngủ thật đáng yêu! (Mun: =]]]]]]]) (Ame: tiểu Hân có ý thức được rằng em ý đang dùng sai từ không?)

Sở Mộ Hân ngồi xuống nhìn gần một chút, bên môi nở nụ cười, nghiêng đầu, bàn tay nhỏ bé bắt đầu không quy củ bò lên khuôn mặt anh tuấn của hắn. Lông mày rậm, mũi cao cùng đôi môi vô cùng khiêu gợi.

“Khắc Tai, không phải Khả Tai…. Tai…Trọng Phẩm đại ca gọi em là tiểu Hân, vậy gọi anh là tiểu Tai đi. Tiểu, Tai, quá đáng yêu….” (Mun: cẩn thận có người chết sặc =]]])

Ngón tay trên mặt Tư Đồ Khắc Tai di chuyển đến bên môi. Sở Mộ Hân liền nhớ tới lúc nãy cậu vừa bị đôi môi này hôn đến ý loạn tình mê


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui