Tình cảnh của Nghiêm Khoan hiện tại chính là vô cùng thê thảm. Nguyên nhân thì sẽ giải thích ngay sau đây, còn thảm thế nào thì tùy mỗi người cảm nhận đi.
Có hai nguyên nhân chính: một là Nghiêm Khoan đã làm con ngoan không đúng thời điểm, hai là Nghiêm Khoan đã quá đề cao khả năng phân biệt mọi vật của Chấn Vũ lúc mới ngủ dậy.
________________
Mọi chuyện xảy ra vào một buổi sáng đẹp trời…
Như thường lệ, vào những ngày nghỉ thì Chấn Vũ luôn ngủ rất nhiều. Điều hiển nhiên rằng Nghiêm Khoan phải là người chuẩn bị bữa sáng.
Nhạc chuông điện thoại bất ngờ vang lên, làm Chấn Vũ giật mình tỉnh giấc, với tay lấy cái điện thoại để cạnh giường, mở ra xem khi chưa kịp nhận ra tiếng nhạc phát ra từ cái điện thoại màu đỏ.
Nghiêm Khoan, đây là do tự mình hại mình, ai bảo đòi để nhạc chuông giống nhau chứ!?!
Chấn Vũ nửa tỉnh nửa mê nhấn nút xem tin nhắn vừa gửi tới.
A Khoan, mẹ đã hẹn với bạn của mẹ rồi, chủ nhật này dì ấy và cô con gái Văn Ngọc sẽ tới chơi. Văn Ngọc là một đứa con gái ngoan, là một cô gái tốt, rất đảm đang. Mẹ hy vọng hai đứa sẽ có thể tiến triển tốt, để mẹ mau có cháu ẵm.
….
….
….
….
….
….
CỐP
Âm thanh của thứ gì đó bị ném vào tường vang lên, làm Nghiêm Khoan đang chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp giật mình, chạy như bay vào phòng ngủ.
“Vũ nhi, có ch….”
BỘP
Nghiêm Khoan vừa vào phòng đã bị một cái gối bay thẳng vào mặt, duới đất là cái điện thoại màu đỏ bể nát tan tành.
“V… Vũ… Vũ nhi…”
“Hôm qua cậu nói, chủ nhật này cậu phải về nhà… để làm gì hả?”
“Do ba mẹ tôi đột nhiên gọi về, nên….”
Chấn Vũ không thèm nghe Nghiêm Khoan nói hết câu đã bỏ ra khỏi phòng.
[để đó… xem tình hình rồi tiếp]
Suốt bữa sáng, Chấn Vũ im lặng không nói gì, Nghiêm Khoan cũng không dám hó hé. Kết quả là cả hai cùng trải qua một bữa ăn hết sức căng thẳng.
“Chủ nhật này đi chơi vui vẻ”
Chấn Vũ nói một câu rồi đẩy cửa đi ra khỏi nhả, không để cho Nghiêm Khoan kịp có phản ứng.
Nghiêm Khoan vội vã chụp lấy cái điện thoại bàn, gọi ngay về nhà.
“Mẹ, lúc nãy mẹ có nhắn tin gì phải không?”
“Ừ, có”
“Mẹ nhắn gì vậy?”
“Con không xem tin nhắn à?”
“Điện… điện thoại của con bị hư”
“À~ lúc nãy mẹ nhắn báo con biết là chủ nhật này có Văn Ngọc đến nhà mình chơi nữa. Con nhớ con bé đó không? Lúc nhỏ hai đứa hay đi chơi với nhau đó! Giờ Văn Ngọc đã thành một cái xinh đẹp rồi, sự nghiệp cũng đang phát triển, lại còn rất đảm đang, việc gì cũng tháo vát. Mẹ hy vọng….”
Mẹ Nghiêm Khoan nói rất nhiều, rất nhiều về cô gái Văn Ngọc kia, nhưng Nghiêm Khoan đã hoàn toàn hóa đá, không hề nghe thấy gì nữa.
Mình tiêu rồi!
Mình tiêu rồi!
Mình tiêu rồi!
…
…
…
…
…
CHẾT CHẮC RỒI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
________________
Chấn Vũ quay về với bộ mặt không mấy vui vẻ, hay nói cách khác là như sắp giết người vậy. Còn Nghiêm Khoan đã đứng sẵn ngay cửa, giống như con chó con đang đợi chủ về.
Chấn Vũ vờ như không thấy Nghiêm Khoan, lướt qua trước mặt con chó con mà không thèm liếc nó lấy một cái.
“Vũ nhi!”
Nghiêm Khoan bất ngờ ôm chặt lấy Chấn Vũ.
“Bỏ ra!”
“…..”
“Bỏ ra ngay-lập-tức”
“Đừng giận mà!”
“Việc gì tôi phải giận?”
“Cuối tuần này… đi cùng tôi không?”
“Cái gì?”
“Có lẽ… cũng đến lúc cho ba mẹ tôi biết chuyện rồi, phải không?”
“…..”
Một lúc lâu sau cũng không thấy Chấn Vũ nói lời nào, Nghiêm Khoan mới chậm rãi buông tay ra.
“Thế nào?”
“Hỏi cái gì chứ?”
Chấn Vũ đẩy Nghiêm Khoan ra rồi trở lại phòng ngủ. Con chó con kia dĩ nhiên cũng lập tức theo sau.
“Tôi muốn ngủ, cậu…”
Không để Chấn Vũ có cơ hội đuổi đi thì Nghiêm Khoan đã tự tiện hôn lên môi người ta. Nghiêm Khoan dùng một tay giữ hông của Chấn Vũ, tay kia lại chế trụ sau đầu khiến người ta không có cơ hội chống trả.
Đầu lưỡi Nghiêm Khoan khéo léo luồn vào trong khoang miệng Chấn Vũ, khuấy động từng ngóc ngách, liên tục dây dưa không rời ra.
Hơi thở nóng bỏng cùng đầu lưỡi tinh quái của Nghiêm Khoan khiến Chấn Vũ choáng váng, nhất thời quên mất cả việc chống trả, lại còn có chút gì đó hưởng thụ, từ từ tiếp nhận.
Đến khi cảm thấy cơn giận cũng đã phần nào dịu xuống thì Nghiêm Khoan mới chậm rãi tách môi ra, ghé sát tai của Chấn Vũ thì thầm.
“Cuối tuần… đi cùng tôi đi!”
Gương mặt Chấn Vũ hơi ửng hồng, thấp giọng trả lời thật nhẹ nhàng nhưng hình như cũng còn chút ý oán trách.
“Có ai nói sẽ không đi sao?”Tối thứ 6, Nghiêm Khoan gọi điện cho Lao thúc, chỉ nói một câu “Cuối tuần này Vũ nhi đi với tôi” rồi cúp máy, không để đầu dây bên kia kịp phản ứng. Nghiêm Khoan biết rõ hơn ai hết, nếu không cúp máy nhanh thì chắc chắn sẽ “được” nghe một bản trường hận ca dài 1 tiếng là còn ít.
________________
“Cậu… chắc chuyện này sẽ không sao chứ?”
“Sao vậy? Không phải Vũ nhi cũng muốn tới nhà tôi sao?”
Chấn Vũ chống tay lên cửa sổ xe, quay mặt ra ngoài, không muốn để cho Nghiêm Khoan nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của mình lúc này.
Nghiêm Khoan cũng không thắc mắc thêm, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Chấn Vũ.
“Không sao đâu! Dù có thế nào… cũng có tôi ở đây!”
________________
Đến chiều, xe của Nghiêm Khoan dừng lại trước một căn nhà khang trang, xung quanh được bao bọc bởi những hàng rào trắng và các hàng cây xanh um, tạo cho người khác một cảm giác thoáng mát, dễ chịu.
“Nhà ba mẹ cậu đây sao?”
“Ừm, Vũ nhi thấy sao?”
“Cũng được~”
Nghiêm Khoan tươi cười vui vẻ, khiến cho Chấn Vũ cảm thấy dường như ở đây chỉ có mình anh là người cảm thấy bồn chồn, lo lắng.
Nghiêm Khoan hớn hở đẩy cửa vào nhà, nhưng cửa vừa mở thì nụ cười tươi tắn liền lập tức biến mất ngay.
“Khoan nhi, con về rồi à?”
Một bên là mẹ tươi cười đón tiếp, một bên là ba đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo nhưng cũng quay đầu ra cửa chào, nhưng… tại sao… chính giữa lại là……
“Khoan ca, đã lâu không gặp”
Một cô gái…
Một cô gái trẻ…
Một cô gái trẻ xinh đẹp…
Một cô gái trẻ xinh đẹp vừa mở miệng đã gọi “Khoan ca”…
“Khoan nhi, mẹ còn tưởng ngày mai con mới về chứ!?! Hay là… muốn sớm gặp được tiểu Ngọc?”
Mẹ Nghiêm Khoan thuận miệng buông ra một câu nói đùa, khiến Văn Ngọc đỏ mặt tía tai, còn Nghiêm Khoan… nếu máu trong người còn vận chuyển được thì cũng đã là may mắn rồi.
“A~ m… mẹ, đây là Vũ nhi, là…”
“Chào bác, cháu là Kiều Chấn Vũ, là bạn-của-Nghiêm-Khoan”
Bốn chữ cuối được Chấn Vũ nhấn mạnh hết mức, kèm theo một nụ cười, một nụ cười rất đẹp, đẹp như… trên phim. Cũng nhờ đó, Nghiêm Khoan cũng tự hiểu được số phận của mình.
Mình có thể sống đến thứ 2 được không?
________________
“Hai đứa là bạn thân sao?”
“Dạ…”
“Chỉ là bạn bình thường thôi ạ! Cũng không thân thiết lắm đâu”
Mặc dù Chấn Vũ vừa nói vừa cười rất tươi, nhưng Nghiêm Khoan ngồi bên cạnh không hiểu sao lại không ngừng toát mồ hôi lạnh.
“Khoan ca, anh không khỏe sao? Mồ hôi ra nhiều quá!”
“À… chắc… chắc là do trong này hơi nóng. Anh ra ngoài một chút cho thoáng! Vũ nhi, đi thôi!”
“Cái gì? Sao tôi phải….”
Chấn Vũ còn chưa kịp phản bác. Mẹ và Văn Ngọc còn chưa kịp nói gì. Nghiêm Khoan đã kéo Chấn Vũ ra khỏi nhà.
________________
Nghiêm Khoan lái xe đến một góc đường vắng, cách xa nhà.
Chấn Vũ từ đầu đến cuối vẫn im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không một lần liếc nhìn Nghiêm Khoan.
“Vũ nhi”
“…..”
“Đừng giận nữa có được không? Tôi hoàn toàn không biết tiểu Ngọc tới đây mà!”
“Khoan ca, tiểu Ngọc, hai người thân thiết quá nhỉ!?!”
“Không! Tôi và tiểu… à không… Văn Ngọc chỉ là bạn lúc nhỏ, tôi chỉ gặp cô ấy có vài lần thôi, hoàn toàn không có quan hệ gì cả!”
“Không có quan hệ mà mẹ cậu lại đối xử với cô ấy như con gái ruột”
“…..”
“À không, con dâu chứ!”
“Vũ nhi…”
“Tôi có ở đây chắc cũng chỉ là người thừa thôi! Phiền cậu chở tôi về nhà cậu để lấy đồ đạc rồi tôi có thể tự đón xe về hoặc gọi Lao thúc đến đón”
“Vũ nhi, tôi…”
“Nếu cậu không muốn chở thì tôi đi bộ về cũng được!”
Chấn Vũ vừa định mở cửa xe thì đã bị Nghiêm Khoan kéo lại. Nghiêm Khoan bày ra bộ mặt đầu hàng, khẽ cúi đầu thở dài.
“Được! Vậy để tôi chở Vũ nhi về lại nhà tôi!”
________________
Xe vừa thắng lại trước cửa nhà, Nghiêm Khoan đã lập tức cầm tay Chấn Vũ, đi thẳng vào phòng khách.
“Có chuyện gì vậy?”
Mẹ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Nghiêm Khoan, không hiểu sao lại thấy bất an. Nghiêm Khoan kéo Chấn Vũ đến bên cạnh, dõng dạc tuyên bố.
“Mẹ, đây là người yêu của con!”
Văn Ngọc nghe như có sét đánh ngang tai.
Mẹ dường như đã hóa đá.
Còn Chấn Vũ… không biết thần trí có còn ở trong thân xác không hay đã bị Nghiêm Khoan dọa bay đi mất rồi!?!
Khoan nhi, con nghiêm túc đấy chứ?”
“Vâng”
“Những chuyện này không thể đem ra đùa đâu”
“Con biết”
Ba và mẹ chỉ còn biết đau đầu nhìn nhau. Đứa con do họ nuôi lớn từ lúc nào lại trở nên cứng đầu thế này chứ?
Còn Văn Ngọc từ nãy đến giờ vẫn cứ im lặng nhìn Nghiêm Khoan, không nói một lời.
“Ba, mẹ, tiểu Ngọc, con biết chuyện này rất bất ngờ, nhưng chuyện giữa con và Vũ nhi là sự thật và nó sẽ không thay đổi! Hy vọng mọi người sẽ không quá cố chấp”
“Khoan nhi, đây là chuyện quan trọng liên quan đến sự nghiệp và cả cuộc đời của con đó”
“Con biết”
“Vậy tại sao…”
“Con biết… tình cảm con dành cho Vũ nhi là không thể thay đổi! Nếu ba mẹ không thích, con có thể lập tức đi khỏi đây, sau này sẽ không quay về nữa”
“Khoan nhi, con…”
Nghiêm Khoan lập tức đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.
Chấn Vũ nãy giờ vẫn bị Nghiêm Khoan khóa cửa nhốt bên ngoài, đã thấy rất khó chịu. Cánh cửa vừa mở, anh còn chưa kịp mắng cho tên ngốc đó một trận thì đã lập tức bị ôm chầm lấy.
“Nè, cậu…”
“Vũ nhi”
“…..”
“Quay về thôi!”
Nghiêm Khoan kéo Chấn Vũ ra xe. Hình như Nghiêm Khoan biết trước nhất định sẽ thế này nên ngay cả đồ đạc cũng đã để sẵn, chỉ việc nổ máy là đi ngay.
“Đợi đã!”
Văn Ngọc đột nhiên chạy ra gọi lại.
“Anh… đã lâu không về, ít ra cũng nên cùng hai bác ăn một bữa cơm”
“Tiểu Ngọc…”
“Nếu anh thấy gò bó, em có thể về”
“…..”
“…..”
“Thôi được!”
Nghiêm Khoan đành thở dài gật đầu, rồi lại quay qua nhìn Chấn Vũ.
“Ở lại ăn một bữa, được không?”
“Tùy cậu”
________________
Văn Ngọc có ý muốn về nhưng mẹ lại cứ nằng nặc bắt cô ở lại ăn tối, khiến cô cũng không thể từ chối. Cũng chính vì thế mà không khí trên bàn ăn càng lúc càng kỳ lạ.
Văn Ngọc vẫn cố tỏ ra bình thường. Ba, mẹ thì lại không nói gì, chỉ im lặng quan sát Chấn Vũ. Nghiêm Khoan thì mặc kệ Chấn Vũ có tránh né cỡ nào, vẫn cứ tỏ ra thân mật như thường ngày, không quan tâm tới hai bậc trưởng bối đang ngồi trước mặt.
Chấn Vũ nhìn cái chén chỉ-thấy-đồ-ăn của mình, rồi lại liếc sang cái tên vẫn còn đang mải mê gắp thêm.
Cậu điên hả?
Đồ ăn ngon mà~
Làm sao tôi ăn hết?
Cứ ăn đi!
“Hai đứa quen nhau như thế nào?”
Ba không chịu nổi hai cái ánh mắt đang truyền tín hiệu như điện xẹt kia, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
“Là do quản lý của cậu ta/Vũ nhi giới thiệu”
“…..”
“Là do quản lý của tụi con giới thiệu”
“À~”
“…..”
“Chẳng lẽ… quản lý thường kiêm luôn chuyện mai mối sao?”
“Cũng… không hẳn”
“Chỉ có hai tên đó là nhiều chuyện thôi”
“Nhưng nhiều chuyện đôi khi cũng tốt mà”
“…..”
Cái nụ cười “ngây thơ” như hài tử chuẩn bị mọc sừng của Nghiêm Khoan phút chốc làm bàn ăn trở nên im lặng.
Ba mẹ chỉ có thể yên lặng, tiếp tục dùng cơm. Chấn Vũ thỉnh thoảng lại liếc sang Nghiêm Khoan, nhưng lại nhìn thấy cái nụ cười cực-kỳ-đáng-ngờ kia.
Còn Văn Ngọc… chẳng biết từ lúc nào, trên môi lại nở một nụ cười kỳ lạ.
Cái gì? Không được?”
Nghiêm Khoan nhảy dựng lên ngay giữa phòng khách như bị kiến cắn.
“Có gì mà không được chứ? Tiểu Ngọc ngủ lại đây thì cần phải có phòng chứ, chỉ còn có phòng bên cạnh phòng con là còn trống thôi”
“Nhà tiểu Ngọc chẳng phải gần đây sao? Cô ấy có thể về mà”
“Bây giờ đã trễ lắm rồi, để tiểu Ngọc về một mình rất nguy hiểm”
“Vậy… vậy… vậy thì…”
“Chỉ là ở phòng bên cạnh thôi mà! Đâu phải bắt con ngủ chung phòng với tiểu Ngọc”
“Vậy tại sao con với Vũ nhi không ngủ chung phòng được?”
“Chuyện này… hai đứa…”
“Tiểu Ngọc ở lại được, thì Vũ nhi cũng phải ở lại được!”
“Con….”
Cái bản mặt lỳ lợm của Nghiêm Khoan thiệt khiến cho hai bậc trưởng bối không khỏi một trận nhức đầu. Chấn Vũ chỉ còn biết thở dài, tự thấy lúc này tốt nhất là nên im lặng, có điều…. tại sao nãy giờ Văn Ngọc cứ nhìn anh chằm chằm chứ?
“Bác gái, không sao đâu! Cứ để hai người họ ở chung phòng đi, nếu không… lát nữa Khoan ca sẽ đích thân lái xe đưa con về nhà đó”
“Tiểu Ngọc, nhưng mà…”
“Không biết chừng sau này Khoan ca còn không thèm nhìn mặt con nữa”
“…..”
Văn Ngọc cười, cười tươi đến đáng sợ. Nghiêm Khoan biết rõ cái vẻ mặt tươi cười kia chẳng tốt lành gì, không phải tự dưng mà Văn Ngọc lại muốn giúp anh đâu.
Tuy có hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng mẹ của Nghiêm Khoan cũng phải đồng ý để anh với Chấn Vũ ở chung phòng với điều kiện là Nghiêm Khoan phải để yên cho Văn Ngọc ở ngay phòng bên cạnh.
________________
Vừa vào phòng, việc đầu tiên của Nghiêm Khoan chính là khóa chặt cửa và kiểm tra… vách tường.
“Cậu làm gì vậy?”
“Hả?”
“Trên tường có gì sao?”
“Không! Tôi chỉ kiểm tra một chút thôi”
“Kiểm tra cái gì?”
“Coi trên tường có cái lỗ nào không?”
“Hả?”
Chấn Vũ tròn mắt ngạc nhiên. Nghiêm Khoan tiến lại gần, nói nhỏ chỉ đủ để Chấn Vũ nghe thấy.
“Tôi chỉ đề phòng tiểu Ngọc thôi”
“Sao phải đề phòng…”
“Suỵt~”
Nghiêm Khoan bất ngờ lấy tay bịt miệng Chấn Vũ lại.
“Nói nhỏ thôi! Chắc chắn là tiểu Ngọc đang nghe lén đó”
“…..”
“Thực ra….”
Nghiêm Khoan ghé sát vào tai Chấn Vũ, giọng nói đã hạ xuống mức nhỏ nhất, giống như tiếng thì thầm.
“Bộ Khuynh tẫn thiên hạ… là do tiểu Ngọc gửi cho tôi”
Tiếng thì thầm của Nghiêm Khoan trong chớp mắt chuyển thành tiếng sấm sét đánh ngang tai Chấn Vũ.
Phòng bên cạnh, có người đang kề sát tai vào tường, cố gắng nghe ngóng.
“Chậc, sao yên ắng quá vậy?”“LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ??????????”
RẦM
Còn chưa kịp tỉnh ngủ, ba mẹ của Nghiêm Khoan đã bị tiếng la thất thanh của Chấn Vũ làm giật mình, sau đó lại còn thêm một tiếng động lớn khiến cho 2 người già cả không thể không chạy hết tốc lực lên lầu.
“Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”
“A~ ba mẹ”
Nghiêm Khoan vừa mở cửa vừa bày ra nụ cười vô cùng ngây thơ, thực sự là muốn dọa chết người lớn tuổi mà.
“Hai đứa làm gì mà ầm ĩ vậy hả? Tiếng động vừa rồi là sao?”
“Thực ra là…”
“Không có gì!”
Chấn Vũ bất ngờ chen ngang với gương mặt đỏ bừng như bị lửa đốt.
“Xin lỗi đã làm phiền hai bác! Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ~”
Chấn Vũ cúi người xin lỗi rồi giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Sao vậy?”
Nghiêm Khoan vẫn tiếp tục làm mặt ngây thơ, trong khi Chấn Vũ đã muốn bị anh chọc cho tức chết.
“Sao vậy cái gì hả? Cậu nghĩ là cậu vừa làm gì vậy? Dù sao cũng là đang ở trong nhà của ba mẹ cậu đó, cư xử đàng hoàng một chút đi!”
“Có gì không đàng hoàng sao? Bình thường vẫn vậy mà~”
“Cậu…”
Chấn Vũ không còn biết phải nói gì với con chó con cứng đầu này nữa. Nghiêm Khoan thừa lúc Chấn Vũ không chú ý, liền lao tới, hôn lên môi Chấn Vũ.
“Lúc nãy chưa kịp hôn đã bị Vũ nhi đẩy ra rồi”
“…..”
“Xuống ăn sáng thôi!”
________________
“À… Khoan ca”
“Huh?”
“Mặt của anh….”
“Sao?”
“Bên trái… sao lại đỏ như vậy? Có chuyện gì sao?”
“À~ lúc nãy anh vô tình va vào cánh cửa thôi”
Trên mặt của Nghiêm Khoan rõ ràng là in dấu từng vệt đỏ, không cần hỏi cũng biết là vừa bị tát, lại cộng thêm thái độ của Nghiêm Khoan cũng đủ biết là bị ai tát, thế nhưng tiểu Ngọc cũng không muốn Nghiêm Khoan thêm khó xử, chỉ gật gù cho qua chuyện.
Nghiêm Khoan tuy nói là ngồi ăn, nhưng thực ra cứ mãi chú ý đến Chấn Vũ, vừa liên tục gắp đồ ăn đầy vào chén vừa nhìn người ta chằm chằm với ánh mắt vô cùng trìu mến.
Ba mẹ Nghiêm Khoan nhìn thấy cảnh đó, thực sự rất khó để giữ được bình tĩnh.
“Mẹ vẫn chưa chết”
Mẹ của Nghiêm Khoan lên tiếng, mặc dù vẫn giả vờ như đang ăn uống bình thường, nhưng có lẽ bà đã sắp chịu không nổi cảnh tượng trước mắt rồi.
“Thì đã có ai thắp nhang cho bà đâu mà!”
Ba thì dường như vẫn chưa hiểu ra được ẩn ý trong câu nói của mẹ, lại còn thay mặt đứa con trai yêu đối đáp lại, thật là khiến cho cả bàn suýt nữa bị mắc nghẹn.
“Ông cứ lo ăn đi!”
Mẹ lộ vẻ bực tức, dúi vào trong miệng ba một miếng cải xào nóng hổi, làm ba suýt nữa là bị phỏng lưỡi.
“Khoan nhi, lát nữa con hãy dắt tiểu Ngọc đi dạo một vòng đi!”
“Tiểu Ngọc sống ở đây từ nhỏ mà, nếu muốn thì cô ấy có thể tự đi. Lát nữa con có hẹn đưa Vũ nhi đi dạo rồi”
“Khoan nhi, tiểu Ngọc là thân con gái, con để nó đi một mình mà không thấy lo lắng sao?”
“Mẹ an tâm, người xung quanh đây đều quen biết với tiểu Ngọc mà, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
“Khoan nhi, con…”
“Ba người cùng đi”
“Cái gì?”
“Cả… ba người cùng đi dạo, được không?”
________________
Mặc dù là Chấn Vũ đã nói vậy, nhưng anh cũng chỉ vì không muốn xảy ra chiến tranh trên bàn ăn thôi, không ngờ cả Nghiêm Khoan và mẹ đều không phản đối, kết quả là bây giờ anh, Nghiêm Khoan và tiểu Ngọc đang cùng đi dạo trong không khí vô cùng khó xử.
Nói cho đúng hơn là hình như chỉ có mình Chấn Vũ cảm thấy khó xử. Nghiêm Khoan vẫn như mọi khi, rất ung dung. Còn tiểu Ngọc thì Chấn Vũ hoàn toàn không thể hiểu cô ấy là người như thế nào, nhưng trong tình huống hiện tại mà cô ấy có vẻ như vẫn rất điềm tĩnh.
“A~ em để quên đồ ở nhà rồi, để em quay về lấy!”
Tiểu Ngọc bất ngờ nói rồi cũng bất ngờ bỏ đi thẳng, để lại Nghiêm Khoan và Chấn Vũ với nhau.
“Chúng ta đi thôi”
“Hả? Không cần đợi cô ấy sao?”
“Tiểu Ngọc sẽ không quay lại đâu”
Nghiêm Khoan mỉm cười ranh mãnh như thể đã biết trước hết mọi chuyện rồi kéo tay Chấn Vũ đi.
24/02/2012 BY LAM NGUYỆT HỒ YÊUNghiêm Kiều lục_phiên ngoại 05 [phần 07]
Khuynh tẫn thiên hạ chi Nghiêm Kiều lụcphiên ngoại 05— Xem mắt–phần 07
*thở dài*
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
….
TA CHƯA VIẾT GÌ HẾT Á =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]]