Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Hình tượng Vô Song công tử lưu danh sử sách là một con người không những mâu thuẫn mà lại còn phức tạp đến tột cùng. Y quyền cao chức trọng nhưng lại thích ẩn dật sơn lâm, y lãnh khốc vô tình nhưng lại thương dân yêu nước, từng chính tay hạ thủ ám sát Hoàn Vũ Đế, nhưng khi Hoàn Vũ Đế lâm nguy cũng chính y ở sát bên cạnh ngàn dặm tiến lui. Y có thể cùng với Bát Phương quân binh đao đối diện, nhưng bại trận rồi lại mau chóng hạ quyết tâm phò trợ Anh Vũ hầu hạ thành phá trại, đăng cơ xưng đế…

Tính tình của Vô Song công tử, sử quan đời sau có vò đầu bứt tai nghĩ ngợi đến nát óc cũng chẳng thể nào phân tích nổi, chỉ duy nhất trong《Khuynh Càn Lục》Vô Ưu thừa tướng Thích Vô Ưu hạ bút viết xuống bốn chữ – Đại ái vô hình. (1)

Lướt dọc suốt chiều dài bình nguyên bên ngoài Hoàng thành Đại Khánh, một đạo quân trùng trùng điệp điệp như thủy triều chậm rãi tiến lên.

Bát thập tứ vân kỵ oai vệ dẫn đầu toàn quân, Trảm Vân Nhận giắt ngang hông, tám mươi bốn chiếc áo choàng đen tuyền tựa đám mây phiêu bồng trong gió lộng. Ngay phía sau Bát Thập Tứ vân kỵ là đoàn Khinh kỵ binh, vai khoác cung tên, lưng đeo trường kiếm, trên người giáp bạc hộ thân chói lóa trước ánh dương. Những người lính bộ binh trên vai trường thương sắc nhọn, đạp từng bước chân rầm rập mạnh mẽ lên bình nguyên bát ngát nối tiếp theo Khinh kỵ binh. Bọc hậu cả đoàn quân hùng hậu là những lực sĩ đầu đội mũ sắt, cả người lẫn ngựa đều bọc kín trong khôi giáp nặng nề bảo vệ, mọi ngoại lực tác động đều bị bật ngược trở ra, không mảy may suy suyển, không ai khác hơn Trọng kỵ binh tề chỉnh vững vàng. Lương thảo, quân nhu, quân dụng phân loại rõ ràng, gọn gàng khoa học, hậu cần được trang bị kỹ lưỡng, chỉn chu.

Các lộ binh mã đoàn này nối tiếp đoàn khác, dài dằng dặc tưởng chừng vô tận. Từ đầu hàng quân dõi mắt về phía sau, ngút ngàn không thấy điểm dừng.

Toàn quân sĩ khí dâng cao, ý chí mãnh liệt, từ cờ xí phần phật tung bay, bước chân nện xuống đất vàng rầm rập, cho đến thanh thế ngất trời, nhất nhất đều làm người ta không thể phủ nhận đây thực sự là một đoàn quân tinh nhuệ, bao trùm đại quân là khí thế áp đảo kinh người, bất khả kháng cự, hệt như trùng điệp núi non nhất tề cất mình chuyển động.

Để hình dung, người ta không thể dùng phép đếm thông thường bao nhiêu người bao nhiêu ngựa bao nhiêu lương thảo đi theo, mà chỉ có thể so sánh với tầng tầng lớp lớp sóng bạc sầm sập xô bờ, vô cùng vô tận.

Phương Quân Càn ghìm cương chiến mã, đôi mắt thẳm sâu sắc bén hiện lên vừa có thù hận chán ghét, vừa có cảm hoài thiết tha: “Khuynh Vũ, phía trước chính là Hoàng thành Đại Khánh.” Chỉ chưa đến bốn tháng ngắn ngủi, bát lộ đại quân đã hiên ngang tiến đến, binh lâm thành hạ.

Phía sau bức mành sa trắng như tuyết, vọng đến một thanh âm êm ái dịu dàng, nhẹ như gió thoảng: “Ta thấy rồi.” Ngừng lại một chút, “Phương Quân Càn, huynh… thích nơi này à?”

Phương Quân Càn thản nhiên đáp: “Không hề, bổn hầu căm ghét nơi này.” Nói rồi chợt buông tiếng cười lạnh lùng, “Bởi vì căm ghét, nên phải hủy diệt.”

Bên trong rèm kiệu, Vô Song công tử khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn chứa chút gì đó xót xa chua chát: thật không hổ là Phương Quân Càn.

“Khuynh Vũ nói xem, quân ta phải như thế nào mới phá được Hoàng thành?” – Phương Quân Càn hỏi. Cho đến bây giờ, bên trong dáng vẻ trầm tĩnh đạm định của Phương Quân Càn hàm ẩn ba phần cơ trí lạnh lùng và đến bảy phần tiêu sái ung dung, nhung trang khôi giáp chạm khắc tinh xảo bao bọc thân hình càng làm ngời lên vẻ đẹp nam tính quyến rũ có sức mạnh sát thương nữ nhân cực cao, cái gì nữ sát thủ trẻ tuổi, nữ sát thủ trung niên linh tinh mà nói, thật sự nếu mang ra so sánh, chỉ sợ khi đứng trước mặt hắn cũng phải đỏ mặt e thẹn như ai thôi.

“Không cần gây chiến mà khuất phục được bách tính quan binh, đó mới là thượng sách.” – Tiếu Khuynh Vũ kiên cường giữ vững tinh thần, “Bản đồ phòng ngự của kinh thành toàn bộ Tiếu mỗ đều nhớ nằm lòng. Quân dân vô tội, giảm thiểu thương vong bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Mong tiểu hầu gia để lại cho những binh tốt bình thường một con đường sống, đừng say sưa chém giết, lạm sát người vô tội, huyết tẩy Hoàng đô.”

Phương Quân Càn buồn bực: “Nhìn bộ dạng bổn hầu giống kẻ say mê chém giết, lạm sát người vô tội lắm sao?”

Tiếu Khuynh Vũ cười gượng: “Như vậy… Tốt rồi.”

Phương tiểu hầu gia không nghe được phía sau bức mành xe ngựa vọng ra một tiếng thở dài xa xôi yếu ớt, tiếng thở dài chứa đầy cay đắng xót xa, ứ đọng muộn phiền u uất, bất lực không biết phải làm gì.

Đã biết Phương Quân Càn dẫn binh hạ thành, trong cung từ sớm đã lâm vào cảnh hỗn loạn rối ren. Phương Quân Càn đóng quân bên ngoài Hoàng thành vài dặm, ngày nào cũng có không ít người đến quy thuận đầu hàng.

Viên Thanh Hà lợi dụng lúc phòng thủ Hoàng thành hỗn loạn liền lẻn ra ngoài đi đến nơi Bát Phương quân hạ trại. Từ xa trông đến, chỉ thấy hai vọng canh cao ngất sừng sững hai bên đại môn quân doanh, một hàng rào gỗ chắn tạm vây vòng quanh bốn phía doanh trại thành một bức lũy chặt chẽ kiên cố, lều bạt dựng thành từng cặp sóng đôi đối xứng, nơi đóng quân tuyệt không thấy dù chỉ một binh một tốt ngược xuôi chạy loạn, bộc lộ rất rõ một Bát Phương quân quân kỷ nghiêm ngặt. Sắp đặt mương ngòi, công sự, rào chắn, dây thừng ngáng chân ngựa, các phương tiện phòng thủ đầy đủ không thiếu thứ gì, lại bộc lộ rất rõ thêm một Bát Phương quân tác phong quân sự nghiêm chỉnh, phòng thủ ngặt nghèo. Giữa các lều trại, quân đội tuần tra thân mang giáp trụ, binh khí trong tay, tuần tự ngay ngắn bước đều, vòng quanh quân doanh trùng trùng điệp điệp, tinh tế đan xen. Lương thảo, quân nhu quân dụng chồng chất như núi, phòng bị nghiêm mật. Quả thực là một đoàn quân trang bị chu đáo hoàn hảo, quân đội được huấn luyện bài bản nghiêm túc, khí thế ngất trời, bất khả kháng cự.

“Bái kiến công tử, bái kiến Hầu gia!”

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên nói: “Thanh Hà hiện tại giữ chức Kinh kỳ Đô úy, chấp quản mọi an nguy của kinh đô, là người của Tiếu mỗ.”

Phương tiểu hầu gia vẫn thường trực nụ cười tiêu sái khoáng đạt cố hữu: “Bổn hầu cùng Viên tướng quân đã từng gặp nhau một lần, Viên tướng quân năm đó thay Khuynh Vũ truyền tin ngay trước ‘Chấn hùng chi chiến’ đây mà!”

Viên Thanh Hà thất kinh: “Tiểu hầu gia thật tinh tường, chính là tại hạ. Chẳng giấu gì Hầu gia, thuộc hạ theo lệnh công tử phân phó, giờ Thìn ngày mai, cả bốn cổng lớn Hoàng thành đều sẽ rộng mở nghênh đón Hầu gia nhập kinh!”

Phương Quân Càn bước nhanh đến trước mặt Viên Thanh Hà đang quỳ rạp dưới đất nâng ông ta dậy, đoạn nói: “Viên tướng quân thấu hiểu đại nghĩa, bảo vệ vô số tính mạng bách tính trong thành, tránh họa đao binh, ngăn màn thảm kịch máu chảy thành sông, thây vun thành đống, Bổn hầu vì vậy mà cảm kích, trước hết tạ ơn tướng quân.”

Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi thủ vệ Hoàng đô chủ động mở cửa thành đầu hàng. Vì cho dù mọi người đều ý thức được quyền lực của Phương Gia Duệ đã hoàn toàn mục ruỗng từ cội rễ, song Bát Phương quân không hề lấy đó làm cơ hội triển khai toàn quân công kích triệt để, mà ngược lại, vẫn trực tiếp chịu đựng mười vạn Ngự lâm quân dưới quyền Hoàng đế với chút hào quang còn lại thị uy, có chút e sợ nếu nặng tay lại gây ra hao binh tổn tướng không cần thiết. Lại nữa, nội chiến vốn chẳng phải chuyện đáng tự hào, càng gây ra giết chóc vô nghĩa thì không thể nghi ngờ lại càng thêm khó xử về sau.

Vậy cho nên, hai người quyết định: vây mà không đánh, chiến tranh tư tưởng làm chủ đạo. Mà một khi Viên Thanh Hà xuất hiện, không còn nghi ngờ gì nữa: thời cơ chín muồi rồi.

Giờ Thìn ngày hôm sau, triển khai công thành, cửa thành cùng lúc phối hợp rộng mở. Bát Phương tướng sĩ như hổ báo sài lang ùn ùn nhập thành, đại quân tiến quân thần tốc tựa như đi vào chỗ không người!

“Bát Phương quân đến rồi! Bát Phương quân đến rồi!” – Quân thủ thành nhất tề rú lên thảm thiết, bủn rủn chân tay, chạy trốn tứ tán, chẳng còn mấy người dám quay trở lại tại chỗ giương giáo yếu ớt chống cự.

Bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn, chỉ dựa vào một số ít ỏi thủ quân tận trung ngoan cố phản kháng quả thực không cần đến ba khắc, đại cục đã định. Vô Song công tử hạ lệnh, sau khi đại quân tiến kinh không được nhũng nhiễu dân chúng, kẻ nào vi phạm quân kỷ lập tức chém đầu thị chúng.

Dặn dò xong, Bát thập tứ vân kỵ uy mãnh dẫn đầu toàn quân, dẫn dắt mấy ngàn binh lính tinh nhuệ tiến vào Hoàng cùng.

Binh hùng tướng mạnh trùng trùng vây quanh Tuyệt thế song kiêu chậm rãi từng bước từng bước một đi đến trước đại môn Hoàng cung.

Bạch y tuyền trắng tựa băng tuyết đầu mùa, hỏa phục rực đỏ như lửa hồng bừng cháy.

Băng cùng hỏa sóng đôi, sinh cùng tử song hành! Đây chính là cảnh tượng mỹ lệ nhất, mà cũng tàn khốc nhất thế gian!

Một đại điện bài trí phức tạp, sừng sững chín mươi chín con rồng uốn lượn quanh thân cột trụ sơn son thiếp vàng, bước chân giẫm lên những bậc tam cấp lát bằng bạch ngọc Hán triều, phảng phất như thân mình vừa trôi vào cung quỳnh điện ngọc nơi tiên cảnh bồng lai. Không nơi nào không điêu khắc tinh xảo, không nơi nào không óng ánh dát vàng, không nơi nào không lộng lẫy trang nghiêm.

Nơi này không đâu khác hơn chính là đỉnh cao quyền lực của Đại Khánh, đại diện cao nhất của Hoàng quyền – Hoàng cung.

Tiếu Khuynh Vũ nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng cũng đến đây.”

Ngữ điệu của Phương Quân Càn toát ra khí phách khao khát ôm trọn hoàn vũ: “Giang sơn này, cũng đã đến lúc thay triều đổi ngôi rồi!”

Cất bước lên bậc tam cấp phía trước đại điện, Phương Quân Càn vừa định đẩy cửa, chợt phát hiện người bên cạnh mình run lên rất nhẹ, rất khẽ, hầu như không thể nhận ra.

Cúi đầu nhìn xuống, làn da Tiếu Khuynh Vũ dưới ánh mặt trời đã tái nhợt đến trong suốt, thân người đơn bạc ẩn bên dưới trường sam tuyết bạch dường như cũng trở nên hư ảo mông lung, bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió cuốn đi, tan mất.

Một bàn tay to lớn ấm áp vội phủ lên bàn tay lạnh lẽo tái xanh, trên khuôn mặt Phương Quân Càn thoáng nụ cười nhẹ nhàng, nồng ấm tựa ngày đông hửng nắng. Siết thật chặt bàn tay y, hắn lo sợ với ý nghĩ chỉ cần mình buông tay ra, y sẽ tan biến mất vào hư không vô tận.

Sau đó, tay còn lại đẩy cửa ra, chân bước vào đại điện.

Ở nơi đặt vương vị cửu ngũ chí tôn, Gia Duệ đế Hoàng bào tề chỉnh, im lìm chờ đợi.

Phương Quân Càn lạnh lùng nhìn thẳng lão.

Không gian lặng phắc như tờ.

Phương Quân Càn thong thả tiến đến trước mặt Phương Gia Duệ, đến khi hai người cách nhau bất quá một nửa cánh nay. Đối diện với ánh mắt căm hận thù hằn của nhà vua, Phương Quân Càn ngay cả lông mi cũng không hề nhúc nhích.

Gia Duệ đế bị thái độ ngạo nghễ đó áp bức đến không thể nhịn nổi, cả người run lên, bàn tay già nua đập mạnh vào tay vịn ngai rồng: “Loạn thần tặc tử!”

Mỉm cười tà mị, giọng nói sang sảng tựa đá vàng cộng hưởng của Phương Quân Càn vang vang khắp đại điện vắng lặng, dội từng tiếng từng tiếng trong trẻo rõ ràng mà lạnh lùng cao ngạo vào tai người: “Phương Gia Duệ, ngươi có còn nhớ ngươi đã bức ta ‘đại nghĩa diệt thân’ như thế nào không?”

Giọng nói chậm rãi điềm tĩnh, tựa nọc rắn độc lành lạnh rỉ xuống, trơn trượt, dính nhớp.

Phương Gia Duệ hốt nhiên cảm giác từng trận âm hàn buốt lạnh từ dưới đất thốc lên, xuyên qua cơ thể, chảy dọc cột sống, lan tỏa châu thân, không thể kềm chế nổi tứ chi run rẩy.

“Bổn hầu từ sớm đã lập lời thề, một ngày nào đó nhất định sẽ giết chết tất cả người của Hoàng thất báo thù rửa hận.” – Thế rồi Anh Vũ hầu long phi cửu thiên, anh hùng cái thế đanh lại khuôn mặt, thu hồi nụ cười, lạnh lùng phất tay, “Dẫn đi.”

“Giết chết tất cả người của Hoàng thất, giết cả người của ngươi?” – Gia Duệ đế bị thị vệ kéo khỏi bệ rồng, lôi ra bên ngoài, lão bất tri bất giác quay đầu nhìn lại, bắt gặp Vô Song công tử cũng quay lại nhìn về phía lão, trong con ngươi trong suốt thanh lãnh hiện lên sự kiên nghị không hối hận, cũng không oán trách bất cứ điều gì.

Gia Duệ đế hắc hắc cười như điên khùng: “Trẫm sẽ chờ, trẫm chờ xem ngươi giết chết tất cả người của Hoàng thất!”

Không một ai có thể ngờ được sự tình lại có thể phát triển như vậy, cầm đầu xâm phạm Đại Khánh là Uy Nô, mà cuối cùng, kẻ tiêu diệt Đại Khánh lại chính là kẻ ban đầu bàng quan không màng chiến sự, Phương Quân Càn!

Cung quỳnh điện ngọc, cao xử bất thắng hàn. (2)

Phương Quân Càn hít sâu một hơi, thấm đẫm tận phế phủ thứ không khí đặc quánh lạnh như băng cùng mùi tanh nồng của máu tươi bao bọc chung quanh ngai vàng.

Cuối cùng, đã vì y mà ôm trọn cả thiên hạ.

Nam nhân thân phục hồng y đứng giữa đại điện, vươn tay đến cỗ luân y phía đối diện, giọng nói lúc này đã trở nên dịu dàng ấm áp tựa gió xuân mềm mại mơn man, thoang thoảng lướt nhẹ: “Khuynh Vũ, cùng ta đi nào.”

Ngày ấy, cũng là trước ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn mình của nam tử ấy, hắn vươn tay mời: “Khuynh Vũ, chúng ta đi thôi.”

Tiếu Khuynh Vũ bất chợt thấy tròng mắt nong nóng, dường như có một dòng nhiệt nóng bỏng đang dâng lên muốn trào ra ngoài.

Đó là, nỗi bất lực cô đơn không ai chia sẻ, cuối cùng cũng đã không thể kềm chế được trước ấm áp cùng bi thương.

Đầu ngón tay trong suốt trong tay áo rộng từ từ đưa ra, phản chiếu ánh sáng lung linh rạng rỡ.

Để đến cuối cùng, năm ngón tay thanh tú mảnh khảnh đặt lên bàn tay thân quen đã dãi dầu sương gió, năm tháng trui rèn.

Cao giọng cười vang, hắn nhẹ nhàng nắm lại bàn tay y.

Ta cùng huynh, cùng nhau kiến lập giang sơn phồn hoa thịnh thế.

Tân vương hướng về phía văn võ bá quan hai bên, chứng kiến hồi bế mạc của màn kịch loạn thế tuyệt thương.

——————————-

Tiểu phiên ngoại

Di Mặc: Quân Càn Khuynh Vũ, tới đây tới đây.

Phương: Bổn hầu không rảnh.

Tiếu (không thèm nhìn):…

Di Mặc cười gian: Ngày mai bắt đầu ngược.

Phương, Tiếu: Tới liền tới liền! (Tác giả chính là Ngọc Hoàng đại đế cơ mờ!)

Di Mặc: Tiểu hầu gia —— À không, giờ phải gọi là Hoàng thượng mới phải. Xin hỏi ngươi sau khi đăng cơ có dự tính gì?

Phương (mỉm cười tà mị): Bổn hầu đâu có biết! Hỏi ngươi mới đúng chứ.

Di Mặc: … Khuynh Vũ phải làm sao đây nhỉ?

Tiếu (cười lạnh): Đừng có nói với Tiếu mỗ là ngươi lại muốn ngược.

Phương (phẫn uất): Ngươi thật không để cho hai chúng ta yêu thương nhau yên lành một tí nào cả!

Tiếu: Tiểu hầu gia không biết độc giả nhận xét Di Mặc huynh đệ đây thế nào sao? Tuyệt đối là mẹ ghẻ, thái hậu, tác giả mẹ ghẻ…. Đừng bao giờ mong ước xa vời rằng nàng ta sẽ đại phát từ bi.

Phương (hiếu kỳ): Khuynh Vũ, cái ‘độc giả’ kia là cái gì vậy?

Tiếu (vẻ mặt phi thường bình tĩnh): Tiếu mỗ cũng không rõ, hình như là loại sinh vật rất thần bí mà hai ta chưa từng gặp… (đang nói chúng ta đấy =.=)

Di Mặc: Khụ khụ, hôm nay gọi hai ngươi đến chủ yếu là vì rất nhiều độc giả gửi lời chúc Tết Đoan Ngọ đến hai ngươi, bổn đại nhân phải truyền đạt lại một chút.

Phương: Ngươi từ lúc nào lại tốt thế hả?

Tiếu: Vô sự ân cần, không gian cũng giặc.

Di Mặc (cáu tiết nhưng mặt vẫn nhăn nhở cười): Được lắm được lắm ~~~~ (lão tử mà không ngược các ngươi thì —— ăn cơm chết nghẹn!) Mặt khác, Tiểu hầu gia, đa số độc giả đều hỏi ở

Phương (đắc ý): Đương nhiên là nói ——

Tiếu (bình tĩnh, mặt lạnh như tiền): Tiểu hầu gia…

Phương liếc qua mỉm cười, đoạn cung tay cười tỏa nắng: Di Mặc đại ca lượng thứ.

Di Mặc (gật gù vẻ hiểu biết): Tiểu hầu gia, Di Mặc trịnh trọng đại diện toàn thể độc giả chân thành chia sẻ với ngươi.

Phương (cười tà): Bổn hầu muốn Khuynh Vũ chia sẻ cơ.

Tiếu (thản nhiên): Kiếp sau đi.

Phương: Di Mặc huynh đệ nghe rõ rồi chứ? Nhất định phải viết thêm phiên ngoại kiếp sau nha.

Tiếu: …

Di Mặc: Chuyện đó tính sau.

Tiếu: Hai người các ngươi vừa vừa phải phải thôi nha.

Di Mặc: Được rồi được rồi, hôm nay đến đây vậy. Quân Càn Khuynh Vũ, hai người nói câu cuối cùng với ‘độc giả thần bí’ đi.

Tiếu: Mời Tiểu hầu gia nói trước.

Phương: Khuynh Vũ trước đi.

Tiếu: Cái đó… Tiếu mỗ trước?

Phương (gật đầu)

Tiếu: … Chạy thôi (kích hoạt luân y chạy biến, Vô Song công tử quả thật làm việc hiệu suất rất cao)

Phương: … Tốt (hùng dũng tiến lên đẩy luân y đi thẳng)

Mặc mỗ (đần mặt)

—oOo—

(1): Đại ái vô hình: Người có cái ‘tình’ rất bao la, nhưng lại chẳng bao giờ để lộ ra bên ngoài.

(2): Đã chú thích ở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui