Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Mới sáng tinh sương, Tiếu Khuynh Vũ đã vào cung diện thánh.

Trong lúc chờ đợi Gia Duệ Đế cho mời, một vị khách không mong mà gặp chậm rãi từ tốn đến trước mặt Tiếu Khuynh Vũ.

Phương Giản Huệ tỏ ra là kẻ rất biết chu toàn lễ nghi thông thường: “Tiếu Thừa tướng, đã lâu không gặp.”

Tiếu Khuynh Vũ ngồi trên luân y, người hơi cúi xuống hành lễ: “Thái tử điện hạ vẫn an khang.”

“Chẳng hay mới sáng sớm Tiếu Thừa tướng đã vào cung diện thánh có việc chi gấp gáp?”

“Tiếu mỗ tất nhiên vì an nguy của Đại Khánh mà đến.” – Ngữ khí Tiếu Khuynh Vũ trầm tĩnh ôn hòa, không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh. Bộ triều phục thêu hoa văn Ly vẫn hoa quý như ngọc trải dài theo thân mình, phủ lên dáng vẻ đạm mạc, cao gầy của y, toát ra cốt cách quân tử của hoa mai, tinh khiết của băng tuyết, nhẹ nhàng như mây bay, nhàn nhã như gió thổi.

Phương Giản Huệ cười nhạt, trong nụ cười có ý mỉa mai: “Tiếu Thừa tướng nên nói là vì Phương tiểu hầu gia ở Bát Phương Thành mới phải chứ!”

“Thái tử nói vậy là có ý gì? Tiểu hầu gia tuổi còn trẻ đã dám thay cha lãnh binh ra trận, không quản xông pha đẫm máu nơi sa trường bảo vệ quốc gia, rất xứng đáng là cánh tay phải hữu dụng của Đại Khánh. Hay là… Chẳng lẽ Thái tử điện hạ không quan tâm tới an nguy của hiền thần sao?” – Đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ lộ tiếu ý, ngữ khí vẫn ung dung thong thả nhưng mỗi chữ thốt ra đều khiến cho người ta không cãi được nửa lời.

Phương Giản Huệ cứng họng!

Thái tử vốn chẳng ưa gì Tiếu Khuynh Vũ – Mặc dù Phụ hoàng vẫn thường xuyên nhắc nhở bên tai là nên cố gắng thân cận, tạo quan hệ tốt đẹp với vị thiếu niên thanh nhã tôn quý này, và mặc dù các quốc gia lân bang vẫn bảo nhau: ‘Có được Vô Song công tử là có được cả thiên hạ’…

Nhưng Phương Giản Huệ vẫn chẳng thể ưa được, ngay từ lần gặp đầu tiên. Cảm giác ấy cũng giống như xưa kia, lần đầu tiên nhìn thấy Phương Quân Càn đã cảm thấy chướng tai gai mắt.

Huống chi, mặc dù không bao giờ thừa nhận, nhưng tận đáy lòng Thái tử đã tồn tại một cảm giác bất an sợ hãi đối với người thiếu niên ngay cả việc đi lại cũng không tự làm được ấy.

Cảm giác này nói ra thì vô cùng xấu hổ, nó làm cho Phương Giản Huệ u uất sầu não, đỏ mặt tía tai, một cảm giác mà trí óc ngu muội của gã không thể lý giải được.

Y có điểm gì để mà sợ chứ?

Một kẻ ngay cả đứng cũng không được.

Một việc đơn giản là đi lại y cũng không tự làm được.

Vậy mà, một kẻ như vậy lại có thể khiến cho Phương Giản Huệ cảm thấy…

Bồn chồn bất an!

Ngoài ra, có một lý do khiến gã ghét cay ghét đắng Tiếu Khuynh Vũ mà không tiện thú nhận:

Tiếu Khuynh Vũ là một nam nhân mỹ lệ phi thường. (rõ ràng là đố kỵ!)

Ở y, luôn toát ra thần thái trầm tĩnh đạm định, ôn nhuận như ngọc, thanh kỳ tuấn tú, khi sóng mắt kia nhẹ nhàng chuyển lưu, ngay cả nữ nhân cũng xấu hổ không dám nhìn thẳng, cùng với đôi chân mày thanh tú tựa viễn sơn nhưng cao ngạo bất phàm như nói rõ ràng minh bạch cho cả thế gian – Đó là một nam tử tuyệt thế!

Cái gì quá đẹp, quá hoàn mỹ cũng khiến người ta không dám đến gần.

Cũng không thể lý giải được.

Nhưng cũng mong manh dễ vỡ.

Cho nên, càng không thể lý giải, gã càng muốn tiếp cận nó, tiếp cận để phá hủy nó, để nghiền nát nó.

Sở dĩ gã đến, vốn là để khiêu khích.

“Tiếu Thừa tướng, ngài đừng quên thân phận của mình!” – Phương Giản Huệ không nén nổi giận dữ, “Ngài phải hiểu mình vì ai mà cống hiến chứ!”

“Vô Song đương nhiên vì Đại Khánh mà dốc lòng dốc sức!”

“Ta là Thái tử, tương lai sẽ là chủ nhân của Đại Khánh!”

“Nếu cả Điện hạ cũng nói đó là ‘tương lai’, vậy thì nói cách khác, ở hiện tại này, ngài vẫn chưa phải là Hoàng thượng mà!” Còn một câu mà y kềm lại, không nói ra – Mà cho dù ngươi trở thành chủ nhân của Đại Khánh thì sao chứ!

Không khí căng thẳng nghiêm trọng, giống như sắp xảy ra hỗn chiến đến nơi.

Không, nói cho đúng chỉ một mình Thái tử điện hạ có vẻ khiêu chiến, giương cung bạt kiếm.

Còn vẻ mặt Vô Song công tử vẫn ôn hòa tĩnh lặng, khí định thần nhàn, chú mục ngắm nghía vòng kim tuyến sắc bén đang cuộn nơi bàn tay phải của mình.

“Tiếu Thừa tướng, Hoàng thượng cho mời ngài.” – Một vị công công tiến vào bẩm báo.

Tiếu Khuynh Vũ trước sau vẫn không buồn liếc mắt xem vẻ mặt của Phương Giản Huệ, tay điều khiển luân y di chuyển: “Làm phiền công công dẫn đường.”

“Ngươi muốn đến Bát Phương Thành?”

“Đúng vậy!”

“Vì sao?”

“Vì thành không thể bị phá vỡ.”

Gia Duệ Đế gác bút, ngẩng đầu lên. Trong ngữ khí uy nghiêm của kẻ quân lâm thiên hạ tiềm tàng một sự áp chế, triệt tiêu mọi phản kháng của kẻ đối diện: “Tiếu Khuynh Vũ, ngươi đừng bao giờ quên lập trường của mình.”

“Giản Huệ không biết, nhưng trong lòng ngươi cùng trẫm đều biết rất rõ ràng rành mạch.”

“Dù ngươi có hận thế nào, có không cam tâm như thế nào, cũng không có cách nào thay đổi sự thật này đâu.”

“Trong cơ thể ngươi đang chảy, chính là…”

“Đủ rồi!” – Tiếu Khuynh Vũ tức giận gào lớn.

Ngón tay miết mạnh vào bánh xe của luân y.

Dùng lực dứt khoát, xoay mạnh, đưa lưng về phía Gia Duệ Đế: “Ngày mai ta sẽ đi Bát Phương Thành!”

Thanh âm già nua mà hằn học của vị hoàng đế lạnh lẽo truyền tới: “Trẫm sẽ không khiển một binh một tốt nào trợ giúp Bát Phương Thành đâu!”

Tiếu Khuynh Vũ cười nhạt: “Tiếu mỗ vốn chưa bao giờ trông cậy vào việc đó cả!”

Nói xong cũng không quay đầu lại cáo từ, điều khiển luân y thẳng ra khỏi đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui