Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Trên đời, có nam nhân nào không yêu quyền lực? Nhưng quyền lực muốn có, thường phải do thực lực, đổ mồ hôi sôi nước mắt mà đoạt lấy. Còn loại quyền lực tiếp nhận từ tay kẻ khác ban cho, thì không phải là thứ quyền lực chân chính do tự tài năng bản thân mà có.

Phương Quân Càn, đương nhiên hắn là một nam nhân, mà hơn nữa, lại là một nam nhân vô cùng xuất chúng. Chỉ có vào cái thời thiên hạ đại loạn này, hắn mới có thể tỏ lộ tài năng bất phàm của mình.

“Bẩm báo Tiểu hầu gia, Thiên Tấn, Hung Dã phái sử giả đến cầu kiến!”

Biên trong soái trướng, chúng tướng đang thương nghị bàn luận sôi nổi tự nhiên lắng xuống.

“Rốt cục cũng đến sao?” – Phương Quân Càn và Tiếu Khuynh Vũ cùng quay sang liếc nhau, người này đều thấy trong mắt người kia lấp lánh tia kinh ngạc mừng rỡ.

“Bọn họ muốn đàm phán cùng chúng ta ư?”

Vệ binh lắc đầu: “Bọn họ chưa nói gì, chỉ nói là muốn gặp thủ lĩnh Bát Phương Thành!”

Phương Quân Càn gật gật đầu rồi cho thị vệ kia lui xuống.

Phương tiểu hầu gia trưng ra nụ cười tà tà mị mị: “Ta vẫn chờ có ngày được tiếp đón trọng thị sứ thần từ phương xa tới mà!” Nói xong, tay nhấc màn trướng, cúi người bước ra trước.

Các tướng lĩnh cười ha hả trước câu bông đùa của thống soái, rồi cũng lục tục nối đuôi Phương Quân Càn đi ra.

Chỉ một lát sau, vệ binh đã dẫn mấy sứ giả vận y phục ngoại tộc sặc sỡ cùng trang sức cầu kỳ diêm dúa vào, đưa đến trước mặt Phương Quân Càn.

Hai bên trái phải là hai hàng long tinh hổ mãnh (1), binh lính Bát Phương Thành đứng ưỡn thẳng nghiêm nghị hướng về phía trước, mặt lạnh như tiền không một chút biểu cảm, lạc vào một chốn đầy uy nghiêm như vậy ai mà không khiếp hãi, bởi vậy, những kẻ được cử đi đàm phán kia chợt cảm thấy lo lắng hồi hộp, vẻ mặt đang cố tỏ ra trấn tĩnh giờ không giấu được sự thất kinh.

Bọn họ đều là quan văn, đương nhiên không đi theo quan chiến, nhưng dù không được tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình tác chiến, cũng đã được nghe thuật lại. Bọn họ từng nghe các tướng sĩ nói về Bát Phương quân cứ như yêu ma quỷ quái, thương đao bất nhập, thủy hỏa bất xâm, đi vào chỗ dầu sôi lửa bỏng như đi vào chỗ không người, ngay từ đầu quân ta có khí thế ngùn ngụt, anh dũng thiện chiến đến đâu đi nữa cũng vô phương chọc thủng phòng tuyến của họ, càng thảm hại hơn, đại quân hoàn toàn vỡ trận trước Bát Phương quân toàn những bất tử nhân ấy. Trên chiến trường đã vậy, giờ lại đến… Nếu lần này đàm phán, trong lời nói lộ ra nửa điểm khinh mạn tráo trở, chẳng biết chừng đối phương chỉ cần dùng mục quang đáng sợ kia mà nhìn, cũng đủ giết chết mấy người bọn họ rồi.

Các sứ giả đưa mắt nhìn quanh, thấy quan tướng cùng binh sĩ bốn phía đều giương đôi mắt gườm gườm dữ tợn về phía mình, chẳng biết trong số họ, ai thực sự là thủ lĩnh Bát Phương Thành nữa.

Lúc này, mọi tướng sĩ đều cung kính cúi đầu xuống, chỉ còn hai thiếu niên mới khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đôi mắt sắc sảo thâm trầm nhìn họ chăm chú. Sau lưng hai thiếu niên là bức mành soái trướng vàng rực, trước mặt là cờ xí vừa tịch thu được của Tấn Dã liên quân, mà dường như họ cũng chẳng thèm quan tâm, bao nhiêu chiến lợi phẩm cứ chất đống la liệt bừa bộn trên mặt đất y hệt một đống rác rưởi vô giá trị. Bất luận là tên thị vệ đĩnh đạc khôi ngô, cao to lực lưỡng hay người chiến binh cương nghị trầm mặc, anh dũng cảm tử, bất luận là quan viên hào hoa phong nhã, hay là tướng lĩnh uy phong lẫm liệt, ai ai cũng đều như quần tinh ủng nguyệt, mà vầng trăng sáng đang chiếu rọi ở trung tâm chính là hai thiếu niên tôn quý diễm lệ ấy, tất cả hướng về đó, người hơi khom xuống, mục quang lộ ra vẻ sùng kính phục tùng.

Bọn sứ giả chấn động đến ngẩn người, cứ tưởng mình đang mộng du, ngạc nhiên đến chết lặng: chẳng lẽ hai trăm vạn liên quân Tấn Dã sĩ khí ngợp trời, anh dũng thiện chiến thực sự thảm bại dưới tay hai thiếu niên miệng còn hôi sữa, tuổi còn chưa thành niên này sao?

Nhất là vị bạch y công tử kia, tuy rằng phải ngồi trong luân y, nhưng lại sở hữu thần thái cao quý bất phàm, ôn nhuận hoa lệ, thuần khiết vô nhiễm, như một viên bạch ngọc không chút tỳ vết, mang lại cho người ta cảm giác của một kẻ thiên hạ vô song.

Chỉ mới thoáng nhìn thấy y từ xa, trong lòng các sứ giả đã thầm cảm thán: “Tuyệt đẹp!”

Ở y, toát ra một loại hình dung khiến cho người ta liên tưởng tới thiên không tĩnh lặng, phong vân bất động, đống lửa bập bùng gần đấy làm nhãn thần của y bừng sáng, tỏa ra tinh quang lung linh kỳ lạ, khuôn mặt đạm mạc, trong trẻo mà lạnh lùng cũng được ánh lửa nhuộm hồng, ửng lên sắc đỏ tuyệt diễm của cánh hoa đương sắc, tuyệt trần mỹ lệ. Giữa đôi mày, một vết chu sa nhẹ điểm, càng làm cho người như lạc vào tiên cảnh mê mộng, nguyện mãi đắm mình vào đó, không cần tỉnh lại.

Ở nơi chiến trường đầy mùi máu tanh của giết chóc, lại có thể đột nhiên nhìn thấy một người như trích tiên giáng thế, thật không thể tưởng tượng nổi, tâm linh đang vấy bẩn vì đắm chìm trong chém giết, trong huyết tinh, tranh giành cấu xé lẫn nhau trên chiến trường giờ đây cũng trở nên bình yên, thanh thản.

Đó là dạng người gì vậy? Người có thể lạnh lùng chỉ huy tiêu diệt mấy chục vạn Tấn Dã liên quân, nhìn cảnh giết chóc thản nhiên không đổi sắc mặt cũng chính là thiếu niên tao nhã vô song, thanh tú diễm lệ mà không tiện di chuyển trước mặt này sao?

Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt quan sát họ, mục quang trầm tĩnh minh triết. Trên môi y nở nụ cười thanh quý nhã nhặn: “Thật vất vả chư vị!” và nhẹ nhàng nhắc nhở “Vị này là Đại Khánh Phương tiểu hầu gia, Bát Phương quân Thống soái!”

Nếu Tiếu Khuynh Vũ trong trẻo tinh khiết, thuần bạch (2) xuất trần, thì kẻ đang đứng bên cạnh y – Phương Quân Càn – không sai, chính là yêu hồng (3) nhập thế, tà mị mê hoặc.

Thiếu niên còn trẻ đến kinh ngạc, phong tư lỗi lạc, trác tuyệt xuất sắc, hắn không vận nhun䡧 trang, không mang khôi giáp, chỉ một dải hồng cân hờ hững trước ngực, thả dài theo thân người, phất phơ tung tẩy trong gió nhẹ. Đôi mắt hắn mang đầy vẻ tà mị, nhưng cũng vô cùng nghiêm nghị đường hoàng, tựa mặt biển yên ả như ru đang che giấu luồng dung nham nóng chảy ngày đêm gầm gừ sôi sục, chẳng ai nhận ra sâu thẳm sau vẻ ngoài bình tĩnh điềm nhiên ấy lại tiềm tàng một thứ năng lượng hủy thiên diệt địa đáng sợ!

Trên mặt thiếu niên dường như luôn tồn tại một nụ cười ân cần dễ mến, nhưng dù có giấu mình trong cái cười hiền hòa ấm áp như trẻ nhỏ ấy, hắn cũng không che giấu được khí thế bất phàm của mình. Khí thế ấy như gió mây vần vũ, ngang ngược bá đạo, không dung tha bất kỳ kẻ nào có ý kháng cự – Người này, dù chỉ đứng yên ở đó, cũng chẳng khác gì Định hải thần châm (4) trụ cột vững vàng, dẫu cho ba đào nghiêng ngả, dẫu cho trăng vỡ sao sa, nụ cười của hắn vẫn tà mị, tiếu ngạo phong vân, dáng vẻ hắn vẫn sừng sững bất động, thách thức trời đất.

Lúc này, hắn mới mở miệng: “Bổn hầu chính là Phương Quân Càn, đã chờ lâu, thật thất lễ!”

Đám sứ giả thật chẳng thể lường được trong lời nói của Phương tiểu hầu gia có chút nào mỉa mai châm chọc hay không, bởi vì trước sau, trên mặt hắn vẫn tươi cười, làm cho người ta có cảm giác ôn nhã gần gũi, dễ có cảm tình.

Chỉ có lời nói như vậy thôi thì chưa đủ để bọn họ hiểu ý Phương tiểu hầu gia. Nếu đổi lại là Tiếu Khuynh Vũ, y có thể sẽ giật mình mà nhận ra trong lời nói của hắn có một chút giễu cợt. (5)

Thiên Tấn Đại phu Lưu Sầm từ trong nhóm người bước ra: “Tại hạ là sứ giả Thiên Tấn Lưu Sầm, phụng lệnh Hoàng đế, đến đây muốn cùng Hầu gia nghị hòa!”

Phương tiểu hầu gia nhướng mày, ngữ khí có vẻ hào hứng: “Nghị hòa?”

Lưu Sầm ho khan một tiếng: “Thiên Tấn cùng Hung Dã đều hy vọng có thể cùng quý quốc ký kết hòa ước, không xâm phạm lãnh thổ của nhau nữa. Thiên Tấn, Hung Dã cùng Đại Khánh vĩnh viễn là lân bang hữu hảo. Không biết ý Tiểu hầu gia như thế nào?”

Phương Quân Càn nghe sứ giả nói xong thì lăn ra cười ngặt nghẽo, cười nghiêng ngả, cười như chưa bao giờ nghe thấy chuyện gì khôi hài hơn thế. Cười đến chán chê, sau một hồi mới bình tĩnh trở lại, hắn lên tiếng nhưng hàm răng nghiến chặt, ngữ khí tràn ngập mỉa mai: “Cho bổn hầu một lý do bãi chiến (6). Thiên Tấn, Hung Dã các ngươi ngang ngược ngạo mạn đã mấy trăm năm nay, uống máu vô số con dân Đại Khánh, dân ta khổ sở lầm than vì lâm họa đao binh, nợ máu các ngươi gây ra đã chất cao hơn núi. Đến tận khi binh bại quốc suy (7) mới chợt nhớ, mình vẫn còn một tấm lòng son yêu chuộng hòa bình đến cuồng nhiệt đấy à? Bây giờ lại còn muốn bổn hầu ngoan ngoãn bãi binh thúc thủ, không khỏi quá mức châm chọc chúng ta rồi đó!”

Các sứ thần nghe thấy lời nói êm ái mà đầy vẻ mỉa mai nhục mạ thì mặt đỏ tai hồng vì xấu hổ.

“Bát Phương tướng sĩ chúng ta gánh vác nỗi nhục quốc thể, chẳng tiếc máu đổ sa trường, da ngựa bọc thây, trải trăm cay nghìn đắng mới có thể chuyển thủ thành công! Vậy mà bây giờ, ngươi ngang nhiên bắt bổn hầu ngừng tay?” – Hắn cười mỉa, mục quang sáng quắc, “Ngươi thử nói xem, bổn hầu dựa vào cái gì để ngừng tay?”

Mặc dù mồ hôi lạnh đang túa ra ròng ròng, nhưng Lưu Sầm vẫn cố tỏ ra ngang ngạnh, nói cứng: “Tiểu hầu gia nói hơi quá rồi. Đúng là bây giờ Thiên Tấn cùng Hung Dã hao tổn nguyên khí trầm trọng, nhưng Bát Phương quân cùng Tiểu hầu gia cũng đã mỏi mệt rã rời, chẳng còn sức tái chiến nữa, có muốn phản công hay gì gì nữa thì cũng chỉ là dối mình gạt người mà thôi!”

“Phải không?” – Phương tiểu hầu gia nhếch mép cười lạnh, lời nói nhẹ như gió thoảng mây bay, “Vậy thì khai chiến đi!”

“Đợi đã!” – Sắc diện Lưu Sầm hết trắng bệch lại đỏ bừng lên, vừa giận dữ vừa sợ hãi, hàm răng va vào nhau ken két, “Không biết phải như thế nào thì Tiểu hầu gia mới đồng ý nghị hòa?”

Ngữ khí Phương Quân Càn trở nên nghiêm túc, sòng phẳng mười mươi: “Liên quân lập tức lui binh, bồi thường chiến phí hai mươi vạn lượng cùng kim ngân châu báu, cắt nhượng Cổn quận, Khoát thành, Lưu Diệp quận cho Đại Khánh ta!”

—oOo—

(1): tinh túy của rồng, uy mãnh của hổ

(2): toàn một màu trắng

(3): màu đỏ tà mị như yêu ma quyến rũ

(4): cây cột đo độ sâu của biển, do Long Vương trấn giữ, ai biết Tây Du Ký thì có lẽ sẽ biết cây cột này, đó cũng chính là cây Thiết bảng, vũ khí lợi hại của Tôn Ngộ Không đấy

(5): người thường nghe câu nói của Phương Quân Càn sẽ chỉ nghĩ rằng hắn đang nói chuyện xã giao, tự trách bản thân đã để các sứ thần đợi lâu. Nhưng kỳ thực, chữ “chờ lâu” của Phương tiểu hầu gia ko phải tự dành cho hắn, mà dành cho quý vị sứ thần, ý là “ta chờ các ngươi đã quá lâu rồi, các ngươi thật thất lễ quá đi!” Ý huynh ấy là vậy đấy.

(6): ngừng chiến

(7): quân đội thua trận, quốc gia suy yếu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui