Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Đề từ xong, Phương tiểu hầu gia đưa hoa đăng cho Tiếu Khuynh Vũ: “Cái này của huynh!”

Còn mình, cầm lên một cái khác: “Ta thì, thích cái này hơn!”

Tiếu Khuynh Vũ bất động thanh sắc ném cho hắn một cái liếc mắt sắc lẻm: hai cái đèn chẳng phải giống nhau y hệt sao…

Bàn tay thinh lặng đề từ lên hoa đăng, Phương Quân Càn cùng Tiếu Khuynh Vũ dường như tự kéo mình lặn xuống, tự chôn vùi mình giữa sự huyên náo ồn ào của đám đông…

Trên đường, hoa đăng như vô vàn đốm lửa nhỏ nhấp nháy, tỏa ánh sáng lung linh, lóng lánh như trôi, như bay, như múa, như dập dềnh trên tấm thảm mê mộng huyền ảo lộng lẫy.

Trên tay hai người, hai ngọn hoa đăng xinh xẻo, trang trí tinh xảo đã thu hút không ít ánh mắt trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi của khách bộ hành.

Hai nam tử theo con đường uốn lượn quanh co, hòa mình vào biển người phó hội.

Ánh nến lung linh trong hoa đăng chập chờn nhảy nhót theo nhịp bước đi, như bay như múa, ánh sáng tỏa ra yêu dị, mê hoặc, khi mờ khi tỏ, gương mặt tuấn mỹ vô song của hai thiếu niên lúc được tinh quang rạng rỡ chiếu soi, lúc lại chìm vào trong mờ ảo…

“Nhị vị xin chậm bước!” – Hai người trước sau vẫn yên lặng, ung dung bộ hành, bỗng nghe sau lưng một thanh âm to rõ truyền đến.

Cảm thấy kỳ quặc, cả hai cùng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, phong thái phiêu sái ung dung đứng sau lưng mình.

Lão nhân tóc trắng tựa tuyết nhưng da dẻ vẫn hồng hào tráng kiện, tiên phong đạo cốt, trên người, một thân đạo bào màu chàm giản dị, tay áo rộng lay động phất phơ, cả người toát ra thần thái ung dung tự tại, nhẹ nhàng điềm nhiên của bậc tiên nhân đắc đạo.

Càng lạ kỳ hơn, trên tay đạo nhân là câu đối ngạo nghễ dựng thẳng, trên đó viết: Bặc tẫn nhân gian nhân – Toán biến thiên ngoại thiên. (1)

Tiểu hầu gia nhếch môi cười lạnh: Khẩu khí hơn người.

Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ quan sát nhân vật kỳ bí trước mặt, lục lọi trong trí nhớ, suy nghĩ, phán đoán thật nhanh liền xác định được thân phận của đạo nhân, mặt chợt biến sắc.

Sau đó, xảy ra một chuyện không ai lường trước được…

Bạch phát đạo nhân thành kính quay sang Phương tiểu hầu gia, khom người, cúi đầu hành lễ: “Bần đạo Huyền Cơ Tử bái kiến Hoàng thượng!”

Phương Quân Càn ngạc nhiên đến choáng váng, nhất thời không hiểu việc gì đang xảy ra, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng, mờ mịt.

Chợt nghe phía sau ‘Bịch’ một tiếng, hoa đăng trong tay Tiếu Khuynh Vũ ngã nhào xuống đất…

Dung nhan tuyệt thế của y phút chốc trở nên ảm đạm thê lương, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy vô lực, phảng phất như ngọn nến ngả nghiêng trước gió, nháy mắt tắt ngúm giữa trời gió lộng vô tình.

Phương tiểu hầu gia nhìn thấy bộ dạng bất an hiếm gặp của y lại càng bội phần hoảng hốt: “Khuynh Vũ…?!”

Tiếu Khuynh Vũ ngẩng đầu, nhìn hắn mím môi cười gượng: “Không sao! Chỉ là… đèn rớt thôi…”

Đoạn cúi người xuống, nhặt lên chiếc hoa đăng nằm chỏng chơ trên nền đất lạnh…

Bấc đèn đã tắt, chỉ còn lại làn khói xanh mỏng manh cũng phiêu tán dần…

Đôi tay Tiếu Khuynh Vũ ôm lấy hoa đăng, dường như muốn lưu lại chút hơi ấm cuối cùng…

“Đại sư…”

Chẳng biết có phải là ảo giác đánh lừa hay không, nhưng Phương Quân Càn phát giác, thanh âm thoát ra từ đôi môi trắng bệch của Tiếu Khuynh Vũ, có chút run rẩy.

“Mệnh số của Tiếu mỗ cùng Tiểu hầu gia có liên quan với nhau… đến nỗi ta không tài nào nhìn ra được vận số thiên mệnh của người… Vậy… khẩn thỉnh đại sư tính toán giúp cho, không biết ý đại sư như thế nào?”

Huyền Cơ Tử vốn cũng là người thấy việc đáng làm thì không từ bỏ, phất nhẹ đạo bào: “Đối với nhân tướng thuật, bần đạo cũng có chút ít hiểu biết, nhưng chỉ là tài sơ học mọn, không đáng nhắc đến. Chỉ là vừa rồi, nhìn thấy tướng mạo khuynh chuyển thiên hạ của vị công tử đây thật không thể nén nổi lòng, đã mạo muội quấy rầy nhã hứng của nhị vị, thật đắc tội. Xin miễn chấp, miễn chấp!”

Nói rồi, Huyền Cơ Tử xoay sang Phương Quân Càn quan sát thật kỹ càng tỉ mỉ, tinh tế tường tận đến từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt: “Tướng mạo vị công tử đây thực sự vô cùng tôn quý, không lời nào nói hết được! Tam đình tụ phong, ngũ nhạc nạp vân (2), đây quả thật là thượng nhân chi mệnh. Nhãn thần trong vắt không vương tà niệm, lúc nào cũng như phát ra hào quang lóa mắt. Sắc bén tựa kiếm phong, nhưng thâm trầm nghiêm nghị, ẩn chứa nhuệ khí ngút trời, mắt phượng ngươi rồng, chí tôn chí quý. Nhưng có điều…”

Huyền Cơ Tử nói tới đây, bỗng có một thoáng đắn đo, do dự: “Diện mạo của công tử là Bạch hổ trấn thế, mặc dù có thể cuốn sạch vạn quân, càn quét hoàn vũ, tung hoành tứ phương, nhưng hậu quả là máu chảy đầu rơi, huyết lưu ngàn dặm, thật không tránh khỏi sát nghiệt nặng nề…”

Phương Quân Càn cười mỉm: “Là dễ dàng tổn thương mệnh số, đúng không?” Những lời này, hắn đã nghe quen đến độ thuộc lòng, bởi vì đó cũng là lời cửa miệng của Tiếu Khuynh Vũ.

“Không hẳn!” – Huyền Cơ Tử giống như đang lạc vào mê trận không biết lối ra, chỉ cảm thấy mịt mù, hỗn loạn. “Lẽ ra đúng như công tử nói, nhưng cái khiến cho bần đạo ngạc nhiên vô cùng chính là, tất cả tai kiếp của các hạ đều bị ai đó nhất nhất phá vỡ, nhiều phen cầm chắc thập tử nhất sinh nhưng luôn tìm ra được sinh cơ trong tuyệt lộ, đến nỗi, các hạ tuy sẽ gặp kiếp nạn huyết sát, vậy mà cũng bị quét sạch quang lâng, không hề vướng lụy…”

Những đầu ngón tay Tiếu Khuynh Vũ run rẩy nắm chặt, bất giác cắn mạnh môi dưới!

Phương tiểu hầu gia đối với mệnh số của bản thân thực sự không mấy để tâm, lời Huyền Cơ Tử đối với hắn chỉ như gió thoảng qua rồi trôi mất, nhưng ngược lại, hắn đối với Vô Song công tử lại cảm thấy hứng thú vô cùng: “Vậy nhờ lão đạo xem giúp mệnh số của vị công tử này như thế nào được không?”

“Vị công tử này…” – Nhãn thần Huyền Cơ Tử không giấu bi thương, “Cả đời mệnh phạm đào hoa…”

Mệnh phạm đào hoa?!?

Dân gian truyền khẩu: phàm là kẻ mệnh phạm đào hoa, tình duyên viên mãn, quen thói phong lưu, quen mới bỏ cũ, ăn ở hai lòng.

Phương tiểu hầu gia dở khóc dở cười. Mặc dù im lặng không lên tiếng, nhưng với vẻ mặt ủy khuất cùng ánh mắt nhìn Tiếu Khuynh Vũ đầy trách móc thì rõ ràng đang thầm lên án – Huynh… không phụ lòng ta chứ…

Thanh âm của Huyền Cơ Tử chất chứa bi thương, nhưng cũng minh triết thấu triệt nhân tình dâu bể: “Đào hoa ở đây không chỉ là đào hoa mà dân gian thường gán ghép. Mệnh phạm đào hoa có ý nghĩa rất rộng, lại kết hợp với bát tự bất đồng (3), càng ngẫm, càng nghĩ, hàm nghĩa càng sâu, càng rộng. Có thể nói là: tướng mạo tuyệt diễm, khéo léo khôn ngoan, trí óc thông tuệ, ý họa tình thơ, mà cũng đồng thời tràn đầy trách nhiệm cùng gánh nặng…”

“Vị công tử này, cà đời cùng với đào hoa có mối dây liên kết bền chặt, vô phương tháo gỡ…”

“Sinh ra dưới gốc đào, đào chi ước hẹn chung thân, đào hương thoang thoảng trên người, yêu thích sắc thắm đào hoa, thậm chí… đến lúc chết, cũng…”

—oOo—

(1): Bốc chiêm vận mệnh nhân gian – Đoán ra được cả lành an sau đời.

(2): Tam đình: độ dài của khuôn mặt được chia làm ba phần: từ chân tóc đến chân mày, từ chân mày đến mũi và từ mũi đến cằm, những mốc trên tương ứng với các đỉnh cao nhất của khuôn mặt. ‘Tam đình tụ phong’: khuôn mặt cân đối hài hòa, là ‘nơi tụ gió’: giữ phúc.

Ngũ nhạc: năm ngọn núi, hoán dụ cho từ ‘ngũ nhãn’: cách chia khuôn mặt người theo tỷ lệ chiều ngang, lấy đơn vị đo là con mắt, từ trái sang phải là 5 con mắt, tính từ chân tóc mai bên này sang bên kia, ý nghĩa ‘nạp vân’: giữ mây, tương tự như ‘tụ phong’ ở trên.

Đây là những tỷ lệ vàng trong giải phẫu khuôn mặt, những người hội tụ đầy đủ những tiêu chuẩn này rất hiếm, thường chỉ nhìn thấy ở các… bức tượng thôi…

(3): Xin xem lại giải thích về ‘bát tự’ ở


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui