Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Phương Quân Càn không thể thấy được, khi hắn đã chạy xa, Tiếu Khuynh Vũ ngồi trầm ngâm tư lự, cuối cùng trên đôi môi xinh đẹp bật ra tiếng thở dài, để rồi sau đó, khóe môi chợt uốn thành một cái mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát trong sự tĩnh lặng vô ngôn.

Ái tình, đã bột phát bất ngờ mà tự nhiên như vậy.

Cuối cùng, cũng đã tiếp nhận rồi còn đâu.

Như vậy… cũng tốt…

Cứ như vậy đi…

Cứ như vậy đi…

Y khẽ ngẩng đầu, tao nhã giơ tay để đào chi lên cao quá trán, ôn nhu ngắm nhìn sắc hoa phơn phớt trong suốt dưới ánh mặt trời, bàn tay trắng muốt với những ngón tinh tế dịu dàng mơn man cánh hoa, tay áo trắng tinh nhẹ nhàng phiêu bồng trong làn gió xuân hiu hiu mát rượi.

Dưới ánh dương quang chiếu rọi, giữa trời lạc hoa rực hồng, luân y nam tử ngửa đầu nhắm mắt, khóe môi mỉm cười rất nhẹ, đào hoa lung linh cùng khuôn mặt nhu nhuận thanh nhã của y tỏa sáng dưới nắng xuân dìu dịu, càng tôn thêm vẻ duyên dáng diễm lệ của nhau, càng nhìn càng ngắm, càng chẳng thấy chút nào giống người trong cõi phàm trần.


Trong một khoảnh khắc, ai nấy ngỡ mình bị hoa mắt, tất cả đều có cảm giác… dường như cả thiên cả địa trong một chớp mắt ngắn ngủi đã đông cứng lại chung quanh vị bạch y thiếu niên ấy.

Hết thảy như lạc vào mê cảnh, bị một sức mạnh vô hình nào đó dẫn dắt, vô lực kháng cự, chỉ còn biết trân trân ngây ngốc nhìn cảnh tượng phi thường tuyệt lệ trước mắt, hô hấp tạm thời bị lãng quên.

Chợt bạch y nam tử khẽ lẩm bẩm: “Ngốc thật… ngốc quá đi… Làm sao không biết?… Làm sao mà… ta không biết được chứ?”

Y biết…

Vô Song công tử kiến thức uyên bác, tinh cổ thông kim, lý nào lại không biết phong tục địa phương của Xí quốc?

Hội tế thần hoa, đào chi đính ước – Văn hóa phong tục của người dân nơi đây, từ ngày Tiếu Khuynh Vũ dấn thân bôn ba giang hồ, chu du tứ hải đã biết đến rồi.

Rõ ràng là… y thấu hiểu rất rõ ý nghĩa của việc tiếp nhận cành đào.

Bởi vậy, khi Phương Quân Càn đưa đào chi đến trước mặt, Tiếu Khuynh Vũ có một thoáng do dự, suy tư… nhưng cuối cùng, vẫn đưa tay tiếp nhận.

Đào chi ước hẹn, thượng thiên chứng giám. Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền…

Phương Quân Càn, ta bằng lòng rồi đó…

“Khuynh Vũ có bằng lòng bầu bạn cùng bổn hầu suốt đời không?”

Những lời ấy, Phương Quân Càn đã hỏi vô số lần.

Mỗi khi hắn hỏi, Tiếu Khuynh Vũ chỉ cúi đầu cười mỉm, không có hồi đáp.

Mãi đến khi Tiếu Khuynh Vũ từ trần, mãi đến khi Phương Quân Càn đăng cơ Hoàng đế, nhất thống thiên hạ, mãi đến khi Hoàn Vũ Đế vô tình nghe Trương Tẫn Nhai nhắc đến chuyện lúc còn nhỏ được theo Vô Song công tử chu du thiên hạ, trên đường đi từng ghé ngang Xí quốc ngắm hoa đào.


Đúng khoảnh khắc đó, Phương Quân Càn hoàn toàn bừng tỉnh.

Thì ra, chính trong giây phút đó, chỉ một sát na đó, chỉ một nháy mắt Tiếu Khuynh Vũ đưa tay tiếp nhận đào chi của mình, y đã nguyện ý một đời bầu bạn cùng mình…

“Tiếu, Khuynh, Vũ!!!” – Một tiếng thét tuyệt vọng điên cuồng xé nát màng tang, tê tâm liệt phế.

Mục kích trọn vẹn từ đầu đến cuối, gương mặt xinh đẹp của Lâm Y Y đẫm lệ đớn đau, nàng lê bước từ trong góc sâu hút của rừng đào đến trước mặt Tiếu Khuynh Vũ, bất thần vươn tay đoạt lấy đào chi!

Tiếu Khuynh Vũ lặng thinh bất động trước hành vi bất ngờ đó, chỉ đưa mắt nhìn chăm chú biểu muội thanh mai trúc mã đã cùng mình lớn khôn trước mặt…

Nhãn thần vương vấn một tia áy náy, nhưng tuyệt nhiên kiên định không chút bối rối.

“Được, được, được lắm…” – Khóe môi Lâm Y Y nhếch lên cười đau đớn, muốn khóc mà không ra tiếng, chỉ có thanh âm phẫn uất gần như là nức nở “Huynh thà yêu một cành hoa gãy chứ nhất định không đoái hoài thanh mai trúc mã này… Tiếu Khuynh Vũ… Huynh thực sự… được, được lắm…”

Đôi tay thanh mảnh tú lệ của nàng cố vận lực, chậm rãi tước từng cánh hoa đào mỏng manh, vần vò đến nhàu nát trong đôi bàn tay búp măng nhỏ nhắn, nàng lạnh lùng xòe tay, vụn hoa tơi tả lọt qua khe hở giữa các ngón rơi xuống chỏng chơ trên đất, dập dụi nát tan, thê lương mà diễm lệ, đào hoa ứa máu…

“Huynh đã không yêu ta, cũng không thể chấp nhận hắn!” – Thanh âm lóe lên tia độc ác của nàng rít qua kẽ răng, gằn mạnh từng tiếng. Tay áo lụa màu nguyệt bạch mỏng manh vung mạnh, cành đào trong tay bị hất tung lên cao, ở giữa không trung vẽ nên một đường cong hoàn hảo trước khi rơi xuống dòng Xí thủy đang chảy xiết, hòa cùng lạc hoa mất dạng.


Trong khoảnh khắc đó, sắc diện Tiếu Khuynh Vũ tái nhợt!

Đào hoa lưu thủy, một đi không trở lại.

Đào chi bập bềnh trên mặt sóng nhấp nhô, câm lặng cầu cứu.

Lạc anh phiêu diêu, lả tả đầy mặt nước, lóe lên sắc hồng rực rỡ cuối cùng trước khi hòa cùng làn bích thủy xuôi về Đông, vô tung vô tích…

“Tiếu Khuynh Vũ, ta hận huynh…” – Nàng là Lâm Y Y, đường hoàng là ái nữ của Đại Khánh Tả thừa tướng Lâm Văn Chính quyền uy tột bậc, những gì nàng muốn, xưa nay chưa bao giờ không được, phải được, mà phải là tốt nhất.

Nhưng, nếu đã chiếm không được,

Vậy…

Đã không thể có, thà rằng… hủy diệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận