Khuynh Tẫn Thiên Hạ

“Thỉnh đại sư, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!” – Tiếu Khuynh Vũ cắt ngang, ngăn Huyền Cơ Tử tiết lộ thiên cơ, “Tiểu hầu gia xin lánh đi một lát, Vô Song sẽ trở lại ngay!”

Sau khi cách ly khỏi Phương tiểu hầu gia, vẻ mặt Tiếu Khuynh Vũ trở nên nghiêm túc khác thường: “Hôm nay Tiếu mỗ có thể diện kiến thầy tướng số đệ nhất thiên hạ, thật đúng là tam sinh hữu hạnh. Huyền Cơ Tử đại sư, ngưỡng mộ đã lâu!”

Huyền Cơ Tử ung dung vuốt chòm râu dài bạc trắng: “Vô Song công tử đã quá khiêm tốn! Nếu nói đến thuật chiêm bốc, công tử cùng bần đạo có thể nói là không ai thua ai, chẳng qua những chuyện ràng buộc quá sâu sắc, quá chặt chẽ đến công tử, công tử tính mãi không ra cũng là chuyện có nguyên nhân sâu xa, có thể hiểu được!”

Tiếu Khuynh Vũ mỉm môi cười gượng: “Ta vốn vẫn cho rằng, bảy phần nhân lực, thiên ý chỉ có ba. Tâm bất biến, vạn vật cũng bất biến, mệnh số là do chính bản thân mình tạo dựng.”

Huyền Cơ Tử nhẹ giọng: “Dẫu vậy, có lúc chỉ với ba phần thiên ý cũng đủ xoay chuyển Càn Khôn!”

Thanh âm nhẹ bâng như gió thoảng, nhưng Tiếu Khuynh Vũ nghe xong, liền chìm vào trầm mặc vô thanh.

Đôi lúc, trầm mặc cũng đồng nghĩa với thừa nhận.

Huyền Cơ Tử cũng thinh lặng quan sát y an an tĩnh tĩnh ngồi ngay ngắn trên luân y.

Tuyệt diễm dung nhan, da trắng tựa tuyết, chu sa thê diễm, nghiêng ngả phồn hoa.


Trùng trùng điệp điệp cảm giác tịch mịch cô độc, quạnh quẽ thê lương bủa vây chung quanh, giấu trong hình hài thanh thoát nhẹ nhàng, có chút yếu đuối, nhu nhược.

Một người như vậy… Trong lòng Huyền Cơ Tử bỗng cuộn lên cảm giác thương tâm, tiếc nuối, cũng là quặn lên từng trận đau lòng.

Những người như vậy, mười phần hết chín mệnh số bị tổn thương…

Một là hắn, một là y.

Kẻ thứ nhất, tất nhiên là Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia.

May mắn cho Phương Quân Càn là hắn sớm gặp gỡ với Tiếu Khuynh Vũ, dù sở hữu huyết sát chi mệnh, dù kiếp nạn trùng trùng bủa vây nhưng nhất nhất đều bị Vô Song công tử một tay phá nát, số mệnh từ nay về sau không ngừng thăng tiến, chót vót đỉnh cao, gặp hiểm hóa an, gặp hung hóa cát. Nhưng người thứ hai kia, cũng là Tiếu Khuynh Vũ, nhất mực cố chấp không nghe lời khuyên bảo của Liễu Trần phương trượng, độc tọa tuyệt đỉnh vô song, tự mình trở thành mục tiêu của tinh phong gào thét, huyết vũ bủa vây.

Hơn nữa, với tính cách cao ngạo tự tôn của Vô Song công tử, y cũng tuyệt đối không tiếp nhận bất cứ khuyên giải, can ngăn của bất cứ ai.

Tiếu Khuynh Vũ gật đầu: “Lời đại sư nói chí phải. Không biết đại sư có thể vì Tiếu mỗ mà đoán một quẻ chăng?”

Huyền Cơ Tử lấy trong tay áo ra một bộ quẻ thăm: “Vô cùng vinh hạnh. Chẳng hay công tử muốn đoán chuyện gì?”

Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ bỗng trở nên hư ảo xa xôi, nửa mê nửa thực, như có như không, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ sẽ tan ra mây, rã thành khói, biến mất: “Nhân duyên…”

Rút ra một quẻ, Vô Song công tử chưa vội đưa cho Huyền Cơ Tử mà trực tiếp nhìn vào…

Quẻ thứ bốn mươi bốn, Thiên phong cấu, quẻ Cấu.

Dưới trời, là gió.

Quẻ kép, gồm hai quẻ khác nhau kết hợp, thượng Càn hạ Tốn. Càn là trời, Tốn là gió. Gió thổi dưới trời, phiêu du muôn nẻo, vạn vật tốt tươi, muôn loài hòa hợp, loạn thế phồn hoa.


Cấu là gặp, Âm Dương tương ngộ, nhưng năm hào dương, một hào âm, tuyệt không thể đồng tâm vĩnh kết…

Không thể đồng tâm vĩnh kết…

Không thể đồng tâm vĩnh kết…

Trái tim cơ hồ đã chảy tràn nước mắt, nhưng khóe thu ba vẫn trong trẻo tĩnh lặng, không chút đổi thay.

Bởi vì… y không thể khóc được.

Y không khóc.

Chỉ lặng lẽ đem quẻ thăm cất vào tay áo rộng, Tiếu Khuynh Vũ vẫn thư thái điềm nhiên, môi hé nụ cười ôn nhuận thanh nhã, biểu cảm trầm ổn, lạnh lùng mà khiến người ta quá đỗi bi thương…

“Trong lòng Tiếu mỗ cũng đã tiên kiến như vậy, đa tạ đại sư!”

“Công tử…” – Thanh âm Huyền Cơ Tử trở nên âm u xa vắng, tựa như vọng về từ một cõi thăm thẳm mênh mang, mù mịt mơ hồ, “Hiện trước mắt công tử chỉ có hai lựa chọn – Bảo toàn một người mà hy sinh Đại Khánh, hoặc giết một người mà được thiên hạ…”

Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ chợt buốt lạnh! Tựa như có gì đó vừa rơi xuống, vỡ vụn, nát tan…


A ha ha, lại bị thượng thiên đùa cợt một lần nữa sao… Đôi môi xinh đẹp của Vô Song công tử bất giác nhếch cười, nụ cười câm lặng, nghẹn đắng…

Chút yếu mềm mệt mỏi vừa thoáng hiện trong đáy mắt ngay lập tức bị giấu đi! Trừng lớn mắt ức chế dòng cảm xúc, Tiếu Khuynh Vũ liền khôi phục thường thái, kiên tâm định trí, trầm lặng như lưu thủy, lạnh lẽo tựa hàn băng.

Ánh mắt thẳm sâu, sắc sảo, buốt giá như mũi đao bén ngót.

Nhưng mà…

Tổn thương người sâu bao nhiêu…

Tổn thương chính mình càng sâu bấy nhiêu…

Hai tay tì mạnh lên luân y, vận lực xoay mạnh, cả người Tiếu Khuynh Vũ cùng luân y quay một vòng, trở lưng với Huyền Cơ Tử.

“Nếu đã như vậy, Tiếu mỗ lựa chọn cái thứ hai!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận