Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Lời vừa dứt, cửa lớn Ngự thư phòng bỗng bị bật mạnh ra, ‘bang’ một tiếng lớn!

Trọng bệnh cùng phẫn nộ cực điểm khiến thần sắc Gia Duệ đế càng trở nên u ám thảm hại, khuôn mặt lúc nhợt nhạt tái xanh, lúc đanh lại đen tối hòa với sự âm trầm hiểm độc cố hữu càng khiến ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi điếng người.

“Phụ… Phụ hoàng…” – Phương Giản Huệ hoảng hốt lắp bắp, lúng búng không ra tiếng.

“Trẫm chưa bao giờ thất vọng về ngươi như vậy… Khụ khụ khụ…!!” – Gia Duệ đế giận dữ phất mạnh tay, không để Thái tử có cơ hội phân trần biện giải, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

“Phụ hoàng?!…” – Phương Giản Huệ tái mặt kinh hoàng, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Phụ hoàng nói với gã một lời nặng nhẹ, huống hồ là chữ ‘Cút’!

Vậy mà bây giờ, ngay lúc này đây, chỉ vì một kẻ tàn phế mà… Phương Giản Huệ sôi trào lửa giận, hận nhất không thể đem người trước mặt băm vằm thành muôn nghìn mảnh vụn, dù gã có cố gắng kìm nén thì cơn phẫn uất vẫn hệt như vạc dầu sôi sục chực bùng nổ ra ngoài!

Nộ khí công tâm cùng kinh ngạc đến ngỡ ngàng, Thái tử đứng chôn chân tại chỗ, hóa đá.

Gia Duệ đế cao giọng quát một lần nữa: “Cút ra ngoài!”

Phương Giản Huệ nghiến răng căm hận, hậm hực giũ mạnh tay áo, nện gót ra cửa sau khi ném một cái nhìn hằn học ti tiện về phía cỗ luân y! Tiếu Khuynh Vũ, bổn cung sẽ nhớ kỹ hận này!

Vô Song công tử thủy chung vẫn đoan nhiên tĩnh tại trong luân y, dung nhan bất động, thần tình bất biến, tay tựa hờ hững mà nghiêm trang, ống tay áo rộng thả nhẹ dịu dàng phơ phất, y phục đoan chính, tư thái điềm nhiên không hề vướng bận hồng trần tục lụy, dường như cơn phong ba bão táp vừa rồi hoàn toàn không chút ảnh hưởng nào đến y. Thật vậy, dù cho phong vân lưu chuyển, nhân thế nổi trôi, ở trong ánh mắt trong suốt trữ định của y cũng chẳng khác gì mây mây khói khói, tan vào thinh lặng, biến vào hư không…


Gia Duệ đế chuyển hướng sang nhìn Tiếu Khuynh Vũ, ngữ khí dịu lại cùng có chút áy náy khó xử: “Những lời hàm hồ của Giản Huệ, ngươi… Đừng để trong lòng…!”

Khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ không chút gợn sóng, không oán không gận, không vui cũng không buồn, chỉ có thanh âm nhàn nhạt thoát ra từ khóe môi hơi nhếch lên mai mỉa: “Bệ hạ đã quá lo. Nếu ngay những việc vụn vặt đó còn không kềm chế được… thì làm sao có một Vô Song ngày hôm nay?”

Gia Duệ đế hơi nhăn lại khuôn mặt già nua bệnh nhược, làm những dấu vết của năm tháng co rút lại, càng hằn sâu khắc khổ: “Người tài trí hơn người, lo xa nghĩ rộng, cơ mưu toàn vẹn, chưa kể võ công cao cường quán tuyệt thiên hạ, lại còn sở hữu công phu ám khí xuất thần nhập hóa, cả thiên hạ này kẻ có bản lĩnh làm tổn thương ngươi đương nhiên chẳng được mấy người!”

“Vậy mà Trẫm… Thật có lỗi với ngươi, Trẫm không muốn làm cho ngươi phật lòng… Cứ xem như… xem như Trẫm đối với ngươi có một chút thành ý bù đắp đi. Trẫm… Trẫm không cầu mong được ngươi lượng thứ, chỉ cầu được bản thân an lòng mà thôi…”

Nghe thanh âm mềm mỏng của Phương Gia Duệ êm ái rót vào tai, cảm giác được trong thanh âm ấy thực sự ẩn chứa nỗi đau thương bi thống, hốt nhiên y nhận ra, người ở trước mặt kia, đích thực là một kẻ mâu thuẫn đến cùng cực.

Lão có thể bưng tai ngoảnh mặt, chẳng chút chùn tay làm ra đủ loại chuyện xấu xa tàn độc, để rồi sau đó kịch liệt sám hối, chuộc lại lỗi lầm.

Nhưng mà, chỉ là chuộc lỗi, tuyệt không hối hận.

Chỉ là… muốn bản thân mình bình yên…

Nực cười!

Bù đắp? Ngươi lấy cái gì để bù đắp?!

Tiếu Khuynh Vũ khép hờ mi mắt, đôi đồng tử trong veo nửa như ẩn đi, nửa như hé lộ, thần thái vẫn kính cẩn mà điềm nhiên, không tỏ ra kiêu ngạo hỗn hào cũng không hề khom lưng xiểm nịnh: “Nếu như vậy, khẩn thỉnh Bệ hạ buông tha cho Phương tiểu hầu gia, Vô Song vô cùng cảm kích rồi!”

Gia Duệ đế nghe vậy, nhất thời mạch máu co giật.

“Chuyện ở Kim Loan điện Trẫm còn chưa tìm ngươi truy cứu, vậy mà ngươi lại còn ngang nhiên dám thay hắn cầu Trẫm thương tình? Khụ khụ khụ…” – Gia Duệ đế cật lực vuốt ngực, cố ngăn nộ khí trào dâng, hòng làm hô hấp của chính mình điều hòa thông suốt trở lại.

Cả khuôn mặt thanh tú ôn nhuận của Tiếu Khuynh Vũ đông lại trong một cái nhếch cười nhạt đầy mỉa mai, nhãn thần long lên sáng rực như ngọc trai đáy nước, lạnh lẽo, băng hàn, khóe mắt thanh khiết trữ định mà thấu triệt nhân sinh: “Ngươi, lấy tư cách gì để răn dạy ta?”

“Đúng vậy, Trẫm không có tư cách!” – Gia Duế đế hít sâu một ngụm lãnh khí, cố nén nhộn nhạo trong người, nhếch mép cười lạnh lẽo âm u, “Ngươi từ nhỏ so với bất cứ kẻ nào cũng là ngoan cố nhất, kiên cường nhất, tuyệt không bao giờ dễ dàng buông xuôi thúc thủ, Trẫm hay bất cứ ai cũng đều hiểu rất rõ…”

“Có điều là, các ngươi cho rằng có thể suốt đời bầu bạn cùng nhau ư? Nực cười, ngươi có biết thiên hạ nói gì về các ngươi không?”

“Đồi phong bại tục, bội nghịch luân thường, thế sở bất dung… Nam tử luyến ái nhau vốn đã là tội nghiệt, huống hồ các ngươi?”


Người tuyệt thế vô song như hai ngươi, thế nhân lại càng không chấp nhận bất cứ tỳ vết nào.

Dù là nhỏ nhặt nhất.

“Các ngươi làm những việc nhân thế bất dung đó, vậy thì hết thảy những gì các ngươi có, uy tín, tiền đồ, địa vị, chắc chắn sẽ vì vậy mà lụn bại!”

“Được, cho dù ngươi không cần bản thân mình, ngươi cũng không thèm quan tâm đến hắn ư?”

Lời nói của Gia Duệ đế, thật không khác gì một lời nguyền rủa tối tàn độc: “Hôm nay, Trẫm đường hoàng nói thật rõ cho ngươi biết: cảm tình của các ngươi, tuyệt đối không được bất cứ ai đồng tình chúc phúc đâu!”

Bởi vì đó là… Tình yêu không được thừa nhận.

Khi Tiếu Khuynh Vũ thúc luân y trở về tiểu lâu, liền thấy bóng dáng xác xơ thảm não của Định Quốc Vương gia bần thần như thể đã chờ đợi mình rất lâu, nhác thấy luân y, Vương gia lập tức rạp người quỳ xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất.

“Công tử… Không thể nào… Càn nhi không thể nào… Lão phu van xin, cầu khẩn người… Lão phu quỳ gối trước người… Xin người…”

Kìa một Vương gia quyền cao chức trọng, kìa một chiến thần lừng lẫy uy danh, nhưng kìa, cũng là một người cha hiền lành từ ái, một lão nhân mái tóc pha sương. Ngày nào, chiến thần Đại Khánh thề đổ máu chứ không rơi lệ, dũng mãnh xông pha nơi trận mạc sa trường, giờ phút này lại khuỵu gối, dập đầu trước một thiếu niên hai mươi mốt tuổi, lệ tuôn đẫm mặt…!

Định Quốc Vương gia khóc lóc thảm thiết, than thở van nài, từng chữ, từng lời nghẹn ngào, nức nở trong làn nước mắt tựa huyết lệ trào tuôn.

Hai tai Tiếu Khuynh Vũ như ù đi, không còn biết Vương gia đang nói gì trước mặt, chỉ thấy bờ môi người run run mấp máy, khuôn mặt người thê thiết ai lương… Ngay tại nơi này, giữa đại sảnh trống trải cô liêu, không gian như lạc đi trong cõi mơ hồ không thật…

Hốt nhiên, ý thức trở lại, y nhận ra…


Phương Quân Càn không giống như y, tuyệt đối không phải là y.

Tiếu Khuynh Vũ, một thân một mình, đơn thân độc thủ, không liên quan bất cứ ai, không quyến luyến bất cứ gì.

Phương Quân Càn thì không.

Phương Quân Càn – Không.

Không như vậy.

Này đoạn cảm tình, sẽ không được cả thiên hạ đồng tình chúc phúc.

Ánh tà dương trong ráng chiều nhập nhoạng, hắt lên thứ ánh sáng huy hoàng tuyệt lệ cuối cùng trước khi lụi tắt, trườn lên thân thể, lưu luyến tay chân, mà, không hề ấm áp.

Trái lại, chỉ có lạnh lẽo trùng trùng.

Buốt giá…

Tái tê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận