Khuynh Tẫn Thiên Hạ

Đại Khánh Anh Vũ hầu Phương Quân Càn được đương kim Thánh thượng tứ phúc chỉ hôn, sánh duyên cùng Thuần Dương công chúa Liêu Minh quốc, hôn sự được ấn định vào Tiết Đoan Ngọ mồng năm tháng năm, cũng đồng thời là sinh thần thứ hai mươi hai của Anh Vũ hầu.

Quả là song hỷ lâm môn, đã là chuyện đáng vui đáng mừng nay lại càng đáng vui đáng mừng gấp bội lần.

Hết thảy quan viên trong triều đều tranh thủ cơ hội dâng biểu bồi lễ chúc mừng. Trên dưới Định Quốc vương phủ, lễ vật tràn ngập chật cả lối đi, hồng biểu như bươm bướm rợp trời cùng những lời chúc tụng vang lên không ngớt. Gia nhân đi lại nhộn nhịp hớt hải, không khí nhiệt nháo hân hoan, thống khoái rung trời.

Nhị vị tân lang tân nương vận trên người hồng bào hỷ phục, đứng tại đại môn Định Quốc vương phủ nghênh đón tân khách. Từ xa xa đã thấy, nam nhân phong thần tuấn lãng, nữ tử quốc sắc thiên hương, hai người sóng vai mà đứng quả thật là một đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh, toàn bích hoàn mỹ.

“Lâm Văn Chính Lâm thừa tướng tặng một đôi bình phong Uyên ương hí thủy (1), chúc Tiểu hầu gia cùng Thuần Dương công chúa bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm…”

“Liễu Mạc Cổ Liễu thượng thư kính tặng một pho Quan Âm tống tử (2) bằng ngọc, cung chúc nhị vị phu thê tương ái thuận hòa, sớm sinh quý tử…”



Nghị Phi Thuần quả thật xứng danh là một công chúa cành vàng lá ngọc, hiểu biết và tuân thủ mọi phép tắc lễ nghi, từ cung cách đi đứng đoan trang nhu thuận đến việc tiếp đón tân khách đều vô cùng chuẩn mực. Khuôn mặt nàng tươi cười ửng hồng, dưới ánh dương quang lại càng rạng rỡ, trong đáy mắt ngợi lên niềm hạnh phúc mãn nguyện bên lang quân như ý.

Bên cạnh nàng, vị như ý lang quân Phương Quân Càn lại hoàn toàn trái ngược, hắn uể oải đứng, bộ dáng biếng nhác lơ đãng chẳng mấy chú tâm vào đại sự trước mắt, đón chào tân khách cũng chỉ qua loa lấy lệ, mắt nhắm hờ hững, người như dựa hẳn vào cạnh cửa đại môn. Trên người hắn, chỉ duy nhất dải hồng cân thắm đỏ rực rỡ trải dọc thân người đón gió tung bay, tuy vậy, lại càng làm tăng vẻ đẹp quyến rũ tà mị của vị thiếu niên anh tuấn.

Hé đôi mắt lười nhác ra chung quanh, Phương Quân Càn cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra chẳng khác gì một màn kịch khôi hài vụng về, bất giác khóe môi nhếch lên cười mỉa.

Trí óc hắn lúc ấy cũng đang phiêu dạt theo mây gió, hồn tận đẩu đâu, tự nhiên bắt gặp vị tân nương đang cười nói vui vẻ cạnh bên, trong lòng chợt bật lên một ý nghĩ: nếu để nàng biết phu quân tương lai ngay lần đầu gặp gỡ chỉ có duy nhất ý nghĩ muốn giết nàng, không rõ nàng còn tươi cười được nữa không…

Đương lúc miên man suy nghĩ, thanh âm vị chủ lễ chợt vang lên kéo hắn trở về thực tại: “Tiếu Khuynh Vũ Tiếu thừa tướng tặng một thanh Hoàng Tuyền kiếm, chúc Anh Vũ hầu cùng Thuần Dương công chúa bách niên giai lão, sinh tử bất ly!”

Nghị Phi Thuần tinh ý phát hiện, bên cạnh mình, cả người Phương Quân Càn như đang căng ra vì căng thẳng, đôi đồng tử vẫn tỏ ra ơ thờ bàng quan thì nay bỗng lóe lên những tia quang mang sắc sảo lạnh người. Ngay cả hắn lúc này cũng thấy trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc trái ngược, là yêu, hay là hận, hắn không biết, cũng không thể nào lý giải…

Một cỗ kiệu đỉnh nhọn thanh nhã tiến đến, từ xa đã thấy sắc đỏ rực rỡ nhức nhối mắt nhìn, kiệu hồng khoan thai hạ xuống trước đại môn Định Quốc vương phủ.

Phương Quân Càn nhìn cỗ kiệu đầy nghi hoặc: trong trí nhớ của hắn, Tiếu Khuynh Vũ luôn luôn sử dụng nhuyễn kiệu thuần bạch tinh khiết, hình như hắn chưa bao giờ thấy y ngồi qua một cỗ kiệu khác màu, chứ đừng nói tới cỗ kiệu đỏ thắm tuyệt diễm khiến hết thảy tân nương phải ghen tỵ như thế!


Rèm kiệu bằng tơ lụa thượng đẳng được một bàn tay trắng nõn với các ngón thanh mảnh hữu lực nhẹ nhàng nhấc lên.

Nhất thời, không gian chung quanh cô đặc lại trước cảnh tượng kinh diễm tuyệt lệ, ai nấy nín thở nhìn không chớp mắt.

Tiếu Khuynh Vũ an tĩnh ngồi trên tọa ỷ phủ gấm đỏ, một thân hồng y như lửa mãnh liệt thiêu đốt, thu hút mọi ánh nhìn, sắc thắm của hỷ phục làm tôn thêm làn da trắng nõn tựa tuyết, ôn nhuận như ngọc.

Tuyết bạch cùng hỏa hồng, hai sắc màu tương phản kết hợp ngay lập tức ập vào thị giác khiến người nhìn liền bị choáng ngợp, sự đối lập làm rực lên cái quyết tuyệt bất nhẫn, diễm lệ mà cũng tuyệt đối thê lương, chẳng khác nào Phượng hoàng bất tử luôn lao mình vào lửa đỏ để vĩnh viễn tái sinh từ vụn tro tàn! (3)

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều lần đầu tiên được thấy Tiếu Khuynh Vũ mặc hồng y trên người.

Nghị Phi Thuần nhìn mình hồng bào hỷ phục, bất giác so sánh với y, tự nhiên ngọc diện ủ ê thất sắc, phượng nhãn u ám tối tăm. Trong lòng bỗng quặn lên một cảm giác bứt rứt khó chịu mà trước nay chưa từng có.

Phương Quân Càn bước lên phía trước, ánh mắt trở nên phức tạp:

“Đã từng có ai nói với Khuynh Vũ, huynh… mặc hồng y quả thực rất đẹp hay chưa?”

“Tiếu mỗ… chưa bao giờ mặc hồng y!” – Đôi môi xinh đẹp của Tiếu Khuynh Vũ uốn thành một nụ cười diễm lệ, hầu che đi đôi nhãn quang hoang mang lạc thần, “Chính là vì… hôm nay là đại hôn của Phương tiểu hầu gia, nếu Tiếu mỗ cứ theo thói quen một thân bạch y đến chúc mừng thì khó tránh khỏi thất lễ!”

Màu đỏ, từ xưa đến nay luôn là màu biểu thị hỷ sự cùng mừng vui khôn tả.

Mừng vui khôn tả…

Hôm nay mặc hồng y, thắt lụa đỏ, tư thái điềm tĩnh thản nhiên đến chúc mừng, chính là để mọi người trong hỷ yến không có cơ hội nhìn ra ở mình nửa điểm bi ai cô tịch.

Sắc trắng của bạch y không đủ để che đậy, đành phải nhờ cậy đến sắc đỏ của hỏa hồng.

“Khuynh Vũ…” – Cổ họng Phương Quân Càn như có tảng đá đè chặt khiến hết thảy cảm xúc bị dồn ứ lại, nghẹn đắng, buốt đau, khó khăn lắm hắn mới run rẩy mấp máy đôi môi, bật ra vài tiếng đứt đoạn.

Bên trong kiệu, Tiếu Khuynh Vũ đoan nghiêm tĩnh tọa, thư thái điềm nhiên không chút gợn sóng, y cúi thấp người, thanh âm trong trẻo, vân đạm phong khinh: “Chúc mừng Tiểu hầu gia!”


Rèm kiệu rực rỡ như lửa hồng nhẹ nhàng buông xuống, cắt đứt ánh mắt còn đang dây dưa lưu luyến của cả hai người.

Cũng giống như,

Liễu đoạn một hồi ràng buộc,

Cắt đứt một mảnh nhân duyên…

Là vĩnh viễn sao?

Khởi kiệu, vào phủ.

Phương Quân Càn thẫn thờ, vô thức nhìn hỏa hồng nhuyễn kiệu lướt ngang qua người mình.

Đột nhiên cảm thấy…

Trong nháy mắt, cảm thấy mình vừa để vuột mất khỏi tầm tay…

Hụt hẫng

Ngơ ngác

Trống rỗng

Hư không

Nghị Phi Thuần khẽ nhíu đôi mày ngài, khó chịu nhìn Hoàng Tuyền kiếm hàn khí vương vấn, sát khí tung hoành trong tay. Mặc dù kiếm chưa ra khỏi vỏ, nhưng sát phạt khí mãnh liệt kết tụ từ đỉnh Thiên Sơn nghìn năm băng tuyết kết hợp với huyết tinh của vô vàn trận chiến khiến thanh kiếm vô hình tỏa ra một loại sát khí lạnh lẽo ghê người, làm cho người sinh ra nơi cung vàng điện ngọc, sống trong gấm vóc lụa là như Thuần Dương công chúa hốt nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hàn ý thấu xương.


Nếu không vì thể diện của một vị công chúa tri thư đạt lễ, nàng đã vứt thanh kiếm xuống đất. Lấy vẻ mặt giận dữ bất mãn, nàng quay sang Phương Quân Càn nói: “Tiếu thừa tướng này… ngay trong ngày vui lại chẳng biết lý lẽ đưa hung khí như vậy, thật sự là điềm rất xấu!”

Phương tiểu hầu gia đứng ôm hai cánh tay, khuôn mặt nghiêng nghiêng vẫn dõi theo bóng kiệu hồng đang xa dần, khóe môi nhếch cười lạnh lùng quay sang tân nương, ánh mắt lóe lên tia chế giễu cợt đùa:

“Nếu… ngay cả Hoàng Tuyền kiếm còn không thể khống chế, công chúa có tư cách gì làm bạn cả đời với bổn hầu?”

Vây quanh người Anh Vũ hầu Phương Quân Càn, không phải chỉ là quyền uy tột đỉnh, phú quý giàu sang, không chỉ là vinh quang uy chấn, xán lạn huy hoàng, mà càng nhiều hơn, càng dày đặc hơn, chính là máu tươi, là lửa cháy, là quỷ kế âm mưu, là đấu tranh giết chóc, và cũng là thê tịch ai lương, là lẻ loi cô độc… ám ảnh, bủa vây đến vô tận vô cùng… Cũng như Bích Lạc, vĩnh viễn bồi thân, không bao giờ rời khỏi.

Người có tư cách bồi bạn cả đời cùng Phương Quân Càn, chỉ có duy nhất Tiếu Khuynh Vũ.

Cũng như đồng hành cùng Bích Lạc, chỉ duy nhất Hoàng Tuyền.

Ngữ điệu của Phương Quân Càn vốn có một đặc điểm rất độc đáo mà không ai có thể bắt chước được, thanh âm mang theo ba phần lạnh lẽo kinh người nhưng vĩ âm (4) lại kéo dài ra như lão nhược, khiến giọng nói của hắn đầy âm dương quái khí khiến tiểu hài tử sợ hãi khóc thét, thậm chí cả người chết cũng phải kinh hoàng sống dậy – nếu Tiểu hầu gia thực sự muốn như vậy. (Lời của Vô Song công tử)

Nghe ngữ khí đầy mai mỉa, nhìn ánh mắt đầy khinh miệt của hắn, Thuần Dương công chúa mặt đỏ tai hồng vì thẹn!

Và còn vì nộ khí công tâm!

Trong ngực nàng, từng cơn sóng thần phẫn uất, từng cơn giông bão bất bình đang gào thét sôi trào khiến nàng chân đứng không vững, lảo đảo ôm ngực thở dốc.

Nàng không phục, nàng bất mãn…

Nàng có điểm nào không tốt?

Để cho trượng phu mỉa mai nàng ngay trong hỷ sự?

Phẫn uất cực điểm, tay run run nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên rút mạnh!

Những ngón tay trắng nõn ngọc ngà bất chợt như bị cuồng phong cuốn lốc, chỉ nghe ‘xoẹt’ một tiếng lạnh lùng, huyết châu như chuỗi ngọc đứt đoạn phi vũ trong không trung. Thuần Dương công chúa hét lên thảm thiết, suýt hôn mê bất tỉnh.

Mũi kiếm hoàn toàn chưa chạm vào tay, đây rõ ràng là do kiếm khí gây thương tích.

Kiếm – đã nhận chủ nhân!


Không gian nhất thời nháo loạn!

Hỏng rồi!

Nha hoàn, gia đinh hoảng hốt, hớt hải ngược xuôi, tay chân luống cuống rối bời, hệt như đàn kiến trên chiếc chảo lửa rừng rực!

“Công chúa bị thương rồi!”

“Cấp tốc cầm máu cho công chúa!”

“Đại lễ bái đường đã sắp cử hành, bây giờ phải làm sao đây?”

Còn có một việc khiến hết thảy mọi người lo lắng đến tái mét mặt mày nhưng ai cũng giấu vội tận đáy lòng không dám hé môi: đại hôn gặp huyết, nhất định không phải điềm lành!

Trước mắt, một mảnh hồng sắc nhân cơ hội lướt qua cực nhanh. Đến lúc mọi người kịp phản ứng, mới phát hiện ra Phương tiểu hầu gia từ nãy đến giờ vẫn đứng tại đại môn đã biến mất không một dấu vết!

Đến cả Hoàng Tuyền kiếm nguyên nhân cớ sự cũng không cánh mà bay!

—oOo—

(1): đã chú thích ở chương 75

(2): Quan Âm Bồ Tát là vị Phật được biết đến và thờ phụng nhiều nhất ở Trung Quốc, người ta có thể ít biết đến Phật Thích Ca Mâu Ni, nhưng không ai là không biết Quan Thế Âm Bồ Tát. Trong tín ngưỡng của quảng đại quần chúng, Phật Bà Quan Âm tượng trưng cho cứu khổ cứu nạn, phổ độ chúng sinh. Quan Âm có rất nhiều hình thái, thường thấy nhất là một người phụ nữ Phật y thuần bạch, ngồi (hoặc đứng) trên tòa sen, tay cầm Bạch ngọc tịnh bình chứa cam lộ, bên cạnh thường có hai đồng tử dễ thương theo hầu. Đối với dân gian, họ sùng kính đến mức tin rằng không việc gì mà Quan Âm Bồ Tát không làm được, nên nhất nhất muốn cầu xin chuyện gì họ cũng đến chùa (hoặc miếu) Quan Âm đề câu xin khấn vái, trong đó, đa số là phụ nữ đến để cầu đường con cái. Dần dần, người ta gán luôn cho Phật Bà việc ‘tặng con’ cho con người.

Quan Âm tống tử được thể hiện không khác mấy với hình tượng Quan Âm thông thường, khác chăng là trên tay Phật Bà bồng theo một tiểu đồng tử khả ái ban tặng cho nhân gian có lòng thành tâm.

Tranh, tượng Quan Âm tống từ được xem như một loại linh vật cầu phúc, có tượng hoặc tranh trong nhà, Phật bà sẽ phù hộ độ trì cho đôi vợ chồng trẻ ăn ở thuận hòa, sớm sinh quý tử.

(3): Phượng Hoàng lửa: trong truyền thuyết, phượng hoàng lửa là một trong chín loại thần thú, con của Thượng đế gồm: chu tước, đan hạc, phượng hoàng, đan vụ, thanh long, bạch hổ, khuê xà, tu tuyết, xá lỵ. Chín vị thần thú này mỗi loài một phương cai quản cửu châu của trời đất. Trong đó, Hỏa Phượng Hoàng là loài có đặc điểm độc đáo nhất, là loài chim diễm lệ nhất của thiên địa, cư ngụ ở một đỉnh núi cao nhất, đẹp nhất. luôn luôn phải bay về phía trước, khi không thể bay được nữa liền tự lao mình vào ngọn lửa rừng rực, tự thiêu đốt chính mình để rồi từ đống tro tàn sẽ tái sinh trở lại, càng xinh đẹp hơn gấp bội lần.

Nhắc tới Phượng Hoàng lửa là nhắc tới sức sống dẻo dai mãnh liệt và ý chí cương mãnh quật cường, không bao giờ chịu lùi bước.

(4): âm cuối câu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận