Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

“Ta đã nói như thế” Hách Thiên Thần mỉm cười, nụ cười cũng giống như ngày thường, như gió ấm áp như ngày yên ả, Hách Thiên Thần kéo lấy tay của Hách Cửu Tiêu, thuận thế ôm chặt lấy hắn rồi kề sát bên tai của Hách Cửu Tiêu, sau đó chậm rãi nói tiếp. “Nhưng ngươi đừng quên ta cũng nói rằng ta có thể tự mình giải quyết chuyện của Thiên Cơ Các.”

Tươi cười ôn hòa, lời nói lại dị thường bình tĩnh, tuyệt đối không mang theo tư tình, Hách Cửu Tiêu nghe như vậy thì ánh mắt đột nhiên trầm xuống, “Ngươi không tin ta?”

Hách Thiên Thần buông tay ra, cùng Hách Cửu Tiêu mặt đối mặt, phát hiện lời chất vấn này của Hách Cửu Tiêu không phải nói đùa, dần dần sắc mặt của Hách Thiên Thần cũng trở nên không tốt, “Cho đến lúc này mà ngươi lại có thể hỏi ra những lời như vậy.” Đáy mắt hiện lên sự tức giận, mặc dù thần sắc trên mặt không hề biến đổi nhưng ngữ điệu lại hơi thoáng âm trầm.

“Nếu nói trên đời này người mà ta tín nhiệm nhất là ai thì ngoại trừ ngươi ra không có người thứ hai.” Hắn nghiêm mặt nhìn Hách Cửu Tiêu, ngữ điệu giễu cợt, “Nay ngươi lại hỏi ta có phải không tin ngươi hay không? Hay là ngươi nghĩ rằng cho đến nay ta còn giữ lại vài chuyện mà không nói với ngươi? Chẳng lẽ phải đem tất cả mọi chuyện đều nói cho ngươi thì đó mới là tin tưởng? Ngươi thì sao, ngươi có đem tất cả mọi chuyện đều nói cho ta biết hay không?”

“Ngươi biết chuyện gì?” Hách Cửu Tiêu nhìn hắn từ bên cửa sổ, tầm mắt thủy chung dừng trên người Hách Thiên Thần lại tăng thêm vài phần dị sắc, Hách Thiên Thần nghe thấy câu hỏi của Hách Cửu Tiêu thì cười khẽ một tiếng, bước đến sau án thư rồi ngồi xuống, “Từ khi trở về Trung Nguyên thì Nại Lạc âm thầm có động tĩnh, số nhân thủ đã từng được điều động đều bị kín đáo triệt tiêu từng người một, việc này ngươi không nói, ta sẽ không hỏi, nhưng cũng không có nghĩa là ta không biết.”

Hắn bắt tay vào giải quyết các loại sổ sách, thần sắc bình thản lấy ra một trang giấy từ trong ngăn tủ, “Dưới Vu Y Cốc có rất nhiều y xá trải rộng khắp nơi, những chuyện bọn họ làm có lẽ là thần không biết quỷ không hay, nhưng vẫn trốn không khỏi tai mắt của mật thám.”

Trang giấy trên bàn phát lên tiếng vang, Hách Cửu Tiêu nhìn thoáng qua rồi nhíu mày giải thích, “Bất quá chỉ là việc nhỏ, là chuyện trong Hách Cốc, sẽ không ảnh hưởng đến Thiên Cơ Các, không muốn ngươi bận tâm nên ta nghĩ rằng không cần thiết phải nói.”

Hách Thiên Thần lắc đầu, thu dọn tờ giấy trên bàn, đề bút viết xuống sổ sách, “Ta không tức giận, việc này ngươi quả thật không cần nói với ta, ta bất quá là muốn nói cho ngươi biết, mặc dù chúng ta đã ước định không giấu diếm lẫn nhau, nhưng có một số việc ngươi và ta có thể tự mình xử lý, không cần nói cho đối phương biết cũng không sao.”

Nói tới đây hắn ngẩng đầu lên, “Ngươi sợ ta bận tâm mà không nói cho ta biết, nếu ta có việc gì mà không nói với ngươi thì cũng là vì ta không muốn ngươi phiền lòng, ngươi có hiểu hay không?” Hắn nhìn Hách Cửu Tiêu đến gần, “Đừng hỏi ta có phải không tin ngươi hay không, vấn đề này nếu ngươi vẫn chưa biết đáp án thì ta có thể nói rõ cho ngươi biết.”

Đột nhiên đứng dậy rồi kéo Hách Cửu Tiêu lại gần, kéo lấy tay của Hách Cửu Tiêu xâm nhập vào trong nội y rồi đặt lên trước ngực, Hách Thiên Thần dùng ánh mắt dị thường thâm trầm nhìn thẳng Hách Cửu Tiêu, “Nếu không tin ngươi thì ta sẽ không để cho ngươi làm như vậy đối với ta, lại càng không cho việc này xảy ra giữa hai huynh đệ chúng ta, đến hôm nay ngươi thật sự còn muốn hỏi câu này?”

Ngày thường, Hách Thiên Thần thoạt nhìn là người khiêm tốn lạnh nhạt, luôn trầm tĩnh, tựa hồ không có chuyện gì có thể lay động được sự thản nhiên và lý trí của hắn, nhưng hắn không phải không hề nổi nóng, nhất là khi hai người bọn họ ở chung với nhau.

Nếu Hách Cửu Tiêu làm ra chuyện gì quá phận khiến hắn khó chịu thì đôi khi Hách Thiên Thần sẽ không lộ ra cơn thịnh nộ ngay lập tức, nhưng sau đó sẽ dùng hành động để thể hiện rõ ràng.

Lúc này Hách Thiên Thần thật sự tức giận, Hách Cửu Tiêu có thể nhìn ra, lời chất vấn lúc trước của hắn quả thật đã chọc giận Hách Thiên THần, “Ta không nên nói như vậy.”

Cảm giác mạch đập trong lòng bàn tay nảy lên, Hách Cửu Tiêu vòng tay ra sau lưng Hách Thiên Thần, bàn tay đang đặt trước ngực thì nhẹ nhàng mơn trớn ở bên trong, “Ta chỉ lo lắng, sợ ngươi lại một mình gánh vác chuyện gì đó, đây là thói quen của ngươi, ngươi luôn muốn một mình giải quyết tốt tất cả, không muốn dựa vào người khác.”

Hách Thiên Thần không đáp lại, Hách Cửu Tiêu quả thật nói rất đúng điểm này.

“Nhưng ta không phải người khác, ta là huynh trưởng của ngươi, nếu có chuyện gì thì người duy nhất mà ngươi có thể dựa vào chính là ta, ngươi có hiểu hay không, Thiên Thần?”

Hách Cửu Tiêu vuốt ve trước ngực Hách Thiên Thần, cảm xúc ấm áp cùng tiếng tim đập thẩm thấu từng chút một vào lòng bàn tay của hắn. “Nói cho ta biết, có phải có chuyện khó giải quyết hay không, có thể khiến cho ngươi mất ngủ thì chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản.”

Rốt cục là muốn hỏi cho ra lẽ chuyện này? Hách Thiên Thần đẩy tay hắn ra, bất đắc dĩ cười khổ, “Cửu Tiêu, đừng ép ta, ta không nói là vì ta có lý do không nói, bất quá là nội vụ trong Các, chờ ta cân nhắc kỹ lưỡng rồi sẽ phân phó với Tử Diễm, chờ đến khi giải quyết xong thì mọi chuyện sẽ êm xui, ngươi…”

“Lại là Tử Diễm.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu chợt lóe, sự tàn khốc xẹt qua đồng tử, Hách Thiên Thần đột nhiên hối hận, lúc này mà nhắc đến Tử Diễm thì hiển nhiên không sáng suốt, lấy tính tình của Hách Cửu Tiêu, e rằng sẽ vì chuyện này mà khó chịu.

Quả nhiên, sự tàn khốc trong ánh mắt yêu dị càng lúc càng trở nên lạnh lùng, “Có chuyện gì mà Tử Diễm biết, nhưng không thể nói cho ta biết? So với ta, chẳng lẽ ngươi càng tin nàng hơn?”

“Ngươi biết rõ ta không phải có ý này.” Năm lần bảy lượt bị Hách Cửu Tiêu nghi ngờ, cơn thịnh nộ đọng lại trong lòng Hách Thiên Thần cũng bắt đầu bốc lên, đẩy tay của Hách Cửu Tiêu ra rồi khép lại y phục, hắn đứng dậy đi ra ngoài, “Ta không muốn vì việc này mà tranh chấp với ngươi.”

Ngay lúc này hắn và Hách Cửu Tiêu đều cần bình tĩnh một chút, Hách Thiên Thần đang lo lắng có nên nói cho Hách Cửu Tiêu biết chuyện đã phát sinh ở trong Các hay không thì y mệ bỗng nhiên bị giữ chặt, Hách Cửu Tiêu từ phía sau tiếp cận, “Không được đi, có phải ngươi lại muốn đi tìm Tử Diễm hay không?”

“Ta….” Hách Thiên Thần dừng bước, vừa mở miệng thì bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, “Các chủ, Tử Diễm cầu kiến.”

Hách Thiên Thần không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được hơi thở đột nhiên trở nên âm lãnh, cỗ băng hàn kia đến từ sau lưng hắn, Hách Cửu Tiêu vẫn ôm chặt hắn không buông ra, đôi mắt yêu lãnh hiện lên một tia quỷ dị, đột nhiên đáp lại với người bên ngoài, “Tiến vào.”

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái vì sao người trả lời là Hách Cửu Tiêu mà không phải Hách Thiên Thần, nhưng Tử Diễm vẫn đẩy cửa bước vào, vừa mới mở cửa ra thì trong nháy mắt toàn thân trở nên cứng đờ.

Trong cửa, hai người đều đứng thẳng, sắc mặt của Hách Thiên Thần âm trầm, y phục hơi xộc xệch, bị Hách Cửu Tiêu ôm chặt trước người, bên cổ đang bị người nam nhân phía sau hôn lên, đẩy ra mái tóc đen làm nổi bật hôn ấn đỏ thẫm đầy sắc dục, Tử Diễm chưa bao giờ nhìn thấy cái loại biểu tình vừa như bất đắc dĩ lại vừa như buồn bực thế này.

“Đừng làm càn!” Hách Thiên Thần tránh né bờ môi của Hách Cửu Tiêu, trầm giọng trách mắng, hắn nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tử Diễm, bàn tay cầm danh sách đang run nhè nhẹ, nhìn bọn họ không chớp mắt, nhưng Hách Cửu Tiêu ở phía sau lại không bận tâm, giương mắt liếc nhìn, đôi mắt nhiếp nhân lạnh như băng, một bàn tay lại hơi thoáng hướng đến trước người Hách Thiên Thần, lòng bàn tay to lớn lan tỏa nhiệt độ, chậm rãi di chuyển bên hông của Hách Thiên Thần rồi chậm rãi đi xuống…

“Cửu Tiêu!” Hách Thiên Thần quát khẽ, hắn đè lại bàn tay đang di chuyển xuống hạ khố của hắn, dùng sức thoát khỏi vòng tay của Hách Cửu Tiêu, chỉnh trang lại y phục rồi quay đầu nhìn Hách Cửu Tiêu bằng một ánh mắt tràn đầy cảnh cáo và tức giận, sau đó xoay người đối mặt với Tử Diễm, lộ ra biểu tình hơi áy náy, “Vào đi.”

Tử Diễm cầm lấy danh sách trong tay, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, lúc này Hách Thiên Thần vẫn là Đàn Y công tử ung dung trầm ổn trong mắt mọi người, giống như mới vừa chứng kiến chỉ là ảo giác, giống như bóng dáng gắt gao kề sát của hai người không hề tồn tại, nhưng nàng nhìn thấy rất rõ trong mắt của Hách Cửu Tiêu có ý cười.

Huyết Ma Y lãnh huyết vô tình, tàn khốc vô tâm lại mỉm cười với nàng, chợt lóe rồi biến mất, tựa như chưa từng tồn tại. Đồng thời đó cũng là một ý cười tàn nhẫn.

Nhìn danh sách trong tay, Tử Diễm cảm thấy rùng mình, nàng đứng yên bất động trước cửa, Hách Thiên Thần dường như có cảm giác, nhíu mày nhìn chăm chú Hách Cửu Tiêu, “Ngươi vào bên trong nghỉ một chút, ta ở đây xử lý sự vụ xong xuôi sẽ đến tìm ngươi.”

Hắn chỉ vào gian phòng bên trong, ngữ thanh nặng nề, trong lời nói không cho phép nghi ngờ cũng như kiên quyết phản đối.

Bởi vậy có thể thấy được hành vi lúc trước của Hách Cửu Tiêu đương nhiên đã chạm đến điểm mấu chốt, cho dù Hách Thiên Thần không công khai mối quan hệ của bọn họ trước mặt người khác, nhưng không có nghĩa hắn thích làm cho người khác xem, nhất là ở trước mặt Tử Diễm và tại thời điểm đặc thù như vậy.

Hách Thiên Thần nhìn danh sách trong tay Tử Diễm, tên của hai mươi ba người ở trong đó.

Đối với người khác có lẽ Hách Cửu Tiêu sẽ không phân rõ phải trái, có thể tùy tâm tùy ý, nhưng đối với Hách Thiên Thần thì hắn không thể không nhượng bộ, lúc trước hắn chính là làm như vậy nên mới có thể từng bước một có được người đệ đệ này của hắn, nay đương nhiên cũng sẽ không ở ngay thời điểm này mà quên mất tính tình của Hách Thiên Thần, làm ra chuyện khiến Hách Thiên Thần càng thêm tức giận.

“Ta chờ ngươi.” Đã đạt được mục đích, Hách Cửu Tiêu đi đến gian phòng bên trong.

Trong phòng vẫn bài trí như trước, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã từng có lần đầu tiên thân mật ngay tại gian phòng này, cho dù khi đó chưa làm đến cuối cùng nhưng đối với Hách Thiên Thần mà nói thì khi đó là một lần đả kích không nhỏ, sự thân mật như vậy đã phạm vào cấm kỵ.

Hách Cửu Tiêu ngồi trên giường, nhớ tới lúc trước, những vật trong gian phòng này không hề thay đổi vị trí, ngay cả thư sách và bàn cờ cũng vẫn y như cũ, không đặt những vật mà chủ nhân ở đây không sử dụng.

Lúc này vướng bận tình ái, nhưng Hách Thiên Thần vẫn chưa thay đổi, vẫn là Đàn Y công tử Thiên Cơ Các, chẳng qua nam nhân được người đời ngưỡng vọng đã rơi vào vòng tay ôm ấp của hắn mà thôi.

Hách Cửu Tiêu đã đạt được những gì hắn muốn, vốn phải yên tâm, Hách Thiên Thần là loại người một khi đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, trước kia Hách Thiên Thần không có gì với Tử Diễm, nay lại càng không nảy sinh tình ý đối với nàng, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn lo được lo mất.

Thiên Thần, ngươi có biết ngươi không phải là người có thể dễ dàng khiến người ta lãng quên hay không, ngươi vô tâm đối với người khác nhưng người khác chưa hẳn đã vô tình đối với ngươi, một khi đã đem tâm ý đặt trên người của ngươi, muốn thu hồi là chuyện cơ hồ không có khả năng, ngay cả ta cũng không thể làm được, những người khác làm sao có thể làm được?

Hách Cửu Tiêu khẽ nhắm mắt lại, hắn không lắng nghe bên ngoài đang nói chuyện gì, mà chỉ lặng yên suy nghĩ, lòng của nữ nhân đôi khi rất khó nắm giữ, Hách Thiên Thần có thể làm cho Tử Diễm tình nguyện bị lợi dụng, đó là tình cảm và thủ đoạn, nhưng nay hắn muốn cắt đứt ý niệm che giấu trong lòng cùng với ảo tưởng của Tử Diễm, làm cho nàng đoạn tuyệt triệt để.

Cho tới nay, chỉ cần là hắn nhận định thì hắn không thích có người khác ở bên cạnh hy vọng hão huyền.

Ngoài cửa, sau khi nhìn Hách Cửu Tiêu đi vào, Hách Thiên Thần để cho Tử Diễm ngồi xuống, Tử Diễm không ngồi mà đưa danh sách đặt lên bàn của hắn rồi lui về phía sau, cúi đầu nói, “Các chủ, tên của hai mươi ba người ở trong này, không biết Các chủ tính xử trí như thế nào.”

Sắc mặt của Tử Diễm vẫn chưa khôi phục, nàng thậm chí không dám ngẩng đầu, tựa hồ chỉ cần nhấc đầu lên sẽ thấy hồng ấn che lấp bên dưới mái tóc kia, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, động tác kề sát vào nhau, còn có bàn tay của Hách Cửu Tiêu di chuyển xuống….

Hách Thiên Thần cầm lấy danh sách trên bàn, vẻ mặt ngưng trọng, những người này nên xử trí như thế nào thì hắn đã suy nghĩ rất lâu.

Hắn trầm tư, Tử Diễm nhìn bộ dáng trầm tư của hắn rồi bỗng nhiên lên tiếng, “Các chủ xem hết thảy đều dơ bẩn, không muốn tiếp cận với người khác, nhưng rốt cục ngươi lại chọn thứ tình cảm dơ bẩn nhất, các ngươi là huynh đệ, không phải hay sao?”

Bàn tay đang lật danh sách của Hách Thiên Thần dừng lại một chút, đột nhiên nhìn về phía nàng. Sắc mặt của Tử Diễm vẫn tái nhợt, khi hỏi ra những lời này lại rất bình tĩnh, thậm chí còn có một chút ý cười, “Diễm Hoa phu nhân bảo rằng các ngươi không phải huynh đệ, người khác có lẽ tin tưởng, nhưng ở trong Các, nếu muốn lừa gạt chúng ta thì quá khó khăn, bên cạnh Các chủ cũng không phải là những người dễ dàng bị lừa gạt, bao gồm cả Tử Diễm.”

“Tử Diễm….” Hách Thiên Thần khép lại danh sách, tựa hồ muốn nói cái gì đó, Tử Diễm lại lắc đầu, “Việc này vốn không quan hệ đến Tử Diễm, là ta vượt quá quy củ.”

“Thỉnh Các chủ phân phó, phải xử trí bọn họ như thế nào.” Nàng cúi đầu, không hề đề cập đến vấn đề mới vừa rồi, chờ Hách Thiên Thần lên tiếng, thanh y trong tầm mắt khẽ lay động, xoay người bước đi, như là phù vân, trong không khí vang lên một tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy, “Tử Diễm, ta thật có lỗi với bọn họ.”

“Ý của Các chủ là?” Tử Diễm không dám ngẩng đầu lên, tầm mắt chặt chẽ khóa trên mặt đất, trong lòng kinh hoàng, chẳng lẽ…

“Hạ lệnh giết toàn bộ hai mươi ba người kia.”

Từng đợt sóng cuồn đang nổi lên trong ngữ thanh nhẹ nhàng chậm rãi, Tử Diễm chợt ngẩng đầu, nhìn Hách Thiên Thần một cách khó tin.

Thân ảnh đứng ở phía xa, quay người lại rồi quyết định, những lời này không hề tạm dừng, trên mặt có một chút tiếc nuối và thương xót, đôi mắt luôn bình tĩnh thâm trầm tựa hồ đang ẩn chứa nỗi thống khổ và giãy dụa, nhưng dường như chỉ có bình tĩnh và lý trí. Cuối cùng, Tử Diễm chỉ còn nhìn thấy một sự quyết đoán trước sau như một.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui