Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Ánh đao nghênh diện, Hách Thiên Thần tung chưởng ngăn cản, sắc mặt vẫn như cũ, không hề hiện lên vẻ bối rối, “Ngươi là ai?” Người nọ không phải Tần Chiến, hắn lưu ý đến thân hình người nọ cao hơn Tần Chiến một ít.

Thấy hắn đã sớm có phòng bị, người nọ xoay lưng lại, bạch y, vô diện.

Vô diện nhân! “Tần Chiến đâu?” Nhìn thấy người này, Hách Thiên Thần có thể đoán được Tần Chiến đã lành ít dữ nhiều.

Người nọ không trả lời, Vụ Sắc đao bị vô diện nhân cầm trong tay, lưỡi đao chiếu rọi ánh nắng mặt trời, từng trận hàn quang hiện lên cùng với chiêu thức tàn nhẫn, bước chân của Hách Thiên Thần đan vào nhau, thân hình di chuyển, Giao Tàm ti giữa những ngón tay như tia chớp lao đi với tốc độ kinh hoàng.

Song phương giao thủ, Hách Thiên Thần thấy công lực của đối phương không thấp, người của Thiên Khung Thần Giáo cơ hồ đều là cao thủ, kim quang vọt đến, người nọ dùng y mệ ngăn cản, cổ y mệ bị xuyên thủng, hai tay giao nhau, trong lúc vọt người đến thì dùng đao chém xuống, khí thế kinh người!

Ánh đao lạnh lẽo, cơ hồ muốn bao phủ Hách Thiên Thần, xung quanh không có chỗ nào là không có ánh đao, không có chỗ nào là không có sát khí.

Hách Thiên Thần từng đối mặt với rất nhiều địch nhân, có vài người thậm chí có công lực cao hơn hắn nhưng vẫn như cũ thua dưới tay hắn, hắn dựa vào chính là thái độ bình tĩnh tuyệt đối, trong lúc giao thủ tìm ra sơ hở của đối phương. Nhưng đao pháp của người này đều có sơ hở ở khắp nơi, giống như vứt bỏ tất cả chỉ mong muốn giết cho bằng được địch nhân.

Khắp nơi là sơ hở, vì vậy khó có thể xác định đâu là thật đâu là giả, Hách Thiên Thần xưa nay cẩn thận, trước tiên không phản kích, chỉ lấy chiêu đối chiêu, lấy tốc độ đánh tốc độ, trong một lúc khó phân cao thấp, chỉ thấy ánh đao lấp lánh, mơ hồ có thể nhìn thấy bên dưới mũi nhọn lạnh lẽo là một góc y mệ màu xanh phất phơ.

Nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau, tiếng bước chân từ xa vang lên, “Trang chủ?”

Vô diện nhân dừng động tác một chút, ngay lúc này Giao Tàm ti hướng thẳng vào mặt hắn, hắn dùng đao ngăn cản, tiếng kim loại chói tai va chạm vào nhau, một phần kim tuyết đâm vào bả vai, hắn dùng lực né tránh, kim quang thối lui.

Nhưng Giao Tàm ti thuộc tính nhu, khi những ngón tay của Hách Thiên Thần run lên thì nó lại trở thành tư thế uốn lượn, quấn lấy Vụ Sắc đao, trong khi tiếng bước chân đã đến ngoài cửa.

Vô diện nhân bỏ đao, dưới chân nhảy lên, thoát thân ra ngoài cửa sổ, khi hắn rời đi thì đồng thời có một vật gì đó từ dưới lòng bàn rơi xuống đất, phát lên một tiếng vang trầm trọng.

Tiếng bước chân dừng trước cửa, người hầu của Tần Chiến nhìn thấy trước tiên chính là thi thể dưới chân Hách Thiên Thần, mà Vụ Sắc đao lại nằm trong tay hắn, “Giết…Giết người! Đàn Y công tử giết người!”

“Hắn giết Trang chủ!” Hắn kinh hô đối với những người vừa tiến đến, tên người hầu chỉ vào Vụ Sắc đao trên tay hách Thiên Thần, “Hắn muốn đoạt Vụ Sắc đao nên đã giết Trang chủ!”

Từ dưới bàn rơi xuống đất chính là thi thể của Tần Chiến, đầu bị xoay ngược lại, chính diện của hắn không phải lồng ngực mà là sau lưng, tứ chi đều bị vặn vẹo bẻ gẫy, bị cuộn lại thành một đoàn nên mới có thể giấu dưới bàn, có thể một kích mà bẻ ngược cổ của hắn, lại đưa hắn nhét vào khe hở dưới lòng bàn, đây là một thủ đoạn hết sức tàn nhẫn.

Hách Thiên Thần đặt Vụ Sắc đao vào trong hộp gỗ rồi thở dài, đây là lần thứ hai hắn bị người ta đổ tội oan. Lần đầu tiên là ở Vạn Ương, hắn giết Vạn Ương Vương. Lần thứ hai xem ra là trong mắt của kẻ khác, hắn đã trở thành hung thủ giết chết Tần Chiến.

“Nếu hắn muốn giết Tần Chiến thì sẽ không tự mình động thủ.” Một người từ bên ngoài đi đến, lời nói lạnh lùng vô tình, nghe ra càng giống như là kẻ giết người, nam nhân đi vào tựa hồ bẩm sinh đã mang theo hơi thở tử vong.

“Cửu Tiêu.” Trong ánh mắt của Hách Thiên Thần có một chút bất đắc dĩ, thậm chí có một chút nực cười, “Ta nghĩ sẽ không sao, không ngờ…”

Hắn nhìn Tần Chiến dưới đất, “Luận về võ công, công lực của Tần Trang chủ rất thâm hậu, nhưng vô diện nhân vừa mới giao thủ với ta có lẽ thuộc về đệ thập cao thủ trên giang hồ, chớ tránh khi hắn đến trước ta chỉ trong ngắn ngủi thời gian đã có thể giết chết Tần Chiến.”

“Để cho ta xem.” Hách Cửu Tiêu không hỏi hắn có sao hay không mà chỉ lập tức kéo hắn đến trước mặt để trực tiếp xem xét, người xung quanh nghe Hách Thiên Thần nói đến vô diện nhân thì bán tin bán nghi, “Ngươi nói Trang chủ là bị…”

“Bị người của thần giáo giết chết.” Hách Thiên Thần đương nhiên không bị thương, chỉ là hao phí không ít nội lực, chỉ cần điều tức một chút thì vô sự, Hách Cửu Tiêu rốt cục buông hắn ra, “Nếu ta không đến thì ngươi tính làm sao đây?”

“Sự tình luôn luôn sẽ có một ngày được làm rõ.” Lời nói của Hách Thiên Thần rất có thâm ý, ánh mắt cúi xuống như có một chút đăm chiêu.

Thi thể của Tần Chiến ngay dưới đất, coi như đã từng quen biết một thời gian, hắn không ngờ Tần Chiến lại chết như vậy, “Các ngươi có từng nghe hắn nói vì sao lại muốn tìm ta hay không?” Hắn hỏi người hầu của Tần Chiến.

Người nọ lúc trước kêu to đã tỉnh táo trở lại, hắn cảm thấy chính mình có lẽ đã đoán sai, Đàn Y công tử làm sao lại vì đao mà giết người, e sợ lúc trước đã đắc tội Hách Thiên Thần, hắn vội vàng đáp, “Trang chủ bảo rằng là vì thanh đao, hắn không nói quá nhiều, Trang chủ đương nhiên sẽ không nói với chúng ta những chuyện trọng yếu như vậy.”

Thanh đao này…Hách Thiên Thần nhìn thanh đao trong chiếc hộp gỗ, có một chút hối hận, “Ta đến chậm một bước, nếu đến sớm hơn thì có lẽ hắn đã nói ra bí mật của thanh đao này.”

“Chỉ cần thanh đao ở trong tay chúng ta thì manh mối sẽ không bị đứt đoạn.” Hách Cửu Tiêu cầm lấy hộp gỗ, Hách Thiên Thần chỉ có thể gật đầu với lời nói của Hách Cửu Tiêu, hắn bước ra ngoài, cước bộ rất chậm, tựa hồ có một chút bất an.

Tần Chiến mời là Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu vốn có thể không đi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn có một chút lo lắng nên mới tiến đến, không ngờ Tần Chiến lại chết ở khách điếm, sự tình liên tiếp xảy ra, Hách Cửu Tiêu có điểm hoài nghi, trên đường trở về, hắn và Hách Thiên Thần trao đổi không ít quan điểm.

“Ngưng thần đan có hiệu quả rất lớn, có thể khiến người ta mất đi thần trí, dễ dàng nắm trong tay, nhưng để điều chế thì rất mất thời gian, bọn họ lại tùy tiện xuất ra hơn mười viên, Thiên Khung Thần Giáo không phải là khơi lại đống tro tàn, mà là đã sớm có chuẩn bị.” Hách Cửu Tiêu thập phần hiểu biết dược tính, vì vậy Hách Thiên Thần hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn.

Không biết Giáo chủ Thiên Khung Thần Giáo là ai, có dã tâm cướp lấy giang hồ, thậm chí âm mưu chiếm đoạt thiên hạ….Nhìn con đường dưới chân, ánh mắt của Hách Thiên Thần trở nên trầm trọng và cẩn thận.

Tần Chiến đã chết, bốn chữ này trở thành tin tức lan truyền nhanh nhất trên giang hồ.

Cái chết của Tần Chiến vốn sẽ không gây quá nhiều sự chú ý, nhưng hắn có được Vụ Sắc đao, điều này lại dẫn tới rất nhiều chú ý, cái chết của hắn lại có liên quan đến Các chủ Thiên Cơ Các, những điều này liên can với nhau khiến người ta không muốn thảo luận cái chết của hắn cũng không được.

Có người nghe đồn là Hách Thiên Thần vì muốn đoạt Vụ Sắc đao nên đã giết chết Tần Chiến, lời đồn này đương nhiên bị đa số mọi người chê cười, Nam Cung Lệ và Tần Kha của Thập Toàn Trang cũng không tin lời thị phi như vậy, nhưng lời đồn vẫn chưa được bình ổn.

Ngay trong lúc giang hồ đang bấp bênh thì lại có tin tức bệnh tình của hoàng đế Đại Viêm Thuận Đức trở nên nguy kịch, tin này vừa được truyền ra thì biên ải Đại Viêm liền bùng nổ chiến tranh.

Vạn Ương và Đại Viêm khai chiến, người dẫn đầu Vạn Ương lần này không phải ai khác mà chính là nhị hoàng tử Đại Viêm, Sở Thanh Hàn!

Nhị hoàng tử Đại Viêm vì sao lại giúp đỡ Vạn Ương? Mọi người đều cảm thấy khó tin.

Lúc này, một phong mật hàm từ trong cung được khoái mã nhanh chóng đưa đến phân đà Thiên Cơ Các. Trên phong thư có dấu ấn của An Lăng Vương Sở Lôi.

“Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, nhị hoàng tử liên minh cùng dị tộc tái ngoại có ý đồ cướp ngôi đoạt vị.” Hách Thiên Thần thở dài, có một chút đùa cợt một chút cảm khái, “Chuyện xưa tái diễn, chẳng qua hoàng tử lần này không phải Sở Mục năm đó mà là Sở Thanh Hàn hôm nay.”

Cùng Hách Cửu Tiêu đàm luận về thế cục trước mắt, Hách Thiên Thần dựa vào bàn mở ra mật hàm, sau đó vứt bỏ nghi hoặc, “Sở Lôi vội vàng muốn Vụ Sắc đao.”

Hách Cửu Tiêu tiếp nhận thư, nhìn nội dung trong đó, mặc dù Sở Lôi đã cố ý che giấu, nhưng giữa những hàng chữ quả thật có một chút vội vàng, “An Lăng Vương Sở Lôi chỉ nóng lòng vì chuyện quốc sự, lúc này lại ngoại lệ…”

“Có lẽ không phải ngoại lệ.” Hách Thiên Thần tựa lưng vào ghế, hắn và Hách Cửu Tiêu có quan điểm giống nhau, “Sở Lôi đa mưu túc kế, lúc trước giao thiệp với hắn khiến ta hao phí không ít tâm lực, nhưng hắn có một chút việc khiến người ta phải khâm phục, đó cũng là nguyên nhân mà lúc trước ta hợp tác với hắn.”

“Là cái gì?” Hách Cửu Tiêu chưa từng nghe Hách Thiên Thần nói cụ thể về chuyện trước kia khi tiếp nhận Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần chỉ vào phong mật hàm, “Hắn có thể để cho nữ nhi của mình mai danh ẩn tích trà trộn vào giang hồ chỉ để giúp hắn nắm giữ hướng đi của giang hồ, cân bằng thế cục, điểm này không phải thường nhân có thể làm được, hắn là một lòng vì Đại Viêm, lần này muốn thanh đao, hắn từng nói với ta là vì Thuận Đức Đế, thanh đao này từng thuộc về Thuận Đức, những lời này có lẽ không phải giả.”

Thanh đao từng thuộc về Thuận Đức Đế Sở Mục, lại liên lụy đến Đại Viêm, rốt cục thanh đao này cất giấu bí mật gì? Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã từng cùng nhau nghiên cứu tỉ mỉ thanh đao này, nhưng quả thật nó chỉ là một thanh đao bình thường, không có cơ quan.

“Bất luận những lời này là thật hay giả, hiện tại thanh đao gây ra tai họa đã là sự thật.” Hách Cửu Tiêu cầm thanh đao, hàn khí trên ánh đao chiếu vào khuôn mặt hắn, ánh đao cũng băng lãnh như thần sắc của hắn, cổ tay vừa lật, trong lúc vung tay thì Vụ Sắc đao phát lên một tiếng lướt gió, giống như chỉ trong nháy mắt hiện lên một tia hồng quang.

Hai người nhìn nhau, đều thấy có vài phần khác thường, Hách Thiên Thần sờ vào thanh đao kia, “Mới vừa rồi ngươi làm cái gì?” Thân đao không hề nóng, nhưng mới vừa rồi hồng quang hiện lên thoạt nhìn tựa như bị thiêu đốt.

“Ta chưa hề làm cái gì.” Hách Cửu Tiêu vừa rồi chỉ tùy tiện vung tay, nửa chiêu đao pháp vẫn chưa được xuất ra.

“Ngươi thử lại một lần nữa.” Hách Thiên Thần tránh ra một chút, tư thế của Hách Cửu Tiêu thậm chí không hề biến đổi, vẫn là nửa chiêu kia, cũng không có gì khác thường. Sau đó hắn đứng dậy đi ra ngoài, nâng tay phi thân, ánh đao như chớp, đao ảnh trong tay hắn tung bay, khí thế như sấm, mỗi một chiêu quét ngang chém xuống đều giống như bổ đôi hết thảy những gì ở trước mặt.

Khí thế đao pháp theo Hách Cửu Tiêu di chuyển đến hồ sen, mặt nước bắn lên như xích sắc tung bay, theo ánh đao văng ra khắp tứ phía, thậm chí kinh động người bên ngoài, Xá Kỷ nghĩ rằng có địch nhân tập kích, vội vàng chạy đến, “Các chủ?”

Hách Cửu Tiêu thu đao về, hắn không dùng đao là bởi vì vung đao sẽ thấy máu, khiến hắn khó có thể khống chế, cũng bởi vì đao sẽ phá hư thân thể của con người, đôi khi hắn cần thân thể hoàn chỉnh.

Hách Thiên Thần từng thấy hắn dùng đao, nhưng lúc đó đang cùng địch nhân giao thủ nên hắn không thể quan sát cẩn thận, lần này chứng kiến tận mắt, dưới đáy mắt của hắn hơi có biến hóa. Xá Kỷ phát hiện không phải địch nhân, chỉ là Hách Cửu Tiêu múa đao, sợ hãi nhìn những vết tích do đao khí chém ở xung quanh, hắn trình lên một phong thư.

Hách Cửu Tiêu thay Hách Thiên Thần tiếp nhận, sau đó mở ra, “Liễu Trần hẹn ước các môn phái hội tụ tại Long Tương Tự ở Đoạn Thịnh Sơn để thương nghị đối sách.” (Long Tương Tự= chùa Long Tương)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui