Nhìn thấy trường kiếm hướng về phía mình, Lãnh Nguyệt Tâm nhếch miệng lên một vòng tạo thành một nụ cười không dễ thấy được.
Không trốn tránh, Lãnh Nguyệt Tâm trực tiếp nghênh đón trường kiếm của Lăng Sở Thiên bên trên.
Trường kiếm kia, đâm vào phần bụng bên trái, lập tức khiến cho sắc mặt của Lãnh Nguyệt Tâm trở nên có chút tái nhợt…….
Lăng Sở Thiên thấy thế, có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Lãnh Nguyệt Tâm vậy mà lại không tránh đòn.
Chính là cái thời điểm kinh ngạc sai lúc này, Lãnh Nguyệt Tâm đưa tay trái ra, bắt lấy kiếm, hướng về phía mình kéo một phát, để kiếm càng đâm sâu vào thân thể mình, cũng cách Lăng Sở Thiên càng gần hơn.
Lăng Tiêu ngồi trên đài nhìn thấy Lăng Sở Thiên không có động tĩnh gì, nóng nảy hô một tiếng, nhưng ngặt nỗi thanh âm của những người khác quá nhiều, khiến cho tiếng la của hắn bị chôn vùi vào trong.
Chủy thủ xuất hiện trong tay, Lãnh Nguyệt Tâm hướng thẳng đến cổ Lăng Sở Thiên mà vạch tới.
Lăng Thiên Mặc giật mình, nhanh chóng đứng lên, ngầm ra hiệu cho mấy lão giả kia mở ra kết giới….
Tiêu Lương Sinh bình tĩnh quan sát hết thảy từ đầu tới cuối, trong lòng cười cười, “Không hổ là hậu nhân của hắn!”
Kình phong mạnh mẽ khiến cho Lăng Sở Thiên giật mình, lấy lại tinh thần liền thấy dao găm trong tay Lãnh Nguyệt Tâm hướng cổ mình mà đến, nhanh chóng buông lỏng tay ra, lui lại mấy bước, mới có thể tránh được một kích trí mạng kia, nhưng vẫn là bị chủy thủ của Lãnh Nguyệt Tâm rạch một vết thương bên phần làn da ở cổ, có điều vẫn không nguy hiểm đến tính mạng.
Lăng Sở Thiên lui ra phía sau, kết giới liền bị mở ra.
Bên trên đài luận võ, kết giới một khi bị mở ra, liền mang ý nghĩa rằng trận đấu đã kết thúc, cho nên Lăng Sở Thiên mang một gương mặt bình tĩnh đứng tại chỗ, nhưng cũng không có tiếp tục công kích Lãnh Nguyệt Tâm.
Lãnh Nguyệt Tâm nhìn vết thương trên cổ hắn cười cười nhưng lại không giống như cười, sau đó quăng dao găm trong tay đi, nắm chặt chuôi kiếm ngân sát, chậm rãi đem kiếm từ trong cơ thể mình rút ra, sau đó hướng tới Lăng Sở Thiên ném tới, vừa vặn rơi xuống trước mặt Lăng Sở Thiên.
Nhận thua, tuyệt đối không có khả năng!
Đám người phía dưới thấy thế, có một số người không nói gì, một số người lại cười Lãnh Nguyệt Tâm ngốc, chiêu thức lấy mạng đổi mạng, lại chỉ khiến cho Lăng Sở Thiên bị thương!
Máu từ vết thương chảy ra, Lãnh Nguyệt Tâm dùng tay trái che miệng vết thương, liền hướng tới phía dưới đài luận võ đi đến, đem Lăng Sở Thiên lưu lại tại chỗ.
Bên trên ghế giám khảo, ba tên lão giả kia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn tuyên bố nói: “Trận tỷ thí này, Lãnh Nguyệt Tâm đối chiến với Lăng Sở Thiên, Lăng Sở Thiên thắng.”
Sau khi lời này vừa rơi xuống, vô số người reo hò.
Bọn hắn không phải đã nói sao, Tam hoàng tử của Lăng quốc, là thiên tài của đế quốc bọn họ, làm sao lại có thể thua một Lãnh Nguyệt Tâm.
Chỉ tiếc rằng, cao hứng càng nhiều, bọn họ đều đã quên đi Lãnh Nguyệt Tâm mới là thiên tài ban đầu của Lăng quốc, quên đi Lãnh Nguyệt Tâm một tháng trước chỉ là phế vật, một tháng sau lại là ổn linh ngũ tinh.
Cũng xem nhẹ việc Lãnh Nguyệt Tâm tuy chỉ là ổn linh ngũ tinh nhưng lại có thể khiến cho một Lăng Sở Thiên thân là hóa lịnh cửu tinh bị thương!
Trong đám người, Mạn Yêu nhìn Lãnh Nguyệt Tâm chậm chạp bước đi một mình ra khỏi đấu trường nhíu nhíu mày lại, mái đầu bạc trắng do được ngụy trang, cho nên cùng người tóc đen bình thường đều không có gì khác biệt.
“Tiêu Dao, chúng ta đi thôi.” Mạn Yêu nhìn một chút nam tử bên cạnh, nhẹ nhàng nói.
Tiêu Dao nhẹ gật đầu, ánh mắt giống như lơ đãng nhìn thoáng qua Tiêu Lương Sinh đeo mặt nạ ngồi trên đài quan sát đặc biệt, nhíu nhíu mày lại, người này có chút quen thuộc a….
Ngồi trên ghế đài quan sát đặc biệt, cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tiêu Lương Sinh liếc nhìn lại, lại không nhìn thấy bất kỳ ai!
Chẳng lẽ là hắn quá mẫn cảm rồi sao?
.