Nhìn hắn một cái, Lãnh Nguyệt Tâm cũng không so đo cùng hắn, ngồi xếp bằng hai chân, hai tay hợp lại cùng nhau, không bao lâu, liền tản ra một ánh sáng lục sắc.
Mà hào quang kia cứ như vậy mà lập lòe, sau khi kết thúc, Lãnh Nguyệt Tâm liền thu được rất nhiều thông tin.
Nham lặng lặng đứng một bên, cũng không có quấy rầy nàng.
Vài phút sau, Lãnh Nguyệt Tâm mở mắt, khóe miệng cất lên một nụ cười, “Phía đông nam, có một cái sơn động, ở trong đó có một đầu ma thú cấp chín, chỉ cần giết được ma thú kia, chúng ta liền có thể ra ngoài.
”
Nham nghe vậy, nhíu mày nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, thấy nàng thật lâu cũng không nói, hắn liền nói: “Địa đồ chúng thần chi mộ ở đâu?”
Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn hắn, “Ta đã hỏi qua, bọn chúng đều không biết, chỉ biết biện pháp rời khỏi nơi này.
”
Nếu Lãnh Nguyệt Tâm đã nói như vậy, Nham cho dù không tin cũng phải tin, ai bảo năng lực cảm nhận bảo bối của hắn lại không có tác dụng ngay trong không gian huyễn cảnh này kia chứ.
Mặc dù Tử Tinh thạch không nhiều, nhưng cũng không tính là ít, khoảng vài trăm viên.
Nghĩ tới đây, Nham mặc dù không cam tâm bởi vì tìm không thấy, nhưng cũng biết nếu ở lại nơi này sẽ không làm được chuyện gì, đành phải nhìn Lãnh Nguyệt Tâm nói: “Vậy chúng ta đi qua đi, không có khả năng sẽ ở một mực tại nơi này.
”
“Được.
” Lãnh Nguyệt Tâm sau khi nói xong, cả người đứng lên, liền cùng Nham rời đi, hướng tới phía đông nam mà đi.
Huyễn cảnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hai người đi nửa canh giờ mới tìm được vị trí của cái sơn động kia.
Đằng sau một cây cổ thụ, Lãnh Nguyệt Tâm cùng Nham đứng ở đó, nhìn quái vật khổng lồ phía trước nhíu nhíu mày lại.
“Ma thú cấp chín Liệt Diễm Sư, sức chiến đấu cường hãn, khi nó tức giận thì sẽ sức mạnh tăng lên một cấp, ngươi cẩn thận một chút.
” Nham nói xong, một lần nữa lui lại hai bước.
Lãnh Nguyệt Tâm quay đầu nhìn hắn, nghiến rang nghiến lợi nói: “Ngươi đi làm gì?”
Ai biết thân hình Nham khẽ động, người liền nhảy lên phía trên cây cổ thụ, hắn ngồi tựa lưng vào nhánh cây, khóe miệng có chút giương lên, nở một nụ cười mê người, sau một khắc, lại phun ra ba chữ vô sỉ: “Xem kịch a!”
Lãnh Nguyệt Tâm khóe miệng giật giật một cái, nếu như có thể, nàng rất muốn đem Nham đạp xuống dưới.
“Nguyệt Tâm, đừng nhìn nữa, ta giúp ngươi đánh thức nó.
” Nham nói xong, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một tảng đá.
Không đợi Lãnh Nguyệt Tâm nói chuyện, Nham ném tảng đá đi, tảng đá trên không trung xẹt qua một đường cong duyên dáng, sau đó rơi xuống trên đầu con sư tử đang nằm ở kia.
“Muội muội ngươi.
” Cuối cùng là nhịn không được, Lãnh Nguyệt Tâm xổ một câu nói tục.
Nham vỗ vỗ tay, xem thường nhìn Lãnh Nguyệt Tâm.
“Rống.
” Thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm đang nhìn Nham, sư tử kia gầm lên một tiếng, từng bước từng bước đi về phía Lãnh Nguyệt Tâm.
Mộng đẹp bị người quấy rầy, như là Nham đã nói, giờ phút này chắc chắn con sử tử kia đã tiến đến ranh giới của sự phẫn nộ cực hạn, lúc nào cũng sẽ có thể tiến vào giai đoạn nó cực kỳ phẫn nộ.
Nhìn sư tử kia, Lãnh Nguyệt Tâm khóc không ra nước mắt, “Nham, ngươi không thể nào đánh thức nó bằng phương thức khác sao?”
Phương pháp này, quả thực là biện pháp tốt nhất khiến nó rơi vào phẫn nộ!
Nham nghe vậy, nhún nhún vai, “Ngoài ý muốn.
”
Thật là ngoài ý muốn, hắn chính là cảm thấy chỉ có thể làm như vậy mới có thể nhanh chóng hơn được.
Nếu như Nham không phải đang ở trên nhánh cây, mà là trước mặt nàng, Lãnh Nguyệt Tâm thật khó cam đoan mình sẽ không cho hắn một quyền.
Chỉ là lúc này nói gì cũng vô dụng.
Chỉ thấy phía trước Lãnh Nguyệt Tâm, một hỏa cầu thật lớn hướng tới nàng mà đến, nhiệt độ cực nóng khiến cho Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại.
.