Khuynh Thành Nguyệt

Ngày hôm sau, Sí Nguyệt bị lỡ lộ trình của mình, mà Chu Cẩm Hằng cũng bị muộn buổi chầu sớm.

Bảo Thụy từ sớm đã mang theo chúng cung nhân đứng hầu ở ngoài điện, chuẩn bị sau khi hầu hạ Hoàng đế rửa mặt chải đầu thay y phục xong thì trực tiếp lâm triều, chờ mãi chờ mãi lại chẳng thấy Hoàng đế gọi vào, rất sợ bị trễ giờ, muốn vào gọi bệ hạ dậy, lại sợ vạn nhất Hoàng đế đang say mê chiến đấu kịch liệt với ai đó, mình lỗ mãng xông vào chẳng phải là đáng chết vạn lần hay sao?

Còn đang gấp đến độ đi tới đi lui ở ngoài điện, cửa điện đột nhiên kẽo kẹt mở ra, không ngờ lại là Sí Nguyệt quần áo chỉnh tề, thần thanh khí sảng mà đối mặt với hắn, nói: “Người ngươi mang tới không nên đi vào, y phục đồ đạc giao cho ta là tốt rồi.”

Bảo Thụy giật giật mí mắt mấy cái, cảm thấy thần tình của vị Hoài Ninh vương này sao mà cổ quái như vậy, lén lén đưa mắt nhìn vào trong điện, chỉ thấy màn vải buông xuống, bên trong lại có bình phong ngăn chặn, thật sự là chả thấy được cái gì cả, không thể làm gì khác hơn là nửa tin nửa ngờ vung tay lên, để cung nhân giao lại triều phục mũ mão cho Sí Nguyệt.

Cửa điện lại đóng lại, không bàn đến chuyện người ở bên ngoài chờ đợi đến khó chịu, ngay cả người ở bên trong cũng vội vàng hấp tấp không thôi.

“Ngươi nhẹ tay cho trẫm một chút coi!” Minh Hân đế được Sí Nguyệt hầu hạ rửa mặt thay quần áo, từng lớp từng lớp y phục từ trong ra ngoài đều được mặc rất cẩn thận, tuyệt đối không thể để cho người ta thấy dấu vết hoan ái lưu lại tối hôm qua, đặc biệt là hai hàng dấu răng ở trên cổ kia, bị y phục che đi thì nhìn không thấy, thế nhưng trong lúc ma sát lại khiến người đau như bị kim đâm vậy.

Đương nhiên, chút đau nhức ấy so với những chỗ khác trên người hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, toàn thân Minh Hân đế giờ đây giống như bị đá vụn ma sát, không có chỗ nào là không đau nhức, đặc biệt là chỗ hậu huyệt bị xâm phạm kia, càng đau đến nỗi khiến hắn muốn bốc hỏa, hận không thể nuốt tươi Sí Nguyệt.

Chăm sóc một người thân thể không khỏe mà tính tình cũng không tốt là một chuyện khá khổ cực, may là Sí Nguyệt đã rất cẩn thận rồi, thế nhưng cũng khó tránh khỏi làm đau Hoàng đế, khiến mình bị mắng một phen.

Thật vất vả mới giúp Chu Cẩm Hằng quần áo chinh tề, một thân trang trọng ung dung, chỉ là sắc mặt tái nhợt cùng với thắt lưng không đứng thẳng được khiến hắn có chút khó thở, Sí Nguyệt cũng cảm thấy lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi như thế này… Vào triều được không?”

Còn không phải do ngươi làm hại sao?! Chu Cẩm Hằng trừng mắt liếc y, vung tay áo lên, cắn răng đi ra khỏi tẩm điện, hít sâu vào một ngụm khí lạnh trong lành buổi sáng sớm, lúc này mới cảm thấy như được sống lại.

Vô luận là lúc bị người ta chiếm giữ thì mất mặt đến cỡ nào, thế nhưng khi mặc vào triều phục thì vẫn phải bảo trì thể diện của một đức vua cao quý, Chu Cẩm Hằng cau mày, được Bảo Thụy đỡ lên kiệu rồng xong, màn che vừa buông xuống, hắn liền xụi lơ ở trên nệm.

Bảo Thụy cũng không còn thời gian chào hỏi Sí Nguyệt nữa, sắc trời đã không còn sớm, Hoàng đế sợ là đã trễ lâm triều, có trời mới biết mấy ông Ngự sử sẽ nói như thế nào, mà điểm quan trọng nhất là không biết giải thích chuyện này ra sao, hắn là thái giám hầu hạ Minh Hân đế lâu nhất, thật sự không rõ vì cớ gì mới qua một đêm mà bệ hạ nhà hắn đã mệt mỏi tới nỗi hầu như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng cái người được sủng hạnh kia thì lại vẫn dồi dào sung sức như thường, ngay cả nửa điểm bất thường cũng chẳng có.

Không rõ, cũng không dám suy nghĩ nhiều, trên đường đi liên tục cầu cho Phật tổ phù hộ, chủ tử nhà mình nghìn vạn lần đừng vì phong lưu mà bỏ lỡ triều chính a.

Chu Cẩm Hằng dùng ý chí không gì sánh được của mình chống đỡ đến lúc bãi triều xong, sau khi quay về Thần Hi cung liền lăn ra giường ngủ, đến trưa thì bị đánh thức, còn phát cáu với Bảo Thụy một trận, ăn uống qua loa vài hớp xong lại lăn về giường, ngủ say như người chết.

Chạng vạng tỉnh lại, mới cảm thấy tinh thần đã khôi phục được một chút, Bảo Thụy muốn gọi Thái y, Chu Cẩm Hằng liền trừng mắt: “Không bệnh không tai, gọi Thái y làm cái gì? Ngươi cứ nhiều chuyện!”

Bảo Thụy rụt cổ đứng ở một bên, trong lòng không ngừng kêu khổ, xác định là Hoàng đế đã bị Sí Nguyệt chọc giận rồi, bằng không cũng không cần phải nóng nảy như vậy.

Chu Cẩm Hằng ngồi dậy, uống một hớp trà cung nữ bưng tới, lười nhác hỏi: “Trẫm ngủ cả ngày, có chuyện gì quan trọng không?”

Bảo Thụy nghĩ nghĩ một chút liền lần lượt báo ra, đều là những việc lặt vặt thường ngày cả, tỷ như Thái tử và các Hoàng tử tới thỉnh an, Thái phó tới báo lại công khóa của Thái tử, nữ thích khách mấy ngày trước bắt được vẫn còn đang bị Hình bộ thẩm tra… Chu Cẩm Hằng nghe một hồi không nhịn được, lại phất tay lên: “Nói chuyện quan trọng thôi!”

Bảo Thụy ngập ngừng một chút, nhìn sắc mặt của Hoàng đế, dè dè dặt dặt mà nói: “Có… Hoài Ninh vương của Lê quốc dâng tấu xin gặp.”

Hai má Chu Cẩm Hằng giật giật một cái, hớp trà thiếu chút nữa đã sặc vào trong họng, hắn khẽ ho một tiếng, đen mặt quát: “Không gặp!”

Sí Nguyệt lúc này lại thành thành thật thật, Chu Cẩm Hằng chui rút ở trong cung, y cũng khó dùng cách khác để gặp mặt hắn, không thể làm gì khác hơn là không ngại phiền phức mà dâng biểu tấu mỗi ngày, ngôn từ khẩn thiết thái độ thành khẩn, hạ quyết tâm dùng hết chân thành của mình để lay động mảnh tâm sắt đá của Hoàng đế.

Y bây giờ càng đứng đắn ngay thẳng, lại càng khiến Minh Hân đế không thể nào quên được hành động xấu xa của y đêm hôm kia, hai tính cách đối lập với nhau, khiến hắn càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tĩnh dưỡng vài ngày xong, tinh thần đã khá hơn một chút, Chu Cẩm Hằng muốn đi sủng hạnh các phi tần của mình, lại phát hiện ra bản thân chẳng dậy nổi hứng thú với ai được, đành phải bất mãn giả bộ như không muốn, trong lòng không khỏi đổ hết tội lỗi cho Sí Nguyệt vì đã làm thân thể hắn không khỏe thế này đây, chứ tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng tên hỗn đản nào đó đã khiến cho nhan sắc của các mỹ nữ trong hậu cung đều phai nhạt mất rồi. (anh nhìn bạn Nguyệt đẹp quá quen rồi, giờ nhìn ai cũng xấu:)))

Sí Nguyệt dâng tấu biểu hơn nửa tháng đều như đá chìm đáy biển, Chu Cẩm Hằng vẫn quyết tâm không chịu gặp y, Sí Nguyệt bắt đầu cảm thấy mất mặt, hơn nữa bên phía hoàng huynh cũng đã phái người tới giục y trở về, thật sự là không còn lý do gì ở lại đây nữa, vì thế y liền từ biệt Đại vương, dẫn tùy tùng khởi hành về nước.

Nghe được tin y đã ly khai, Chu Cẩm Hằng ngẩn người ra một chút, lại thở nhẹ một hơi, cúi đầu nhìn chồng tấu biểu trên ngự án của mình, không hiểu sao lại có loại cảm giác buồn vô cớ như mất mát.

Sau này, có lẽ không nên dính tới nhau nữa a… Hắn nhớ tới chuyện đêm hôm đó, nhướng nhướng mày, phất tay gạt hết đống tấu biểu trước mắt mình xuống đất, Bảo Thụy vội vàng chạy tới dọn dẹp, phát hiện tất cả đều là do Hoài Ninh vương tự tay viết ra, hắn len lén nhìn sắc mặt âm tình bất định của Hoàng đế, nơm nớp lo sợ hỏi: “Nô tài đem đống này tới phòng đốt giấy ạ?”

Chu Cẩm Hằng càng nhíu mày chặt hơn, đôi môi khẽ nhếch, trong mắt ngũ vị tạp trần, liếc mắt nhìn xuống đống tấu biểu nằm dưới đất, làm như chúng nó sắp lao vào cắn hắn vậy, trầm ngâm một lát liền nói: “Giữ lại đi, thật ra chữ viết trông cũng khéo cũng đẹp.”

Cái lý do gượng ép này khiến trong lòng hắn thoải mái hơn một chút, Chu Cẩm Hằng duỗi duỗi thắt lưng, nhìn ý thu đang dần dần kéo về ở ngoài điện, suy nghĩ xem có nên mở hí kịch ở ngoài ngự hoa viên, vừa uống rượu vừa ngắm hoa cúc hay không.

+++

Sí Nguyệt một đường phong trần mệt mỏi trở lại Hổ Yển, trước tiên là tiến cung báo bình an với hoàng huynh, nói vắn tắt vài sự tình mình đã trải qua, cũng không dám kể mình đã làm cái gì với Chu Cẩm Hằng, đối với câu hỏi vì sao lại lưu lại lâu như vậy của Dạ Huyền, y chỉ một mực đổ lên đầu Đại vương: “Đại vương nhiệt tình quá nên không thể chối từ được, thần đệ đành phải ở lại chơi thêm mấy ngày ấy mà.”

Dạ Huyền không tin, cho đòi thủ hạ của y vào hỏi, biết được Sí Nguyệt ở dị quốc tha hương coi như khá an phận, mỗi ngày ứng phó với đám quan to quý nhân đến nhà hỏi thăm đã rất hao tâm tổn sức rồi, cũng không đi ra ngoài gây chuyện thị phi.

Sí Nguyệt không vội quay về Lạc Ninh, trước tiên ở lại hành quán trong Hổ Yển nghỉ ngơi vài hôm, dành thời gian đi thăm hỏi bằng hữu trong kinh một chút.

“Nghĩ thế nào mà lại tới chỗ ta thế?” Nhạc Thừa Lẫm vừa hạ triều trở về xong, nghe quản gia báo Hoài Ninh vương đang ở trong hoa viên nhà hắn uống trà ngắm hoa, vì vậy liền lập tức vội vã chạy tới, ngay cả y phục cũng không kịp đổi.

Sí Nguyệt ngồi giữa vườn hoa phe phẩy cây quạt, trong tay cầm một tách trà xanh, phía sau còn có một tiểu nha đầu đấm lưng cho y nữa, dáng vẻ tiêu dao tựa thần tiên, vừa thấy Nhạc Thừa Lẫm vẫn còn mặc triều phục ở trên người, không khỏi mỉm cười, nói: “Ta vội tới đây kiếm vợ cho ngươi nè.”

Mí mắt Nhạc Thừa Lẫm không khỏi giật giật, nhìn chằm chằm vào mặt Sí Nguyệt trong chốc lát, hỏi: “Ai chọc tới ngươi vậy? Không đi tìm người nọ xúi quẩy mà ngược lại tới tìm ta tiêu khiển à?”

Sí Nguyệt đặt chén trà xuống, khuỷu tay chống trên bàn đá, trừng hai mắt nhìn hắn, nhìn đến nỗi Nhạc Thừa Lẫm cũng thấy hãi trong lòng, không biết vị thân vương điện hạ lúc nào cũng tùy hứng này tính dùng biện pháp gì để chỉnh người đây.

“Ta nói a…” Y như có điều suy nghĩ mà gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Ngươi không cảm thấy quý phủ này thiếu một Thừa tướng phu nhân sao?”

Nhạc Thừa Lẫm nhận lấy tách trà nha đầu vừa dâng lên, dùng cái lý do cũ rích của hắn để trả lời lấy lệ: “Quốc sự bộn bề, không rảnh cưới vợ.”

Lấy cái này làm cớ quả thật rất là bất đắc dĩ, Nhạc Thừa Lẫm khi còn trẻ đã được phong làm Thừa tướng, lớn lên lại anh tuấn tiêu sái, trong nước có không ít vương công quý tộc muốn đem nữ nhi gả cho hắn, thế nhưng hắn vẫn luôn khéo léo cự tuyệt, thậm chí còn có người tìm tới bệ hạ để làm mai, kết quả cũng y như vậy, Thừa tướng đại nhân của bọn họ ba hoa chích chòe một lèo đạo lý, từ quốc kế dân sinh cho tới cày bừa gặt hái, từ quên mình vì nước cho tới tu thân dưỡng tính, mấy câu này nghe ra thì có lý thật đó, thế nhưng ngẫm nghĩ lại thì đều là đồ vứt đi cả thôi.

Sí Nguyệt xùy cười một tiếng, trào phúng nói: “Ngươi cho ta là con nít à?”

Sắc mặt Nhạc Thừa Lẫm có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nửa thật nửa giả mà oán giận: “Ngươi khi còn bé thật tốt a, càng lớn càng khó đối phó.”

Sí Nguyệt dùng hai mắt sáng rực của mình dõi theo đối phương, hỏi: “Vậy Đại vương Chu Cẩm Văn kia cũng không cưới vợ, các ngươi không phải vẫn đang thông đồng với nhau làm bậy đấy chứ?”

Câu hỏi mặc dù sắc bén, thế nhưng ngữ khí lại mang theo vài phần trêu đùa ôn hòa, Nhạc Thừa Lẫm cũng không hoảng hốt, nhướng mày: “Vương gia vì sao lại nói lời ấy?” Từ khi kính người nọ một chung rượu trong hôn lễ của Thụy Tuyết xong, bọn họ đã bốn năm không gặp mặt nhau rồi.

“Ta đây không ít lần được y chiêu đãi a.” Sí Nguyệt híp mắt cười, đáy mắt lộ ra vài phần giảo hoạt, “Xét cho công bằng thì… Đại vương là một người không tồi.”

“Đúng vậy.” Về điểm này, Nhạc Thừa Lẫm hoàn toàn không có dị nghị, Chu Cẩm Văn sinh ra trong gia đình Đế vương, tính tình lại đơn thuần bình thản, không bao giờ cùng người tranh giành, là một người rất thành thật, người như vậy, ở trong chốn quan trường đã khó sinh tồn lắm rồi, ở trên tình trường lại càng mệt mỏi hơn.

Cũng may y là một Vương gia nhàn tản, trên có hoàng huynh che chở, dưới có triều thần lễ nhượng, không cần phải đi tranh quyền đoạt thế lục đục với nhau, cuộc sống khá là tiêu diêu tự tại.

“Đáng tiếc gặp gỡ không đúng người.” Ý cười của Sí Nguyệt càng sâu, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm khiến cả người Nhạc Thừa Lẫm dựng hết lông tơ.

“Đúng vậy.” Nhạc Thừa Lẫm có chút thẹn thùng, về điểm này hắn cũng không có cách nào phủ hận.

Chu Cẩm Văn từ nhỏ đã được bảo hộ rất tốt, một đời thuận buồm xuôi gió chẳng biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ ra sao, nếu gặp phải một nữ tử dịu dàng hiền thục nhất định có thể tôn trọng lẫn nhau, nếu gặp phải một nam tử chân thành hết lòng hết dạ vì y cũng có thể hòa hòa hợp hợp, đáng tiếc y lại gặp phải mình.

Nhớ tới khoảng thời gian hai người triền miên không dứt năm ấy, thần tình của Nhạc Thừa Lẫm lại có chút hoảng hốt, không biết là đang hoài niệm hay là thương cảm, khi đó là vì bản thân hắn có ý đồ khác, cho nên tất cả những nỗ lực bất quá chỉ là hư tình giả ý mà thôi, thế nhưng tình cảm mà Chu Cẩm Văn dành cho hắn lại không có chút nào là giả dối cả.

Sí Nguyệt kéo dài thanh âm, hỏi: “Ngươi không lấy vợ là vì y, y không lấy vợ chắc cũng không phải là vì ngươi chứ?”

“Không phải đâu.” Nhạc Thừa Lẫm cau mày, nhất quyết phủ nhận.

“Cái gì không phải?” Sí Nguyệt chưa từ bỏ ý định.

“Cái gì cũng không phải.” Nhạc Thừa Lẫm thở dài, “Thần không có bản lãnh đi thương xuân bi thu đâu, cũng không có tinh thần để mà cưới vợ sinh con a.”

Sí Nguyệt nhìn trái nhìn phải một hồi, phát hiện hắn thật sự không nói lời vô bổ nữa, quả thật không đem chuyện nối dõi tông đường để ở trong lòng, Sí Nguyệt dám chắc rằng, Nhạc Thừa Lẫm hờ hững với chuyện chung thân đại sự như vậy ắt hẳn có liên quan tới Chu Cẩm Văn.

Y có chút suy nghĩ, trong mắt toát ra vài phần mê man, thì thào nói nhỏ: “Ta cũng sẽ không biến thành như ngươi vậy chứ?”

Nhạc Thừa Lẫm lấy làm kinh hãi, chén trà trên tay thiếu chút nữa đã đổ xuống chân, hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Sí Nguyệt, hỏi: “Cái gì cơ? Ngươi sẽ không… Vương gia, ngươi còn trẻ, nghìn vạn lần không nên đi nhầm đường a!”

Hắn không thành thân là bởi vì mỗi khi có người tới cầu hôn, hắn đều sẽ nhớ tới gương mặt ai oán của Chu Cẩm Văn, nghĩ nhiều, trong lòng lúc nào cũng sinh ra vài phần hổ thẹn, thế nhưng hắn còn có việc nước trên người, hầu như không có thời gian rảnh rỗi, đương nhiên cũng sẽ không để những tình tự khó hiểu này làm ảnh hưởng tới mình, thường thì sẽ đem chuyện thành thân và cả Chu Cẩm Văn quăng ra sau đầu lúc nào không biết.

“Từ từ.” Sí Nguyệt xoa xoa thái dương, đâu chỉ là nhầm đường, y ngay cả đường bộ của Chu Cẩm Hằng cũng đi luôn rồi, lời này đương nhiên không thể nói với Nhạc Thừa Lẫm được, thế nhưng dọc trên đường đi cứ tâm phiền ý loạn, cảm thấy mình cần phải có người khuyên khuyên nhủ nhủ một chút mới được.

Đúng vậy, suốt cả đường đi y đều nghĩ đến Chu Cẩm Hằng, nghĩ đến việc hắn đã từng bạc tình với mình, nghĩ đến chuyện hắn tự mình đa tình đêm hôm đó, nghĩ nghĩ một hồi cũng nghĩ tới hồ đồ luôn, lại càng không rõ vì sao chấp niệm của Chu Cẩm Hằng dành cho mình lại sâu như vậy, đến nỗi ăn trộm gà mà mất cả nắm gạo, càng không rõ vì sao chính bản thân mình lại dường như có cảm giác nhớ mãi không quên đối với hắn.

Lúc đẩy Chu Cẩm Hằng xuống giường, y chỉ muốn nhìn hình dạng cái con người lúc nào cũng cao cao tại thượng ấy hoảng hốt sợ hãi ra sao mà thôi, vậy mà dục vọng lại không thể vãn hồi được, hận không thể đem mình hòa tan trong cơ thể hắn, đời đời kiếp kiếp, vĩnh bất phân ly.

“Vốn chỉ là… Chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút…” Sí Nguyệt ảo não thì thầm.

Kết quả người kia lại cho y nếm được mùi vị khoái nhạc nhất của nhân gian mà y chưa từng trải nghiệm qua, khiến y thực tủy tri vị, muốn ngừng mà chẳng được.

Có một cái cọc tâm sự như thế ở trong lòng, nói tới chuyện cưới vợ sinh con là trăm triệu không thể rồi, Sí Nguyệt tự mình trải nghiệm qua, ngược lại cũng có chút hiểu được Nhạc Thừa Lẫm, lại cảm thấy hắn cứ dây dưa không rõ ràng với Đại vương như vậy, thật sự là chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhạc Thừa Lẫm lấm tấm mồ hôi trên trán, do dự không biết có nên mật báo gấp chuyện này với Dạ Huyền hay không, bất quá hắn cũng dự định nghe nốt kế hoạch của Sí Nguyệt trước hết đã: “Vương gia lần này trở về, đã buông được rồi chứ?”

Sí Nguyệt trừng mắt liếc hắn, nghĩ thầm nếu ta có thể buông được, còn tới tìm ngươi thương lượng làm cái gì?

Y châm thêm trà vào tách, có chút khó mà mở miệng được, suy đi nghĩ lại vài lần, cuối cùng nói: “Ta mấy lần tới trước cửa thăm hỏi, thế nhưng hắn vẫn kiên quyết cự tuyệt không chịu gặp, ở bên này lại liên tục hối thúc như thế, cho nên ta mới đành khởi hành quay trở về.”

Người đã trở về, nhưng trong lòng vẫn còn cất giấu tâm sự a! Nhạc Thừa Lẫm trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Ngươi vì là người trong cuộc nên còn u mê, cái chuyện tình tình ái ái này chỉ tổ làm lỡ người lỡ mình mà thôi, đại trượng phu nếu nắm được thì cũng buông được, ngươi hiện giờ không quên được, chỉ là bởi vì cảm thấy nó mới mẻ, qua chút thời gian, tự nhiên sẽ phai nhạt.”

Giọng điệu này của hắn khiến Sí Nguyệt cười nhạt, cũng không biết là sẽ ‘muốn yêu không được mà muốn quên cũng không đành’, thời gian lãng phí cũng đã bảy năm, khiến cho cả hai đều thất bại, ngay cả lòng mình như thế nào cũng chẳng rõ!

Nhạc Thừa Lẫm thật sự không biết làm thế nào, Sí Nguyệt là một thân vương nhàn tản, cho dù cả ngày nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt cũng không sao, thế nhưng hắn thì không được a, hắn còn gánh vác trọng trách của triều đình, bận bận rộn rộn, tâm hơi đâu mà đi tìm hiểu tâm can người khác kia chứ? Sí Nguyệt chạy đến đây tìm hắn để kiếm đối sách, thật sự là vô ích mà!

Hắn quay đầu lại nhìn thị nữ phía sau Sí Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “Ngọc Hương, Vương gia nhà ngươi lại để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, ngươi tới khuyên khuyên một chút xem.”

Ngọc Hương nghe bọn họ nói chuyện, tuy rằng không biết Vương gia gặp phải chuyện gì, thế nhưng cũng đoán được tám chín phần mười, nàng vốn là một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, ỷ vào việc được Sí Nguyệt cưng chiều, có đôi khi cũng sẽ không để ý đến lớn nhỏ, nghe Nhạc Thừa Lẫm nói thế, cái miệng nhỏ nhắn lập tức liến thoắng nói: “Ta không biết Vương gia coi trọng cô nương nhà ai, ta chỉ biết là nữ tử bình thường, nếu có ý thì sẽ có qua có lại, nếu không có ý thì sẽ khước từ mà thôi, nửa vời như thế là thế nào chứ? Lẽ nào ỷ vào việc người ta thích nàng là có thể chà đạp tâm ý của người ta vậy sao? Cho dù nàng có là thiên tiên tuyệt sắc, được không ít người vây quanh đi nữa, lẽ nào dáng vẻ Vương gia chúng ta như vậy, thân phận địa vị như vậy, còn không thể làm bẽ mặt nàng ta à?”

Sí Nguyệt đầu tiên là ngạc nhiên, như có điều suy nghĩ mà nhìn cây hoa khắp vườn, trầm mặc một lúc lâu, cười khổ nói: “Cũng đâu phải là cái gì sao sáng vây trăng đâu! Ta suýt nữa đã phạm vào sai lầm giống hắn rồi.”

Ngọc Hương nói ra mới nhắc nhở y, y và Chu Cẩm Hằng đều là xuất thân cao quý, lớn lên trong nhung lụa, tâm cao khí ngạo, không được phép để người khác khinh mạn, cho rằng mình nỗ lực thì người khác phải biết ơn, chưa bao giờ hạ mình cầu hoan, xem trọng mặt mũi còn hơn bất cứ thứ gì, khoanh tay bó gối, lo trước lo sau, rất sợ đánh mất thể diện cùng tự tôn của bản thân.

Trên tình trường, người trì độn có lẽ đã thông suốt ngay từ hôm đó, thế nhưng người kiêu ngạo thì nhất định phải đi đường vòng, nếu như hai người chẳng ai chịu nhường ai, lúc nào cũng sĩ sĩ diện diện, lâu ngày không gặp, tình cảm mỏng manh, thì mỗi người một ngã là cái kết cục mà ai cũng biết chắc.

Người như Chu Cẩm Hằng, một khi bị đặt ở dưới thân, nhất định đã phải chịu đả kích không nhỏ, nếu mình đã là người khởi xướng thì vì sao không nhân nhượng hắn một chút a? Sí Nguyệt nghĩ nghĩ một hồi, ý niệm trong đầu rất nhanh đã thông suốt.

Vô luận là như thế nào, y cũng phải gặp hắn một lần mới được, đem tâm tư của hai người thẳng thắn nói ra cho rõ, dù thành hay không thành cũng sẽ không thấy tiếc nuối, đỡ phải buồn phiền mãi vì chuyện này, giống như Nhạc Thừa Lẫm kia lúc nào cũng hờ hờ hững hững, thoáng chốc đã phí mất bảy năm.

Sau khi quyết định xong, Sí Nguyệt liền lên đường rời Hổ Yến, người khác nghĩ y trở lại đất Lạc Ninh của mình, nhưng lại không biết vị Vương gia này đã trang bị nhẹ nhàng, phi ngựa lướt qua biên cảnh, đi tìm tới tên xúi quẩy Chu Cẩm Hằng kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui