Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Bàng Lạc Tuyết đồng ý để Bàng Lạc Băng ở nơi này, còn cho nàng ta một gian phòng ở đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ , nếu không phải nàng ta còn có một chút tác dụng như vậy chút tác dụng, nhất định Bàng Lạc Tuyết đã mặc kệ nàng.

Bàng Lạc Tuyết đuổi Bàng Lạc Băng, liền đi lén từ cửa sau lên xe ngựa của mình, Bạch Chỉ đã trên xe chờ ở trên xe.

Thúy Vi lâu.

Thích Dao phẩy nhẹ quạt, nhàn nhã nằm trên giường mỹ nhân, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu đeo mặt nạ da người đang ngồi sắp xếp sản nghiệp trên danh nghĩa của Thuý Vi lâu, bây giờ nơi giàu có nhất Đông Tần chỉ sợ là Thúy Vi lâu này thôi.

"Dao tỷ, gần đây nghe nói sản nghiệp Bạch gia đang muốn thôn tính chúng ta, vậy phải làm sao bây giờ." Liên Diệp nhìn sổ sách phát sầu nói.

Thích Dao đứng dậy nhìn hai người rầu rĩ nói: "Hiên tại về căn bản Đông Tần này chính là thiên hạ của chúng ta, không ngờ Bạch gia này lại muốn đi chua một chén canh, lại nói Bạch Quân Nhược đúng là có chút thủ đoạn, cứ chờ xemTuyết nhi sẽ nói như thế nào đi, bản thân ta thật sự rất muốn cho hắn biến mất vĩnh viễn."

"Tuy nhiên nghe ý của Tuyết nhi tỷ tỷ là không được động thủ với Bạch Quân Nhược." Liên Ngẫu ngẩng đầu nhìn Thích Dao nghiêm túc nói, rất sợ Thích Dao có xung đột với Bàng Lạc Tuyết.

Thích Dao nhíu mày, quay đầu không nói lời nào.

Liên Diệp Liên Ngẫu liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Bàng Lạc Tuyết mang theo Bạch Chỉ đi tới Thúy Vi lâu, đi từ cửa sau đến phòng của Thích Dao, Bạch Chỉ thủ ở bên ngoài không thể đi vào, tuy nhiên nàng vẫn kỳ vì sao hôm nay Bàng Lạc Tuyết lại mang nàng tới nơi này, chẳng lẽ chủ tử đang kiểm tra nàng sao? Nghĩ đến chỗ này Bạch Chỉ vội vàng đứng yên, không dám nhìn xung quanh quá nhiều, hoàn thành tốt bổn phận của mình, Dự vương tặng bốn người bọn họ cho Bàng Lạc Tuyết, cuộc đời này bọn họ chỉ là người của Bàng Lạc Tuyết.

Bạch Chỉ nghĩ không sai. Bàng Lạc Tuyết mang Bạch Chỉ đi tới nơi này chính là vì muốn kiểm tra nàng, nếu như nàng đang nói gì với Dự vương, không cần biết là Bạch Chỉ hay Bạch Đinh, nàng cũng sẽ không để lại.

Bàng Lạc Tuyết mang khăn che mặt. Đi vào từ cửa sau, hạ nhân nhìn thấy nàng vội vàng hành lễ: "Yết kiến chủ nhân."

"Đứng lên đi, các ngươi cứ làm việc của mình, tự ta đến chỗ lâu chủ là được."

"Vâng, chủ nhân."

Bàng Lạc Tuyết đi từ phía sau vào phòng của Thích Dao, lại không hề phát hiện hành tung của nàng đã rơi vào trong mắt của người trong phòng đối diện.

Bạch Quân Nhược nằm trên giường hứng trí nhìn thủ vệ quỳ bên cạnh lười biếng nói: “Có thấy rõ ràng không?"

"Bẩm công tử, trên xe ngựa có cao thủ. Thuộc hạ không dám lại gần, chẳng qua mặc dù trên xe ngựa kia không có khắc ấn gì của Bàng quốc công, nhưng chính xác là chạy ra từ phủ Bàng quốc công."

"Được. Ngươi lui xuống đi, có thể dừng công kích Thúy Vi lâu được rồi." Bạch Quân Nhược nói.

"Vâng, thiếu gia."

Bạch Quân Nhược bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Như Yên cô nương, Lần này ta đã biết ngươi là ai rồi. Ha ha."

Bàng Lạc Tuyết nhìn mọi người trong phòng nói: "Tỷ lại lười biếng rồi. Cứ để hai người Liên Diệp và Liên Ngẫu vất vả như vậy."

Thích Dao chẳng hề để ý đứng dậy, nâng chung trà lên nhấp một miếng nói: "Hôm qua có thấy sư huynh của ta không? Gần đây bị tên Bạch tiểu tử kia bức đến đau đầu. Nếu còn bức bách ta nữa, ta cũng chỉ còn cách sử dụng vũ lực thôi." Nói xong Thích Dao nắm chặt tay, tiếng khớp xương vang lên răng rắc.

"Nhìn tỷ xem, chỉ biết chém giết, ta đã thấy sư phụ, chẳng qua hắn còn mang tới một nữ nhân nữa."

"Sao có thể?" Thích Dao nhíu mày, nàng biết người sư huynh nhà mình thích thật ra là Tuyết nhi, chỉ là nhìn Tuyết nhi không có ý kia thôi.

Bàng Lạc Tuyết cười nghịch ngợm: "Là Vũ Dương công chúa của nước bọn họ. Còn đệ đệ Sở Mộc Nguyệt kia của hắn."

Thích Dao tự biết Bàng Lạc Tuyết cố ý, doạ nàng một chút rồi nói: "Muội vẫn nên hiểu rõ khốn cảnh trước mắt đi. Hiện tại tài sản trong tay chúng ta đang bị Bạch gia đùa giỡn rồi, Muội mau suy nghĩ một chút đi."

Bàng Lạc Tuyết cau mày nói: "Ta vốn không muốn đối địch với Bạch Quân Nhược, chỉ là rốt cuộc người này đang làm gì, vẫn luôn công kích chúng ta, sản nghiệp của chúng ta cũng không thể chống chọi với gia tộc phú thương trăm năm như Bạch gia được. Ta thấy nên đi xem thử hắn sẽ nói gì, hắn cứ đánh những trận nhỏ với chúng ta như vậy cũng không có lợi gì, sợ là hắn có âm mưu khác."

Thích Dao cau mày nói: "Chẳng lẽ hắn đã phát hiện cái gì sao? Có phải không?”

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, chẳng lẽ thân phận của nàng đã bại lộ rồi sao, nàng cũng không muốn công khai thân phận: "Không biết, Dao tỷ, tỷ phải biết Bạch gia bọn hắn không giống chúng ta, hắn chính là người thừa kế duy nhất, nếu như hắn có chuyện gì, sợ rằng cả Đông Tần cũng phải chôn cùng hắn."

Thích Dao bị dọa đến trừng mắt, nàng thầm vui vì đã không tự quyết định đển Thương Dực đi ám sát hắn, nếu không mình đã phạm lỗi lớn rồi.

"Dao tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?"

Thích Dao mờ mịt lắc lắc đầu, Bàng Lạc Tuyết cũng không quan tâm lắm.

"Lâu chủ, Bạch công tử xin gặp chủ nhân." Tiết ma ma ở bên ngoài cung kính nói.

Thích Dao sửng sốt: "Tuyết nhi, Bạch Quân Nhược này thực sự không đơn giản, sao hắn biết muội ở đây?"

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Xem ra chúng ta đã xem nhẹ hắn , cũng tốt, có lẽ người này cũng có thể để cho chúng ta sử dụng. Ta sẽ đi gặp hắn, Thích Dao, tỷ đến Thích phủ xem sư phụ có đến đó không, nói cho hắn biết cần phải cẩn thận với Sở Mộc Nguyệt và tuỳ tùng của hắn ta."

Thích Dao lo lắng nói: "Muội thực sự không cần ta với muội sao? Muội không cần phải xen vào chuyện của sư huynh, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp mặt, ngược lại là muội, nếu như Bạch Quân Nhược nổi lên lòng xấu xa gì thì làm sao bây giờ?"

Liên Diệp và Liên Ngẫu nói: "Tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ nói đúng, chúng ta đi với tỷ."

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt gấp gáp của ba người thì cười khúc khích, lấy ra một cây ngân châm lấp lánh ánh xanh từ trong ngực ra nói: "Nếu hắn không có ý tốt, ta cũng sẽ khiến hắn đau đến chết, không cần lo lắng, nói thế nào thì dù sao đây cũng là địa bàn của chúng ta, ta nghĩ hắn sẽ không ngu xuẩn đến mức sẽ ra tay ở đây."

Thích Dao vẫn không yên lòng, chẳng qua nàng cũng biết một khi Bàng Lạc Tuyết đã ra quyết thì người khác có nói gì cũng không có tác dụng, đành phải thở dài: "Nếu Tuyết nhi đã có quyết định, vậy chúng ta phân công nhau hành động, nhưng muội phải bảo vệ hảo chính mình đấy."

Thích Dao nói với Tiết ma ma bên ngoài: "Ngươi chờ bên ngoài, ta sẽ ra ngay."

"Vâng, chủ nhân." Tiết ma ma cung kính nói

"Liên Diệp Liên Ngẫu, ta sẽ hồi phủ cùng các ngươi, còn có người từ Bắc Yến, chúng ta phải về Thích phủ nhất định phải bảo vệ tốt Tiểu Tứ tử." Bàng Lạc Tuyết nghĩ khởi cái kia đáng yêu tiểu gia hỏa, trịnh trọng nói.

"Vâng, tỷ tỷ." Liên Diệp cùng Liên Ngẫu rất thích tên nhóc đáng yêu kia, các nàng cũng không hy vọng hắn bị thương.

Bàng Lạc Tuyết trùm kín khan che mặt, đi tới trước cửa phòng Bạch Quân Nhược, Tiết ma ma nói "Chủ nhân, nô tỳ đi cùng với người nhé.” Tiết ma ma không yên lòng nói, chính bà cũng biết người bên trong không tầm thường, tuy nhiên chủ nhân luôn đối xử tốt với mọi người, bà cũng muốn đáp trả lại .

Tất nhiên Bàng Lạc Tuyết biết ý của bà, giọng điệu khi nói chuyện lại có phần chậm rãi: "Không cần, bà cứ đi xuống chào hỏi khách khứa, những cô nương mới được tuyển gần đây cũng cần phải được dạy dỗ cho thật tốt, bà đã biết chưa."

Tiết ma ma biết chủ nhân đang khẳng định với bà, để bà tiếp nhận những việc khác của Thuý Vi lâu, vội vàng nói: "Đa tạ chủ nhân."

Bàng Lạc Tuyết đi tới trước cửa phòng Bạch Quân Nhược, vừa giơ tay lên muốn gõ cửa, bên trong đã truyền đến giọng nói lười biếng của Bạch Quân Nhược: “Tiểu thư đã tới cứ tiến vào được rồi, không cần gõ cửa."

Bàng Lạc Tuyết hơi nhíu mày, thầm nghĩ lá gan của người này lại rất lớn.

Bàng Lạc Tuyết đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Bạch Quân Nhược nằm trên giường thoải mái uống rượu, Bàng Lạc Tuyết âm thầm kêu một tiếng yêu nghiệt.

"Yết kiến Bạch công tử, không biết công tử có chuyện gì phân phó? Còn có chỗ nào không hài lòng với Thúy Vi lâu của chúng ta, chỉ cần công tử nói ra, nhất định ta sẽ chiêu đãi thật tốt."

"Cũng không có gì, này Thúy Vi lâu chiêu đãi ta rất tốt, bản công tử cảm thấy tiêu bạc cũng là đáng giá, Thúy Vi lại là nơi tốt nhất Đông Tần, tất nhiên cái gì cũng phải là tốt nhất."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: "Đã có thể được công tử khen, thực sự là tam sinh hữu hạnh, không biết công tử gọi ta qua đây có gì phân phó."

Bạch Quân Nhược đứng dậy, đi đến chỗ Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết vô ý lui về phía sau. Lúc lùi về phía cửa, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nhìn Bạch Quân Nhược đang dần đến gần trước mặt nhịn không được mở miệng nói "Công tử, ý của người là gì?"

Bạch Quân Nhược ôm ngực nói: "Nhị tiểu thư Bàng gia, ngươi như vậy không mệt sao?"

Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ nói: "Ta không hiểu Bạch công tử đang nói gì cả!"

"Không hiểu sao? Không đâu, nhị tiểu thư thông minh như vậy, chắc hẳn là có thể hiểu ." Bạch Quân Nhược vuốt cằm của mình nhìn vào mắt Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết âm thầm mắng một tiếng, này Bạch Quân Nhược thật là một khó chơi gì đó, hắn lời này là chắc chắc mình nhất định là nhị tiểu thư không được, Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu khiêu khích nhìn Bạch Quân Nhược nói: "Không biết sao công tử có?"

"Tiểu thư không thừa nhận sao?"

"Nếu ta không thừa nhận thì sao?"

"Không thừa nhận sao?" Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Tuyết, đột nhiên mắt loé lên chút ánh sáng, nói: "Nghe nói sản nghiệp của Thúy Vi lâu mở rộng khắp tứ quốc, không biết một khi đã bị sản nghiệp của Bạch gia ta phong toả Thuý Vi lâu có còn phát triển được không? Có lẽ lúc nào đó Bạch gia chúng ta nhàn rỗi không có việc gì cũng có thể đến Thúy Vi lâu thử xem sản nghiệp nơi này có ổn định hay không, không biết sản nghiệp của Thúy Vi lâu có thể chịu được công kích liên tục của Bạch gia ta không?" Bạch Quân Nhược hài lòng nói

Bàng Lạc Tuyết cắn răng hừ lạnh một tiếng nói: "Xem ra một chiêu này của Bạch công tử là muốn ép ta rồi."

"Nếu vậy thì sao?"

Bàng Lạc Tuyết tháo mạng che mặt cười nói: "Thủ đoạn của Bạch công tử thật sự rất tốt." Nói xong nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Quân Nhược.

Bạch Quân Nhược trở lại bên cạnh bàn nói: "Không bằng Bàng tiểu thư qua đây cùng uống một chén đi."

Bàng Lạc Tuyết cũng không khác người đi tới, nhìn Bạch Quân Nhược nói "Làm sao ngươi biết thân phận của ta."

Bạch Quân Nhược rót một ly rượu nói: "Đây đương nhiên là ta thông minh, ta không chỉ biết ngươi mới là chủ nhân, quan trọng hơn ngươi còn là Như Yên cô nương."

Tay cầm ly rượu của Bàng Lạc Tuyết hơi run, cười cười nâng lên uống một hơi cạn sạch.

"Công tử nói đùa, ta đường đường là tiểu thư quốc công, quận chúa của Đông Tần quốc, sao có thể ra làm xiếc được?"

"Nhị tiểu thư cũng không cần chối, ta đã biết tất cả." Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Tuyết bằng vẻ mặt thấu hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui