Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ nói "Công tử không cần như vậy, ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi."

Bạch Quân Nhược cầm quạt giấy mở ra, phe phẩy vài cái, mở miệng nói" Nàng phải biết trí tuệ của bản công tử không phải ai cũng có thể đoán ra. "

Bàng Lạc Tuyết nhếch khóe miệng "Kính thỉnh công tử chỉ giáo "

"Tiểu thư đã muốn biết, đương nhiên ta biết những việc gì thì sẽ nói hết cho nàng nghe."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược. Đây là lần đầu tiên nàng tán đồng với lời nói của Thích Dao, thật muốn làm thịt hắn cho thế giới thanh tịnh.(ý là yên bình)

"Đó là hương thơm. "

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược nói " Hương thơm sao? Hương thơm gì vậy? Hay là công tử gạt ta?"

Bạch Quân Nhược đưa mặt sát vào Bàng Lạc Tuyết nói "Chẳng lẽ tiểu thư không có chú ý tới hương thơm tỏa ra từ trên người nhị tiểu thư?"

Bàng Lạc Tuyết giơ tay áo lên ngửi một chút, hương liệu trên người nàng hồi trước đều do Dương thị chuẩn bị, hiện tại là do Liên Diệp và Liên Ngẫu chuẩn bị, hình như dùng tuyết thủy điều hòa mà thành nên luôn cảm giác có lãnh hương (một luồng khí lạnh) trong đó.

"Thì ra là thế, nhưng hương thơm trên người ta cũng giống với các cô nương khác..."

"Không đâu, không giống." Bạch Quân Nhược chắc chắc đáp trả, "Lãnh hương trên người nhị tiểu thư rất quý báu, nhưng nhị tiểu thư chắc không để ý đến có một mùi thuốc trên người nàng. Chỉ riêng chúng tôi mới có loại thuốc này."

Bàng Lạc Tuyết cẩn thận ngửi ngửi, rồi sau đó nhếch khóe miệng nói "Chính xác là có một chút hương liệu. Cách đây vài ngày, Hải quốc có mang đến một hương liệu được tinh luyện và đặc chế từ cá. Mũi của Bạch công tử thật tốt. Hương liệu này chính là đặc sản ở chỗ công tử, vậy chắc hẳn Bạch công tử cũng thừa nhận mình chính là người của Hải quốc." Bàng Lạc Tuyết chắc chắc nói.

Bạch Quân Nhược lúng túng sờ sờ mũi, tiểu nha đầu thật lanh lợi. Xem ra hòa nhau rồi.

"Nhị tiểu thư có chứng cứ không? Chẳng lẽ chỉ bằng lời nói thôi sao?"

"Đương nhiên ta còn có bằng chứng khác." Bàng Lạc Tuyết miễn cưỡng nói.

"Ồ! Ví dụ như?"

Bàng Lạc Tuyết để chén xuống nói "Ví dụ như ánh mắt của Bạch công tử nhìn chúng tôi không bình thường. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra, ánh mắt của công tử dường như chứa đựng một mảng tối tăm, âm u. "

Bạch Quân Nhược vừa muốn mở miệng. Bàng Lạc Tuyết lại nghịch ngợm cười nói "Công tử, không cần che giấu, bởi vì trên người của công tử có mùi vị của biển."

Bạch Quân Nhược cười sang sảng, nói "Quả nhiên nàng không hổ danh là nhị tiểu thư. Xem ra chúng ta thực sự là kỳ phùng địch thủ đem gặp lương tài, (ý là sức lực ngang bằng nhau) quả thật nhị tiểu thư quan sát rất cẩn thận."

"Vậy xem ra công tử Bạch thật sự đến từ trên biển. Chẳng trách Bạch gia có thể làm cho tứ quốc kiêng dè ." Bàng Lạc Tuyết nói.

Bạch Quân Nhược cũng không phủ nhận, Bàng Lạc Tuyết nói tiếp "Công tử, ta muốn hỏi người một vấn đề, chẳng biết có được không?"

"Mời nhị tiểu thư nói."

"Không biết Thúy Vi lâu đắc tội với công tử khi nào mà vì sao công tử muốn tấn công vào sản nghiệp Thúy Vi lâu vậy?"

Bạch Quân Nhược miễn cưỡng cười nói "Không có gì, chỉ là hiếu kỳ khi thấy Thúy Vi lâu được quản lý tốt như vậy, đột nhiên muốn biết chủ nhân của Thúy Vi lâu rốt cuộc là ai?"

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Hả? Chỉ vậy thôi sao?” dieendaanleequuydonn Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc hỏi

Bạch Quân Nhược nhìn vẻ mặt của Bàng Lạc Tuyết buồn cười nói "Nàng yên tâm, ta vừa sai người đình chỉ công kích. Sau này Bạch gia sẽ không còn uy hiếp sản nghiệp Thúy Vi lâu nữa."

Bàng Lạc Tuyết đột nhiên có cảm giác mình hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Bạch Quân Nhược suy nghĩ gì nữa. Đơn giản chỉ vậy thôi mà lại khiến nàng lầm tưởng rằng Bạch gia có ý muốn chia rẽ.

"Vậy thì tốt, đa tạ công tử giơ cao đánh khẽ. Tuyết nhi nâng ly rượu kính công tử một chén."

"Thật là vinh hạnh cho ta." Bạch Quân Nhược giơ ly rượu lên đáp lại nói.

Hai người uống mấy ly rượu, Bàng Lạc Tuyết cau mày nói "Công tử, ta còn có một việc, hy vọng công tử đáp ứng."

"Tuyết nhi cứ nói, sau này gọi ta là Quân Nhược được rồi."

"Được, Quân Nhược, ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật giúp ta. Ta không muốn người khác biết ta đứng sau sản nghiệp này. Trên danh nghĩa, chủ nơi này là Thích Dao." Bàng Lạc Tuyết nghiêm túc nói.

"Cũng đúng. Dù gì nàng cũng là quận chúa của Đông Tần quốc, nếu người khác biết nàng mở thanh lâu này thì e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng." Bạch Quân Nhược nói.

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu nói "Không phải là chuyện danh tiếng. Đối với ta, cái này chẳng đáng là gì. Hiện tại ta chưa muốn công khai thân phận này."

"Tuyết nhi yên tâm, ta không phải người nhiều chuyện."

Hai người lại uống thêm mấy chén, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Bàng Lạc Tuyết dần dần hiểu rõ con người của Bạch Quân Nhược, xem ra người này thực sự là chân nhân bất lộ tướng( ý là người tài giỏi nhưng che giấu thân phận thật sự của mình). Rõ ràng hắn sớm phát hiện ra mình thế mà vẫn tỏ vẻ không biết gì .

Bàng Lạc Tuyết bận rộn hết việc ở Thúy Vi lâu, sau đó nàng phải cùng đi Dương thị. Dự vương đã chuẩn bị hồ sen thật đẹp. Dương thị không có việc gì nên ngồi thưởng sen, tâm tình cũng trở nên tốt hơn nhiều. Dự vương ngồi trò chuyện cùng Dương thị một lát, sau đó an bài huynh đệ Khương gia bảo vệ Dương thị thật tốt rồi mới yên tâm tính chuyện khác.

Bạch Chỉ kéo xe tới Thích phủ, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu lo lắng giữ trước cửa. Bàng Lạc Tuyết còn chưa có xuống xe, hai người liền chạy tới trước xe ngựa Bàng Lạc Tuyết nói "Tỷ tỷ, không xong, không xong rồi."

Bạch Chỉ nói "Tiểu thư, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu tỷ tỷ đang chạy về hướng này."

Bàng Lạc Tuyết vén rèm lên, nhìn hai người chạy tới khẳng định là có việc lớn xảy ra. Mấy ngày nay, hai nha đầu đều một mình đảm đương mọi việc .

"Nhanh lên."

"Dạ, tiểu thư."

Bạch Chỉ kéo xe ngựa đuổi theo thật nhanh, Bàng Lạc Tuyết cầm lấy hoa mộc lan bên cạnh, toàn thân nàng bị lắc lư mạnh mẽ .

Vừa đến trước cửa Thích phủ, nàng thoáng nghe mùi máu tươi dày đặc, trong lòng Bàng Lạc Tuyết đột nhiên lạnh lẽo, không thể nào, nhất định không có việc gì xảy ra.

Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nước mắt lưng tròng "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, không xong." Giọng của Liên Diệp và Liên Ngẫu đều có chút khàn khàn .

Bạch Chỉ vội vàng cho ngừng xe ngựa, nhìn hai người nói "Các ngươi không nên gấp gáp, tiểu thư ở đây."

Bàng Lạc Tuyết lo lắng vén màn xe lên, nhìn vẻ mặt sốt ruột Liên Diệp và Liên Ngẫu "Các ngươi không cần phải gấp, từ từ kể ta nghe việc gì đã xảy ra."

Đôi mắt ngấn nước của Liên Diệp dường như đang suy nghĩ, nói "Tuyết nhi tỷ tỷ, nàng hãy nhanh chóng tới đó xem một chút. Thương Dực, Thương Dực không xong."

"Tiểu tứ tử kia đâu?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Liên Ngẫu nói "Tiểu tứ tử, tiểu tứ tử "

Tâm Bàng Lạc Tuyết đột nhiên nhả nhổm, tiểu tứ tử cũng đã xảy ra chuyện rồi sao: "Ngươi nói mau."

Liên Diệp nói "Tiểu tứ tử bị hại đến nỗi khiếp sợ, hiện tại còn không chịu lên tiếng."

Bàng Lạc Tuyết nói "Nhanh lên, hãy dẫn ta vào xem."

Bàng Lạc Tuyết đi theo Liên Diệp và Liên Ngẫu vội vàng chạy vào trong viện, Bàng Lạc Tuyết vừa chạy chậm vừa nói "Sư phụ đâu, sư phụ có đến đây không?"

"Hiện tại Sở Mộc Dương đang giúp Thương Dực cầm máu, thế nhưng tình huống không mấy lạc quan. Nếu như Thương Dực xảy ra chuyện, sợ rằng tiểu tứ tử cũng sẽ khó qua khỏi ." Liên Diệp sốt ruột nói.

Quả nhiên mùi máu càng ngày càng nồng, không, không phải. Tuy máu này có mùi vị nhàn nhạt khác, nhưng mũi Bàng Lạc Tuyết vẫn có thể ngửi thấy."

Bàng Lạc Tuyết đẩy cửa ra, liền thấy Sở Mộc Dương nằm ở trên giường, trên ngực có cắm một cây đao, sắc mặt trắng bệch, còn tiểu tứ tử nắm thật chặt Sở Mộc Dương không buông tay, dường như nàng như thấy lại bộ dáng tiểu tứ tử lúc trước.

Bàng Lạc Tuyết đau lòng, tiến lên vuốt khuôn mặt tiểu tứ tử. Khuôn mặt trắng nõn của hắn chứa nhiều giọt nước mắt, đôi mắt thật to ngập tràn nước mắt, khiến người khác đau lòng, chẳng trách Liên Diệp và Liên Ngẫu tỏ vẻ sốt ruột.

"Tiểu tứ tử, tiểu tứ tử, là tỷ tỷ." Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng kêu tên tiểu tứ tử.

Tiểu thiếu gia ngẩng đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết. Đột nhiên, hắn ôm Bàng Lạc die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. Tuyết khóc lớn lên, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, khóc thì tốt rồi.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ, cậu bị thương, chảy thật là nhiều máu. Có phải những người kia tới bắt Tiểu Tứ nhưng lại bắt nhầm cậu phải không? Tất cả cũng đều do Tiểu Tứ tử không tốt." Tiểu tứ tử khịt khịt mũi nói.

Bàng Lạc Tuyết đau lòng, vỗ nhẹ vai hắn nói "Không sợ, không sợ, không có việc gì, không có việc gì, cậu sẽ không có chuyện gì, không phải những người đó tới bắt đâu, hãy ngoan ngoãn cùng Liên Diệp tỷ tỷ đi nghỉ ngơi, tỷ tỷ bảo đảm nhất định sẽ cứu cậu , mọi việc sẽ tốt thôi."

Tiểu tứ tử nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cậu sẽ không có chuyện gì đúng không?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn đôi mắt to tròn của hắn nói "Ngươi yên tâm, hãy ngoan ngoãn đi đi."

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Liên Diệp, Liên Diệp tiến lên phía trước nói "Tiểu tứ tử, tới đây với tỷ tỷ, ngươi chưa ăn gì, chúng ta sẽ đi ăn một chút gì. Đợi khi cậu khỏe, chúng ta cũng chuẩn bị ít đồ ăn cho hắn."

"Dạ" tiểu tứ tử gật đầu, liếc mắt nhìn trên giường cậu, đưa tay ra với Liên Diệp "Liên Diệp tỷ tỷ."

Liên Diệp vội vàng ôm, đau lòng vỗ hắn, thực sự là đáng thương, còn nhỏ tuổi lại gặp phải nhiều chuyện như vậy.

"Liên Ngẫu, các ngươi cũng đi đi." Thích Dao nói.

"Dạ, để ta chuẩn bị bữa ăn cho các ngươi." Liên Ngẫu nói.

Chờ các nàng ra ngoài, Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói "Tình huống rất tệ, cây đao này đáng lý ra cắm vào gần trái tim của hắn, nếu không phải là võ công của hắn cao cường, chỉ chệch một chút là hắn chết ngay lập tức ."

"Sư phụ, vậy làm sao bây giờ, còn có biện pháp cứu hắn không?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút nói "Thích Dao, ngươi mau vào phòng ta lấy nhân sâm ngàn năm cắt mỏng thành lát rồi đút cho Thương Dực ăn"

"Được, chờ em một chút." Thích Dao lập tức thi triển khinh công hướng tới nơi ở của Bàng Lạc Tuyết chạy đi.

"Sư phụ, ngươi có ngửi thấy được mùi vị gì không?" Bàng Lạc Tuyết nhíu mày hỏi.

Sở Mộc Dương đưa bàn tay đầy máu lên mũi ngửi rồi nói "Đây là độc dược Bắc Yên, xem ra Thương Dực bị người Bắc Yên công kích, độc này có xuất xứ từ hoàng thất Bắc Yên."

"Loại độc cực độc như vậy, khiến mình cũng có thể nghe được mùi máu sao.”Bàng Lạc Tuyết lẩm bẩm nói. Đột nhiên Bàng Lạc Tuyết nói với Sở Mộc Dương "Đi mau, sư phụ, việc này không đơn giản như vậy."

Sở Mộc Dương nói "Tuyết nhi làm sao vậy, hiện tại hắn còn không di chuyển được nữa mà."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, chạy ra cửa nói "Bạch Chỉ, qua đây."

Bạch Chỉ lập tức chạy tới nói "Tiểu thư, cần căn dặn điều gì?”

"Đi gọi Bạch Đinh và huynh đệ Khương gia qua đây, tiện thể còn đem theo xe ngựa và lộng chuyên dụng của quận chúa qua đây, nhanh đi."

"Dạ" Bạch Chỉ chạy như bay.

Liên Diệp nghe thấy giọng Bàng Lạc Tuyết, lo lắng nói "Tỷ tỷ, làm sao vậy, hay là xảy ra chuyện gì?"

Bàng Lạc Tuyết lấy ra một lọ dược quẳng trên mặt đất, lập tức một cỗ hương vị truyền đến.

"Các ngươi lập tức mang theo tiểu tứ tử đi tới quốc công phủ, nhất định phải che giấu hắn, nhốt hắn trong dược lâu cho ta." Bàng Lạc Tuyết nói.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui