Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Liên Diệp vội vàng ôm lấy thứ Tiểu Tứ tử đang uống, Liên Ngẫu cầm một bộ áo choàng bọc cậu bé lại, những người đã được Thương Dực huấn luyện nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết một mảnh ngọc bội ra từ trong ngực: “Ta lệnh cho các người bảo vệ bọn họ cho tốt, không được để bọn họ chịu một chút thương tổn nào.”

Vài người nhìn ngọc bội, liền biết đây chính là chuyện lúc đầu Thương Dực nói với chủ tử, vài người vội vàng hành lễ: “Vâng thưa chủ nhân, nhất định chúng ta sẽ bảo vệ tốt các nàng.”

Liên Diệp biết chuyện quá khẩn cấp, nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: “Tỷ tỷ, vậy còn tỷ, tỷ phải làm sao bây giờ?”

Bàng Lạc Tuyết an ủi: “Các muội về phủ Bàng quốc công trướcta sẽ sắp xếp những chuyện khác, các muội phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, chỉ cần trở lại phủ quốc công là được.”

Liên Diệp lắc đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Tỷ tỷ, để Liên Ngẫu mang theo Tiểu Tứ tử đi về trước, Liên Diệp cùng tỷ.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn hai người bằng ánh mắt lo lắng, trong lòng lại trở nên ấm áp, nàng thật may mắn, có tỷ muội tốt như vậy ở cùng nàng: “Các muội yên tâm, ta không có việc gì, mấy người các muội mau nhanh đi.”

Liên Diệp còn muốn nói điều gì, Liên Ngẫu đã kéo nàng nói: “Đừng làm phiền tỷ tỷ, nhất định tỷ tỷ sẽ có sắp xếp của mình.”

Liên Ngẫu cùng Liên Diệp liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, xoay người ôm Tiểu Tứ tử đi khỏi từ cửa sau.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vết máu khô trên mặt đất: “Người đâu.”

Mấy hạ nhân tiến đến: “Chủ tử có gì phân phó.”

“Mấy người các ngươi đi gánh mấy thùng nước, rót chai dược này vào, sau đó rưới thứ nước này lên những vết máu trên mặt đất, đã hiểu chưa, nhanh lên một chút.” Bàng Lạc Tuyết cầm chai thuốc nói.

Hạ nhân nhận lấy vội vàng đi múc nước, vài người bắt đầu vội vàng làm việc.

“Tuyết nhi. Ta tới rồi.” Thích Dao đáp xuống từ trên trời, mấy người hạ nhân biết cũng không nói gì , bọn họ cũng biết chủ tử nhà mình có võ công ở trên người. Cũng có mấy người là người cũ dưới trước của Thích tướng quân, tất nhiên sẽ trung thành và tận tâm, bằng không sao Thích Dao dám để bọn họ ở đây.

Bàng Lạc Tuyết kéo Thích Dao đi vào phòng, khi tức của Thương Dực trên giường đã rất không ổn, Sở Mộc Dương sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút nói: “Dao tỷ, giờ tỷ đến Thúy Vi lâu mời Bạch Quân Nhược, tỷ cứ nói Tuyết nhi có chuyện cần hắn giúp.” Bàng Lạc Tuyết cũng bất chấp mọi thứ khác. Hiện tại của thế lực của nàng vẫn không đủ lớn mạnh, cũng chỉ có thể nhờ vào người khác .

Thích Dao khiếp sợ được nhìn Bàng Lạc Tuyết: “Tuyết nhi, muội điên rồi phải không. Bạch Quân Nhược vẫn đang công kích sản nghiệp của chúng ta đấy.”

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, vừa vẫy quạt vừa nói: “Thích Dao, tỷ đi mau một chút, nếu như chậm. Vậy chúng ta thật sự đã hết đường rồi.”

Thích Dao thở dài. Nàng biết Bàng Lạc Tuyết tự lý do của nàng, lại nói Thương Dực có ý nghĩa rất lớn với Tiểu Tứ tử, huống chi ở chung bấy lâu nay mấy người đã sớm kết tình nghĩa, Thương Dực cũng là một nam nhân anh dũng, đã là huynh đệ của mình thì nhất định phải cứu, cho dù bắt Thích Dao nàng quỳ xuống cầu xin tên Bạch Quân Nhược kia cũng được.

Thích Dao xoay đi về phía Thúy Vi lâu. Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Thích Dao, nàng liền biết nhất định Thích Dao sẽ nguyện ý cứu Thương Dực. Thương Dực là một phần của bọn họ, không thể thiếu bất cứ ai.

Bàng Lạc Tuyết lại gần Thương Dực. Sở Mộc Dương sắp xếp tốt mọi thứ nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Tuyết nhi, muội dùng ngân châm ổn định tâm mạch của hắn, ta dùng nội lục rút đao trước ngực hắn, muội nhớ kỹ nhất định phải cắm ngân châm kịp lúc ta rút thanh đao kia ra.”

“Vâng, sư phụ.”

Bàng Lạc Tuyết lấy ngân châm, Sở Mộc Dương ở bên cạnh tập trung nội lực vào trong tay phỉa, chậm rãi rút cán đao ra, trên trán Sở Mộc Dương còn có mấy giọt mồ hôi, có thể thấy đây là chuyện tiêu hao rất nhiều nội lực. Lúc này Bàng Lạc Tuyết cũng không quan tâm đến những chuyện khác mà cũng bắt đầu chuyên tâm, chỉ cần thanh đao đó được rút ra thì nàng sẽ dùng ngân châm để không chế tâm mạch của hắn.

Bên kia.

Thích Dao bay tới Thúy Vi lâu, Bạch Quân Nhược đang ngủ trưa, bên ngoài viện của hắn cũng có vô số thủ vệ đang canh gác.

Thích Dao cảm nhận được nội lực của cao thủ đang dao động, không khỏi thán phục, cắn răng, bất kể như thế nào nhất định cũng phải mang hắn tới, nàng cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói của Tuyết nhi, trước đây nàng chỉ một lòng vì báo thù, dù cho bản thân mình có phải hi sinh thì cũng không sao, thế nhưng hiện tại nàng được Bàng Lạc Tuyết cứu về, cùng nàng cùng Liên Diệp, Thương Dực mở rộng thế lực của mình, từ nhỏ mãi cho đến lớn, chậm rãi mở rộng, nàng biết Tuyết nhi làm tất cả những chuyện này đều là vì có thể giúp bọn họ báo thù, vì thế bọn họ vẫn luôn nỗ lực kinh doanh, Thích Dao thật sự rất cảm tạ trời xanh vì đã cho nàng gặp những người bằng hữu săn sàng hi sinh tính mạng vì bằng hữu của mình này, chẳng sợ phải trả giá bằng cả sản nghiệp của Thúy Vi lâu, Thích Dao nàng cũng tình nguyện, chỉ cần có thể cứu mạng Thương là được.

Thích Dao vừa đến trước cửa, thị vệ liền ngăn cả: “Ngươi là ai?”

“Ta là lâu chủ Thúy Vi lâu, có chuyện cầu kiến Bạch công tử của các ngươi.” Thích Dao vội vàng nói.

Thị vệ nhìn nhau rồi nói: “Công tử của chúng ta đang ngủ trưa, lúc ngài ngủ không ai có thể quấy rầy, vẫn mời lâu chủ người trở về đi.”

Thích Dao nói: “Ta thật sự đang có chuyện rất quan trọng, phiền các ngươi tránh ra.”

“Thích lâu chủ, người đừng làm tại hạ khó xử, lúc công tử ngủ không thích bị người khác quấy rầy, nếu như chúng ta để người đi vào, sợ rằng sẽ không thể làm tốt việc bảo hộ.” Thị vệ nói, vẻ mặt kiên quyết, nhìn dáng vẻ sẽ tuyệt đối không tránh ra.

Thích Dao hít sâu một hơi nói:“Ta hỏi các ngươi một lần cuối, các ngươi có tránh ra không?”

Thị vệ nhìn Thích Dao nửa bước không cho nói: “Không tránh.”

“Tốt lắm, hôm nay lão nương ta sẽ xông vào.” Nói xong liền đánh vào trên người tên hộ vệ, người thị vệ kia lảo đảo một chút, Thích Dao phi thân lên tường, nhảy đến trong sân, thị vệ vội vàng phi thân lại, ngăn cản nàng, trong vườn hoa lại xuất hiện mấy thị vệ đứng vững vây quanh Thích Dao.

Thích Dao nhìn quanh một vòng nói: “Bạch Quân Nhược, ngươi đi ra cho ta.”

Lời này vừa nói ra, mấy thị vệ cũng bắt đầu động, chỉ tiếc mặc dù bọn họ là cao thủ, thế nhưng Thích Dao lại càng linh hoạt.

“Đừng để nàng gọi, đánh thức thiếu gia chúng ta không đảm đương nổi.” Một thị vệ trong đó nói.

Thích Dao vận đủ nội lực nói: “Bạch Quân Nhược, Tuyết nhi có lời nhờ ta nói với ngươi!”

Mấy thị vệ vội vàng tiến lên bắt nàng, Thích Dao vội vàng xoay người tiến lên, mấy thị vệ lập tức vây ngăn chặn, một trong đó muốn bắt Thích Dao, Thích Dao nhìn. Thầm nghĩ “Xong rồi, không tránh thoát được.”

Giữa lúc một chưởng chết người đã sắp đến bên người nàng, một giọng nói lại truyền ra từ bên trong phòng.

“Dừng tay!”

Chính là một tiếng này của Bạch Quân Nhược đánh giúp Thích Dao tránh thoát được một kiếp.

Mấy thị vệ quỳ xuống hành lễ nói: “Yết kiến công tử.”

Thị vệ bên trong mở cửa ra, Bạch Quân Nhược mặc một thân bạch y đi ra ngoài, hỏi: “Thích lâu chủ, không ngờ võ công của ngươi tốt như vậy, càng không ngờ hơn chính là xuất thân danh môn của cô đấy.”

Thích Dao cũng không dám tự cao tự đại với hắn, vội vàng nói “Bạch công tử, lần này Thích Dao đến đây là có chuyện muốn nhờ công tử trợ ta giúp một tay.”

Bạch Quân Nhược vẫn ung dung nhìn Thích Dao, lười nhác nói: “Vì sao ta phải giúp ngươi? Phải biết cô vừa đánh thức giấc ngủ của ta, đây là sai lầm lớn đấy.”

Khoé môi Thích Dao không nhịn được mà giật giât, như đã hạ quyết tâm quỳ xuống nói: “Công tử, trước đây Thích Dao đã đắc tội nhiều. Hiện tại ta cũng không có cách nào mới thỉnh cầu công tử giúp đỡ, nếu công tử nguyện ý giúp đỡ, Thích Dao nguyện ý chắp tay nhường Thúy Vi lâu cho ngàu.”

Bạch Quân Nhược hoảng sợ, bình thường lâu chủ này đều mắt cao hơn đầu. Chẳng lẽ hôm nay là uống lộn thuốc vậy mà quỳ xuống sao, vội vang nói: “Dao lâu chủ, Ngươi mau đứng lên đi, bản công tử không có hứng thú với Thúy Vi lâu của các ngươi.”

“Nếu công tử không đáp ứng, Thích Dao sẽ không đứng dậy, mặc kệ công tử có coi trọng cái gì, chỉ cần Thích Dao có thể làm, nhất định sẽ vào nơi nước sôi lửa bỏng không chối từ.” Thích Dao bình tĩnh nhìn Bạch Quân Nhược.

Bạch Quân Nhược bị Thích Dao làm cho sợ nãy, nhất định lâu chủ này đã ăn gì rồi hồ đồ rồi , liền hỏi: “Cô nói trước xem ta có làm gì được hay không.”

Thích Dao cười nói: “Bàng gia nhị tiểu thư Bàng Lạc Tuyết nhờ ta chuyển mấy câu cho công tử.”

Bạch Quân Nhược nghi ngờ hỏi “Tuyết nhi?” Qủa thật khi hắn đang ngủ, vì nghe thấy tên Tuyết nhi nên mới tỉnh, nếu không cũng sẽ không trùng hợp cứu Thích Dao một mạng.

“Tuyết nhi nói, xin công tử mang người đến Thích phủ cứu chúng ta một tay.”

Bạch Quân Nhược nói với Thích Dao “Cô nói sớm không phải đã tốt hơn sao, chuyện của Tuyết nhi cũng là chuyện của ta. May là vừa rồi ta không bỏ lỡ.”

Thích Dao đứng dậy, nghe thấy câu nói cuối cùng của hắn thì khoé môi không khỏi nhếch lên, sớm biết nàng sẽ không quỳ, nói thẳng tên Tuyết nhi thì tốt rồi.

Bạch Quân Nhược nói: “Các ngươi đến Thích phủ với ta.”

“Vânh thiếu gia.”

Thích Dao cảm kích cười với Bạch Quân Nhược, mặc kệ nói như thế nào, chỉ cần hắn có thể giúp thì quỳ vẫn được.

“Dao lâu chủ, cô nhanh dẫn đường đi.” Bạch Quân Nhược thúc giục.

Thích Dao gật gật đầu, vài người thi triển khinh công bay về phía Thích phủ.

Mà lúc này những người đến Thích phủ không chỉ có nhóm người Thích Dao bọn họ mà vẫn còn những người khác, cũng đi về phía Thích phủ.

Trong Thích phủ.

Sở Mộc Dương đã chậm rãi rút đao ra, vết đao khiến người nhìn thấy mà giật mình, Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy sợ, đương đến cuối cùng khi Sở Mộc Dương gọi lớn: “Tuyết nhi, mau!” Bàng Lạc Tuyết vẫn nhanh tay nhanh mắt nhanh chóng cắm ngân châm vào một huyệt vị trước ngực Thương Dực, lại đâm vài cây ngân châm vào để ngăn máu của Thương Dực tiếp tục chảy.

Sở Mộc Dương mất sức ngồi bên cạnh thở gấp, lại lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng Thương Dực, chậm rãi tiến hành khâu vết thương của hắn, từng giọt mồ hôi đậu lại trên trán hắn không ngừng chảy xuống cũng không kịp lau.

Bàng Lạc Tuyết bên này cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc vào trên miệng vết thương của Thương Dực, nghe thấy Thương Dực bị đau mà hừ một tiếng, Bàng Lạc Tuyết hoảng sợ.

Lúc này, vết thương của Thương Dực lại chảy máu, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Thương Dực cũng sẽ chết, Bàng Lạc Tuyết không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng châm vào trên nguwoif hắn, Sở Mộc Dương lấy một ít thuốc bột chậm rãi đắp lên vết thương của hắn, lại không ngừng đút thuốc cho hắn.

“Chủ tử, không xong rồi, có người đến.” Nha hoàn bên ngoài báo cáo.

Bàng Lạc Tuyết ngửi mùi máu, thầm nói không tốt, sợ là người bên Bắc Yên kia rồi.

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Sở Mộc Dương: “Sư phụ, Thương Dực giao cho người, trước hết người cứ mang huynh ấy đến phòng của ta lánh đi, ta tin không có ai dám xông loạn vào phủ Bàng quốc công phủ.”

“Vậy Tuyết nhi đi đâu?” Sở Mộc Dương không yên lòng hỏi.

“Ta không sao, hiện tại ta sẽ cố kéo dài thờn gian, người mau mang huynh ấy đi, trễ hơn chút nữa sẽ không còn kịp đâu.”

“Người tới, mang cáng sang đây.” Bàng Lạc Tuyết ra lệnh.

Hạ nhân vội vàng nâng cáng qua đây, mọi người cẩn thận nâng Thương Dực từ trên giường lên cán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui