Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Bàng Lạc Tuyết bưng chén thuốc, nhìn hai người trong phòng, thở dài nhẹ nhõm. Thương Dực có thể tỉnh lại là tốt rồi.

Nàng cầm chén thuốc, để qua một bên, nói “Tử Quyên, ngươi chăm sóc Thương Dực cả đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Tử Quyên đỏ mặt, sau đó Sở Mộc Dương cầm chén thuốc lên, bắt mạch cho Thương Dực, “Độc tố trong cơ thể ngươi cũng bị đẩy ra ngoài, bây giờ ngươi chỉ cần cố gắng điều trị là khỏe thôi.”

Tử Quyên bước đến, nói “Vậy chắc cũng không cần uống thuốc áp chế độc tố nữa phải không?” Tử Quyên lo lắng nói.

“Dĩ nhiên, nếu ngươi khỏi bệnh thì sẽ không cần uống những độc dược kia nữa, chỉ từ từ điều trị để tống những chất độc trong người ngươi ra ngoài là được rồi.” Sở Mộc Dương đặt chén thuốc vào tay Thương Dực nói.

Thương Dực uống một hơi cạn sạch chén thuốc, Tử Quyên bước tới lau miệng cho hắn. Khi cô ngẩng đầu lên, thấy Thương Dực đang nhìn mình nên ngượng ngùng rút tay về. Mặt đỏ hồng như gấc chín.

“Xem ra cũng không tốn thời gian lắm, mà chúng ta lại được xem kịch vui. Thương Dực, Tử Quyên chính là bảo bối của ta, sao ngươi lại dám cướp người của ta chứ?” Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo nói.

Tử Quyên ôm mặt của mình nói “Tiểu thư, nếu nàng cứ như vậy, nô tỳ sẽ không để ý tới nàng nữa.”

“Được rồi, đều là ta sai, đều là ta sai, là do ta lo nghĩ quá nhiều. Nhưng Tử Quyên đã nói với ta rằng nàng sẽ không kết hôn với ai, nên ta muốn giữ nàng ở bên cạnh ta.” Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói.

“Tiểu thư “

“Chủ nhân “

Hai người đồng thanh nói với khuôn mặt tràn đầy lo lắng.

Đến lúc này, Sở Mộc Dương bước đến xoa đầu Bàng Lạc Tuyết nói “Được rồi, nàng cũng đừng trêu ghẹo bọn họ nữa. Nàng xem bọn họ đã sốt ruột lắm rồi.”

“Tiểu thư thực đáng ghét, Tử Quyên cũng không thèm quan tâm tiểu thư nữa.” Tử Quyên đỏ mặt chạy ra ngoài.

Thương Dực đứng đó ngắm nhìn bóng dáng Tử Quyên dần khuất sau cánh cửa.

“Hoạn nạn thấy chân tình, Tử Quyên là một nữ nhân tốt, ngươi nhất định phải khỏe mạnh, đối xử tốt với nàng, không được phép bắt nạt nàng. Nếu không ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi.” Bàng Lạc Tuyết hung hăng nói.

“Tiểu thư yên tâm, thuộc hạ sẽ chăm sóc tốt cho nàng, nhất định sẽ không bắt nạt nàng.” Thương Dực kiên định nói.

Khuôn mặt Bàng Lạc Tuyết rạng ngời. Cô vui vẻ vì có thể chứng kiến một đôi nam nữ yêu nhau đến đầu bạc răng long.

Tại Lưỡng Hồ (nghĩa là hồ nối kết giữa hồ Nam và hồ Bắc)

Trong hồ, có một chiếc thuyền hoa tinh xảo, mạn thuyền được sơn màu trắng. Trên thuyền có tiếng sáo cùng tiếng nhạc vui tươi vang lên, nghe thật êm tai.Xa xa còn đâu đó có tiếng cười vang lên thật vui nhộn.

Một nhóm vũ nữ vừa hung phấn nhảy nhót nhịp nhàng theo vũ đạo, bên cạnh còn có một tiểu cô nương cỡ mười tuổi, biểu diễn một khúc nhạc vui vẻ, sôi động. Một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi chạy quanh quẩn chung quanh mấy nữ nhân, vui vẻ cười đùa, tiếng cười rộn vang lên khắp một góc thuyền.

Không cần nhìn cũng biết, người nữ nhân đó chính là Thích Dao. Còn Bàng Lạc Tuyết, công chúa Trường Nhạc, Liên Diệp, Liên Ngẫu đang vừa thưởng thức hoa quả vừa đuổi theo Tiểu Tứ tử để đút cho cậu ăn. Tiểu tứ tử chạy qua bên này, né tránh sang bên kia khiến họ chạy tìm cậu thật khó khăn.

Đánh đàn và khiêu vũ chính là sở trường của Bàng Lạc Tuyết. Đặc biệt, hôm nay thời tiết tốt như vậy lại càng khiến nàng có hứng thú, vui vẻ gảy lên một khúc đàn. Ý tưởng này cũng từ công chúa Trường Nhạc. Nàng ở nhà cảm thấy buồn chán nên tự nảy ra ý định này và gửi thiệp hẹn Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao ra ngoài chơi. Khi đi trên thuyền hoa của Bàng Lạc Tuyết, họ mới nghĩ ra cảnh du hồ thưởng ngoạn (ý là đi du thuyền, ngắm cảnh núi non tươi đẹp). Dù sao thời tiết đang ở mùa thất nguyệt (thất nguyệt: tháng bảy là tháng mà chuỗi sao Bắc Đẩu xoay về thân, tháng 7 của lịch nhà Hạ. Về sau phàm nói nguyệt là tháng, đều phỏng theo sau đây, tức là lấy theo lịch nhà Hạ.), tuy không khí bên ngoài có oi bức nhưng không khí trên hồ thật thoáng mát. Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ. Lúc trước Bàng Lạc Tuyết đã mua lại hòn đảo này và cho xây một biệt viện, để những lúc rỗi, các nàng có thể cùng nhau đi du ngoạn trên thuyền và nghỉ ngơi ở đó.

Thương Dực vẫn ôm kiếm của mình ngồi ở đuôi thuyền. Bàng Sách nhìn phu nhân của mình - công chúa Trường Nhạc thở dài. Gần đây hắn không biết vì lý do gì nàng lại tỏ vẻ chán ghét hắn, sau đó còn muốn du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp một mình. Còn Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao lấy son của mình mà đi ra cửa hàng buôn bán cùng với công chúa Trường Nhạc, kiếm lời không ít. Vì vậy, Trường Nhạc rất vui vẻ, cố ý rủ họ ra ngoài chơi.

Thương Dực ngắm nhìn Tử Quyên đang chuẩn bị các món ăn cho mọi người. Tầm mắt hai người tình cờ gặp nhau khiến cả hai đều đỏ mặt.

Trong lòng Tử Quyên vốn đã xem chính mình là phu nhân của Thương Dực, và Tiểu Tứ tử cũng lặng lẽ kêu nàng là “mợ” khiến cả đêm nàng cũng không thể chợp mắt được.

Sở Mộc Dương và Dự vương còn có Bạch Quân Nhược đang câu cá. Mấy nữ nhân kia đều ghét bỏ bọn họ, nên bọn họ vội vàng rủ nhau đi câu cá.

Bạch Quân Nhược cầm một bình rượu nói “Này, các ngươi có cảm thấy hình như chúng ta càng ngày càng yếu?”

“Đúng vậy, ta cũng sắp kết hôn cùng công chúa Trường Nhạc nhưng gần đây không biết nha đầu này suy nghĩ thế nào mà muốn đi buôn bán son phấn trang điểm, khiến thời gian gặp nàng cũng dần ít đi.”Bàng Sách oán hận nói.

Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết đánh đàn, mỉm cười hạnh phúc, quay vào bên trong nói với nha hoàn “Các ngươi mau chuẩn bị cơm trưa, để ta hỏi xem các nàng muốn bây giờ ăn trên thuyền hay là đợi thuyền đi đến đảo nhỏ kia rồi ăn?”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Thích Dao, Thích Dao ôm khuôn mặt của Tiểu Tứ tử nói “Đến hòn đảo nhỏ rồi ăn. Hôm nay đầu bếp đã chuẩn bị không ít vật liệu, nên chúng ta sẽ tự mình xuống bếp làm cơm.”

“Được rồi, vậy các huynh ở đây ăn chút đồ ăn nhẹ còn chúng tôi sẽ đi chuẩn bị món ăn.” Trường Nhạc cũng nói.

Bàng Sách bất đắc dĩ thở dài, công chúa Trường Nhạc thấy vậy, thản nhiên nắm lỗ tai Bàng Sách nói “Sao, huynh không hài lòng?”Xưa nay công chúa Trường Nhạc vốn nghiêm túc thế mà hôm nay lại tỏ ra vẻ nghịch ngợm.

Bàng Sách cũng mau chóng cầu xin tha thứ “Ta sai rồi, sai rồi. Đương nhiên là ý kiến hay. Chúng ta mau đi thôi.”Công chúa Trường Nhạc thở phào nhẹ nhõm, khẽ hừ một tiếng buông tha Bàng Sách. Còn Bàng Sách xoa lỗ tai mình, nhìn mấy người chung quanh đang cười nhạo mình.

Bàng Lạc Tuyết để đàn cổ qua một bên, nhìn thấy Tiểu Tứ tử chạy tới nên nàng ôm cậu, để cậu ngồi trên đùi mình. Còn Liên Diệp và Liên Ngẫu cũng nhanh chóng tới xoa bóp cho cậu.

Dự vương cũng bước đến ôm Tiểu Tứ tử vào lòng nói “Ngươi càng ngày càng béo. Ngươi cũng nên gầy giống tỷ tỷ Tuyết đi. Ở đây ca ca bắt được rất nhiều cá, ngươi có muốn nuôi cá không?”

Mới vừa rồi Tiểu Tứ tử còn không vui vì Dự vương nói cậu mập, nhưng vừa nghe có cá nên cậu vui vẻ trở lại. Cậu ôm cánh tay Dự vương làm nũng để được xem cá.

Dự vương dẫn cậu ra sau xem cá. Bạch Quân Nhược đặt cần câu vào tay cậu, lại dạy cậu làm sao câu được cá. Tiểu Tứ tử đứng bên cạnh vỗ tay, cười vui vẻ.

Bàng Lạc Tuyết sai người phụ giúp Thích Dao chuẩn bị món ăn. Thích Dao cầm thực đơn, bắt đầu sai bảo những người khác phụ giúp mình.

Thuyền hoa vẫn chậm rãi trôi trên mặt hồ, xa xa đảo nhỏ càng ngày càng rõ ràng, cũng dần nhìn thấy rõ người đi lại trên đảo.

Chỉ chốc lát sau, trên bến đò, có người giữ thuyền lại, bọn nha hoàn cũng cẩn thận đỡ từng người xuống thuyền an toàn.

Bàng Lạc Tuyết nhìn đảo nhỏ được trang hoàng như tiên cảnh, có đủ mọi loài hoa. Xa xa, phía nam còn có một tòa viện, bên trong được bố trí cực kỳ tinh xảo, trong đó có một lầu thuốc với đầy đủ mọi loại thảo dược thuộc về Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nghĩ Thích Dao vốn không thích hoa cỏ. Còn công chúa Trường Nhạc bước tới gần bên hồ, nhìn thấy có đủ loại hoa sen quý giá.Liên Ngẫu, Liên Diệp cùng Tử Quyên bước ra sân sau, thấy có đủ loại hoa Thược Dược, Đỗ Quyên trông thật bắt mắt.

Trong đình viện, các loại cây cối đều là những loại Bàng Lạc Tuyết yêu thích. Thích Dao bước đến, thầm thì nói “Những thứ này đều do điện hạ Dự vương chuẩn bị, xem ra hắn rất yêu thương Tuyết Nhi.”

Bàng Lạc Tuyết nhẹ nhàng đẩy nàng, “Còn không mau đi chuẩn bị thức ăn, nếu không Tiểu Tứ tử sẽ rất đói bụng.”

Thích Dao nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, rõ ràng nàng đang động tâm, thế mà còn làm bộ tỏ vẻ kiên cường. “Trong lòng ngươi đã có chủ ý, ngươi cũng nên suy nghĩ, nếu gả tới hoàng gia, nhất định ngươi phải chấp nhận chia sẻ phu quân với người khác.” Nói xong liền bỏ đi, bỏ lại Bàng Lạc Tuyết đang ngây ngốc, đứng đó suy nghĩ.

Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết đứng đó, nên hắn trao Tiểu Tứ tử cho công chúa Trường Nhạc để đi đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết. Hắn nhìn Bàng Lạc Tuyết quay mặt về phía hồ nước như đang phải suy nghĩ điều gì nên bước đến gần, ôm nàng từ phía sau nói “Sao thế? Nàng đang lo lắng điều gì?”

Bàng Lạc Tuyết ngửi thấy mùi cỏ thơm từ trên người Triệu Chính Dương nên mở lời “Không có gì, muội đang suy nghĩ nếu có một ngày, huynh trở thành hoàng đế Đông Tần thì sẽ như thế nào?”

Triệu Chính Dương nhíu mày “Nếu ta trờ thành Hoàng Đế, vậy nàng nhất định là hoàng hậu nương nương xinh đẹp nhất Đông Tần quốc này rồi.”

Bàng Lạc Tuyết nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy Triệu Chính Dương ra, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn “Muội chỉ muốn có một phu quân duy nhất thuộc về muội. Huynh nói muội ghen tỵ cũng được, ích kỷ cũng được. Người yêu muội phải là một người toàn tâm toàn ý chỉ có muội mà thôi.”

Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết đang nói thật lòng thì bật cười.

Mà Bàng Lạc Tuyết đang nói thật lòng, lại nghe thấy giọng cười của Triệu Chính Dương thì tâm hồn bỗng lạnh lẽo như ở đáy vực.

Bàng Lạc Tuyết chuẩn bị cất bước rời đi, trong lòng dự định tuyệt đối không muốn ở bên cạnh người nam nhân này một chút nào. Nói không đau khổ là giả dối nhưng lúc này nàng thật sự muốn một mình yên tĩnh mà khóc thôi. Sau đó sẽ không còn rơi lệ vì hắn nữa, không để nước mắt khiến tâm nàng yếu đuối thêm một lần nào nữa.

Đột nhiên Triệu Chính Dương kéo Bàng Lạc Tuyết xoay người lại và đặt môi mình lên môi nàng, ôm nàng vào lòng thật chặt, hận không thể khiến nàng cùng mình hòa với nhau làm một.

Đến khi Bàng Lạc Tuyết cảm nhận được thân nhiệt từ trên người Triệu Chính Dương, thì nàng cũng không ngăn được nước mắt, tức tưởi khóc trong lòng hắn.

Triệu Chính Dương buông Bàng Lạc Tuyết ra, quỳ một chân trên đất nhìn Bàng Lạc Tuyết, nói “Đời này kiếp này huynh chỉ có thể yêu một mình muội. Không ai có thể thay thế muội, chỉ có muội mới có thể khiến huynh cảm thấy thế giới này tươi đẹp biết bao.”

Lần này đến phiên Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Ánh mặt trời chiếu vào thân thể hai người hình thành một vầng sáng hạnh phúc.

Ở phía bên kia, Bạch Quân Nhược đau đớn nhìn thấy họ đang ôm nhau, nỗi khổ trong lòng như bị người khác cứa một vết sâu. Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, nhưng cũng chỉ cảm thấy toàn là mùi vị chua xót.

Sở Mộc Dương đoạt lấy bầu rượu trong tay Bạch Quân Nhược nói “Rượu này không ngon, Thích Dao chôn mấy bình rượu ngon được ủ trăm năm. Lát nữa chúng ta đào chúng lên uống, đó mới là rượu ngon.”

“Được.” Bạch Quân Nhược quay sang hướng khác, không thèm nhìn hai người kia đang đứng ôm nhau nữa.

Thích Dao mang tới những xiên thức ăn để trên lửa nướng. Chỉ trong thoàng chốc, mùi thơm bốc lên, Tiểu tứ tử cũng bận rộn phụ giúp nướng thức ăn.

Cùng lúc, Bàng Lạc Tuyết cũng trở về cùng với Triệu Chính Dương, nàng lấy muối và những hương vị khác,.để ướp thức ăn. Còn Triệu Chính Dương cầm lá sen, gói kỹ chúng vào trong đó và để trên đất. Sau đó hắn đào một cái hố bên cạnh, nhóm lửa lên và bắt đầu nướng. Bàng Lạc Tuyết ngồi bên cạnh cũng cảm thấy kì lạ, không ngờ Dự vương lại tinh thông rất nhiều điều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui